Ông Xã Vô Liêm Sỉ

Chương 31: 31: Tôi Không Đánh Tôi Sai Người Đánh




Khoảng đến giữa trưa, mọi người chào tạm biệt nhau.

Sanda về khách sạn với Van Rima để lấy hành lý, Trương Doãn, Hạ Lam và Mộc Dao trở về phòng riêng của mình để nghỉ ngơi còn Cẩn Thiệu Lăng thì quay lại công ty giải quyết văn kiện.

Phòng khách ban nãy đang rộn rã bây giờ lại trở nên trống vắng và yên tĩnh.
Đến giờ tập bắn súng, Lý Ngôn đưa cô đến trường bắn tập luyện.

Cẩn Thiệu Lăng do bận việc công ty nên hôm nay thầy giáo chuyên môn sẽ thay anh hướng dẫn cho cô.
Rút kinh nghiệm của ngày đầu, cô tập trung hơn, nhanh nhẹn hơn và cô bắn có phần tiến bộ hơn.
Kết thúc buổi tập hôm đó, thầy dạy bắn có nói với cô rằng nên tiếp tục cố gắng phát huy nhưng còn vài phần sai sót cũng nên khắc phục, cô đáp lại những lời nhận xét của thầy bằng một nụ cười, gật đầu cảm ơn và chào thầy trước khi ra về.
Cô đã căn dặn Lý Ngôn về trước nên bây giờ cô đợi Hạ Lam đến đón cô.

Cô đứng trước cổng trường bắn một lúc Hạ Lam mới lái xe đến.

Hai cô nàng rời khỏi trường bắn và quay về nhà, Sanda cũng đã di chuyển hành lý về đó, căn nhà bình thường chỉ ba ông cháu nay có thêm mẹ của Mộc Dao bỗng làm cho không khí giống mẹ gia đình hơn, tuy không có ba nhưng có ông, có mẹ và có con cháu đã hạnh phúc và vui vẻ lắm rồi.


Cố Hạ Lam là cháu nuôi của Trương Doãn cũng xem như là con gái nuôi của Sanda, cuộc sống của bốn người rất yên bình.
Bắt đầu từ hôm đó, công ty của Cẩn Thiệu Lăng lại nhiều việc hơn do có hạng mục lớn cần giải quyết nên anh không dạy cô tập bắn được thầy giáo là người đã dạy cho cô.
Kết thúc khóa tập bắn Quách Mộc Dao tiến bộ rất nhiều, cô bắn trúng hồng tâm một cách dễ dàng so với trước.

Thầy và cô cũng rất vui, thầy vui vì trò giỏi, cô vui vì mình đã tiến bộ hơn không uổng công thầy và Thiệu Lăng đã dạy.

Y vui vẻ trở về nhà.

Ngày hôm sau, Quách Mộc Dao, Sanda và Cố Hạ Lam bàn về việc tổ chức mừng thọ 70 tuổi cho Trương Doãn.

Năm nay sẽ tổ chức lớn bởi vì mọi lần sinh nhật ông ai cũng bận không vắng người này lại thiếu người kia làm bữa tiệc không được vui, lần này Quách Mộc Dao, Sanda và Cố Hạ Lam quyết định sẽ tổ chức lớn và đông đủ mọi người.

Mọi việc chuẩn bị đâu vào đấy...
Ngày 30 tháng 10 là sinh nhật của Trương Doãn, ông được đưa đến nhà hàng ở đó có những người bạn lâu năm của ông, Cẩn gia và Thẩm gia cũng góp mặt đông đủ vì họ cũng được tính là thông gia,cả Van Rima cũng đến.

Bữa tiệc đang rất vui vẻ lại bị một bọn người đến gây chuyện, nhưng những vệ sĩ của Van Rima, Cẩn gia và Thẩm gia đã kịp thời xử lý, không làm ảnh hưởng nhiều đến buổi tiệc nhưng đã làm mọi người hốt hoảng.

Một người đàn ông, một chàng trai và một cô gái đi vào.

