Cố Thừa Duật lái xe phóng ra khỏi cổng biệt thự, lúc này đã là 2h sáng.
Khi nãy hắn nhận được điện thoại của Y Nhiên, chỉ nghe thấy tiếng cô ta khóc lóc mà không nói gì, hắn lại không yên tâm một chút nào. Khi nãy rời đi rõ ràng cô còn rất bình thường mà, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Cố Thừa Duật lo lắng, vội vã lái xe thật nhanh để tới biệt thự riêng.
Đã 2h sáng, khung cảnh thành phố nhộn nhịp đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ánh đèn đường lung linh cùng với sự yên tĩnh đến đáng sợ. Chiếc siêu xe từ từ khuất dần trong màn đêm tịch mịch.
...
Biệt thự riêng...
Cố Thừa Duật mở cửa xông vào. Đây là nhà hắn nên hắn cũng có chìa khoá riêng. Vừa mở cửa, một mùi rượu nồng nặc lập tức sộc vào mũi hắn. Cố Thừa Duật nhướn mày, đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng lộn lộn. Bên dưới toàn vỏ chai rượu vang, đồ đạc thì bị đập phá.
Cố Thừa Duật nhanh chóng tìm thấy Y Nhiên đang ngồi co ro ở một góc, lúc này trên người cô ta chỉ mặc váy ngủ màu hồng. Váy ngủ mỏng manh cũng giống như sự yếu đuối, bất lực của cô lúc này.
Cố Thừa Duật còn tinh mắt nhận ra, cổ tay Y Nhiên đang từ từ chảy máu. Hắn vội vã chạy tới ôm Y Nhiên.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao lại thành ra như này rồi?
Lúc này là Cố Thừa Duật là thật lòng lo lắng cho Y Nhiên, hắn không nghĩ tới việc cô sẽ hành động ngu xuẩn như vậy. Chết tiệt thật.
Y Nhiên ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Cố Thừa Duật, lập tức cô ta ôm chầm lấy hắn, oà khóc nức nở:
- Duật, đừng đi mà, đừng về nhà với cô ấy...Em sợ lắm...
Giọng nói của Y Nhiên có chút tủi hờn, ấm ức. Cố Thừa Duật liền xoa xoa mái tóc cô, vỗ về an ủi:
- Y Nhiên, em vì chuyện này mà làm bản thân bị thương?
Y Nhiên không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Cố Thừa Duật, sợ rằng buông ra hắn sẽ trở về với Vân Vy. Không, cô không cam tâm. Tại sao Vân Vy kia lại có phúc như vậy chứ? Còn cô tại sao lúc nào cũng phải sống trong sự nơm nớp lo sợ, một cái danh phận cũng không có?
Cố Thừa Duật lại vỗ lưng Y Nhiên, hắn thở dài nói:
- Anh với Vân Vy không có gì cả. Sau khi anh lấy được Vân thị, anh sẽ lập tức ly hôn với cô ta.
Quả nhiên là khi nghe Cố Thừa Duật nói câu này, hai mắt ngấn nước của Y Nhiên bừng sáng. Cô ta sợ là mình nghe nhầm nên cố gặng hỏi lại để khẳng định:
- Thật sao...?
- Tới lúc đó anh sẽ cho em một danh phận, chúng ta sẽ chính thức công khai.
Cố Thừa Duật khẳng định, rồi lại buông Y Nhiên ra. Mạc Y Nhiên mỉm cười thoả mãn, gạt nước mắt đi, cô ta lại làm ra vẻ mặt lẳng lơ mà nũng nịu:
- Vậy...đêm nay ở lại cùng em, được không anh?
Y Nhiên lúc này chỉ mặc váy ngủ mỏng, cách lớp vải mỏng này là một thân thể quyến rũ nóng bỏng. Cô ta nắm lấy tay Cố Thừa Duật, kéo kéo tới chạm vào dây áo ngủ của mình.
Cố Thừa Duật hơi nhếch môi, xấu xa vỗ một cái thật mạnh lên mông cô ta:
- Tự làm đi.
Hắn lười biếng tới nỗi không muốn chạm vào Y Nhiên, để mặc cho cô ta chủ động mọi thứ. Mạc Y Nhiên đắc ý, liền cúi xuống hôn lên môi hắn. Dáng vẻ khiêu gợi khẽ ưỡn lên, chạm vào người hắn. Sau đó, cô ta từ từ tiến xuống phía dưới, hoàn toàn là chủ động.
...
Sáng sớm ngày hôm sau...
Vân Vy tỉnh dậy, cô liếc nhìn chỗ trống bên cạnh mình. Đêm qua Cố Thừa Duật không về nữa ư? Không hiểu sao lòng cô lại cảm thấy mất mát.
Nhưng mà từ khi nào cô lại trở nên quan tâm hắn ta như vậy chứ?
Cô cũng không biết nữa, hình như là cô động lòng với hắn rồi.
Nghĩ tới Cố Thừa Duật, lòng cô lại ấm áp dịu dàng. Hắn ta bận rộn như vậy, người làm vợ như cô chỉ ở nhà ăn không ngồi rồi, quả thực cô cũng thấy có chút áy náy. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định sẽ tự mình làm cơm đưa tới công ty cho hắn.
Không biết khi hắn nhìn thấy cô ở công ty, hắn có bất ngờ không nhỉ? Vừa nghĩ Vân Vy lại tủm tỉm cười.