Người đàn ông là Hứa Ngụy - ba của Hứa Lộ chủ tịch tập đoàn Hứa thị ông ta dõng dạc đi vào, hỏi:
"Ai là Quách Mộc Dao?"
"Là tôi!" Quách Mộc Dao ngồi bên cạnh Cẩn Thiệu Lăng đứng lên, điềm tĩnh nhìn Hứa Ngụy.
Quách Hiểu đeo khẩu trang cùng Hứa Lộ bước vào, cô ta chỉ vào Quách Mộc Dao tỏ vẻ oan ức nói:
"Là cô ta đã đánh con."
"Sao cô dám động đến con dâu của tôi?" Hứa Ngụy tỏa ra một luồng khí đáng sợ.
"Tôi không có đánh.


Nhưng tôi đã sai người đánh cô ta." Cô không hề run sợ trước ông mà vẫn rất bình tĩnh và tự nhiên.
"Cô đã cho người đánh tôi suốt ngày hôm đó còn gì." Quách Hiểu giả vờ tội nghiệp cố ép nước mắt ra ngoài.
"Suốt một tháng cô không biết chọn ngày gây sự lại chọn đúng hôm nay vậy?" Mộc Dao dần dần tức điên với Quách Hiểu.
"Là do cô vô duyên vô cớ đánh cho người đánh tôi, suốt một tháng không dám đi đâu vì hai má vẫn còn ửng đỏ và rát." Quách Hiểu úp mặt vào lòng Hứa Lộ khóc thút thít.
"Cô đừng giả vờ nữa." Quách Mộc Dao lấy điện thoại ra, mở một đoạn video lên cho mọi người xem rồi đưa điện thoại cho Lý Ngôn "Đưa cho ông ta xem."
Lý Ngôn bước đến nhận cái điện thoại từ tay của cô rồi đưa sang cho Hứa Ngụy.

Ông ta chưa kịp xem trong đoạn video có gì, Quách Hiểu đã cướp lấy điện thoại quăn đi, lo sợ nói:
"Cô ta làm giả.

Là cô ta bỗng dưng đánh tôi."
"Nếu như cô nghĩ tôi làm giả, tại sao lại quăn đi làm gì? Sao không mang đi kiểm chứng?"
Bị cô nói trúng, Quách Hiểu chột dạ không cãi được.

Cẩn Thiệu Lăng đứng lên cau có nhìn Hứa Ngụy, giọng nói lạnh như băng cất lên.
"Hứa tổng có vẻ rất yêu thương cô con dâu này nhỉ?"
Hứa Ngụy nhìn thấy Cẩn Thiệu Lăng mới để ý đến việc cả Cẩn gia và Thẩm gia đều có mặt, ông nhận ra họ đều là những người ông không nên chọc đến, gượng gạo đáp:
"Cẩn gia và Thẩm gia đều ở đây cả à!? Tôi không nhìn thấy, thất lễ rồi!"
"Ông đừng có nhiều lời, mong ông dạy dỗ lại cô ta cho tốt, sau này dám đụng đến vợ tôi một lần nữa...!tôi nghĩ cô ta không có phúc làm con dấu ông đâu!" Anh trừng Hứa Ngụy.
"Sao? Cậu nói cô ta là vợ cậu?" Hứa Ngụy sững sờ.

"Đúng vậy! Muốn sống ở thành phố này thì cút ngay." Giọng anh lạnh như băng, đầy chết chóc.
"Tôi xin lỗi! Tôi có mắt không tròng.

Mong Cẩn tổng tha cho." Ông ta bị quyền lực làm cho khiếp sợ vội quỳ xuống xin lỗi.
"Cút!" Cẩn Thiệu Lăng quát.
"Vâng.

Vâng.

Tôi đi ngay, đi ngay." Hứa Ngụy đứng lên bảo người của ông ta rời đi rồi cũng đi nhanh ra ngoài.
"Chát" trước cửa nhà hàng Hứa Ngụy dồn hết cơn tức giận vào Quách Hiểu vì cô ta làm cho ông bẽ mặt và làm ông đắc tội với Cẩn gia.

Hứa Ngụy tức giận tát một bạt tay vào mặt của Quách Hiểu.

Cú tát như trời gián, làm Quách Hiểu đau đớn té xuống đất, sau lớp khẩu trang vết thương cũ vẫn còn, giờ lại thêm cú đánh trời gián này làm má trái của cô ta tươm máu, cô ta chỉ biết ôm má khóc không dám phản bác..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.