Nhà bếp thấy hôm nay tâm trạng thiếu phu nhân rất tốt, còn muốn đích thân vào bếp nữa, bọn họ đành nhường lại gian bếp cho Vân Vy.
Vân Vy cầm điện thoại lên, bắt đầu lên mạng tìm kiếm các công thức nấu ăn. Nhưng cô bỗng chợt nghĩ ra là mình không biết Cố Thừa Duật thích ăn gì?
Đang đứng ngẩn ngơ, đột nhiên sau lưng cô là tiếng của mẹ chồng vang lên:
- Vy Vy, con đang làm gì ở đây thế? Đầu bếp đâu hết rồi?
- Dạ, là con bảo mọi người ra ngoài hết. Con...con muốn tự tay nấu làm bữa sáng cho Thừa Duật...
Vừa nói, Vân Vy vừa xấu hổ đỏ mặt. Nhớ mấy ngày đầu cô mới tới nhà chồng ở, cô và Cố Thừa Duật như chó với mèo chiến tranh lạnh. Bây giờ cô chủ động làm bữa sáng cho Cố Thừa Duật, có phải điều đó đã chứng tỏ rằng người thua cuộc trước là cô không? Nhưng dù là thế nào đi chăng nữa, cô cũng muốn thử cảm giác trở thành người vợ hiền xem sao?
Quả nhiên bà Cố nghe Vân Vy nói vậy thì bật cười lanh lảnh, bà vui mừng vì Vân Vy cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
- Ây da, con dâu quả thực có lòng rồi. Con yên tâm, mẹ sẽ dạy con làm món ăn mà Thừa Duật thích nhất.
Vân Vy nghe xong hai mắt sáng lên, cô gật đầu lia lịa:
- Vâng ạ, con sẽ cố gắng.
Từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ bước vào bếp một lần, đây là lần đầu tiên cô nấu ăn cho nên cô cảm thấy hơi lo lo. Sợ rằng mình nấu dở tệ quá, Cố Thừa Duật sẽ không nuốt nổi...
Thế là mẹ chồng nàng dâu cùng nhau hí hoáy trong bếp suốt cả buổi. Tới tận trưa, bữa sáng mới nấu xong. Vân Vy vui vẻ nhìn thành quả của mình, cô xếp thật đẹp lên hộp cơm, mong rằng Cố Thừa Duật sẽ thích nó.
Mẹ chồng của cô liền vỗ vai cô, cổ vũ tinh thần đang rất căng thẳng của cô:
- Con dâu, cố lên. Không cần căng thẳng nha.
Vân Vy miễn cưỡng gật đầu, trong lòng hồi hộp vô cùng. Lấy chồng cũng vài tháng rồi, bây giờ cô mới có dịp tới tập đoàn Cố thị. Không biết như vậy có ổn hay không nữa...
Cô tự mình lái xe riêng tới công ty, càng tới gần Cố thị thì lòng cô càng căng thẳng hơn. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ rẳng phải thật bình tĩnh.
- Vân Vy, mày làm được mà.
Một Vân tiểu thư kiêu ngạo cao cao tại thượng, từ khi nào lại trở thành một người phụ nữ có chồng như bao phụ nữ khác, luôn ở nhà chờ chồng về?
Vân Vy cũng nhận ra, bản thân mình đã thay đổi rồi. Cô...vì Cố Thừa Duật mà thay đổi. Cuộc hôn nhân này, cô muốn thử tiến lên chút nữa xem sao?
Tập đoàn Cố thị...
Vân Vy hôm nay mặc chiếc váy màu trắng, mái tóc tự nhiên xoã xuống vai. Khuôn mặt xinh đẹp của cô hoàn toàn không trang điểm, nhưng vẫn đẹp tựa như thiên sứ giáng trần. Từ khi lấy chồng, thói quen trang điểm đậm đà, ăn mặc sexy của cô cũng biến mất. Thay vào đó là một phong cách mộc mạc giản dị, nhưng cũng không kém phần quý phái.
Làn gió nhẹ nhàng thổi qua làn váy trắng mỏng manh của cô, khi cô vừa bước vào cửa lớn của Cố thị, lập tức thu hút bao ánh nhìn.
Tay cô cầm hộp cơm chứ không phải là những chiếc túi xách hàng hiệu mà cô yêu thích. Cô nhẹ nhàng bước tới quầy lễ tân, cất tiếng hỏi:
- Cho hỏi, Cố tổng có ở đây không ạ?
Cô nhân viên tiếp tân nãy giờ còn đang mải mê mẩn sắc đẹp của Vân Vy, khi nghe cô hỏi, cô ta liền giật mình. Nét mặt cô tiếp tân bối rối:
- Dạ cho hỏi tiểu thư có hẹn trước không ạ?
Vân Vy khẽ lắc đầu, hôm nay cô muốn tạo bất ngờ cho Cố Thừa Duật, làm sao có thể báo trước cho hắn biết được chứ?
Cô nhân viên tiếp tân khó xử, nhưng vì bị thu hút bởi vẻ đẹp cao quý của Vân Vy, đành gật đầu:
- Vậy tôi thử liên lạc với thư ký tổng tài xem sao! Phiền tiểu thư chờ một chút ạ.
- Ừm, cảm ơn cô.
Lần đầu tiên trong đời, Vân Vy biết nói câu cảm ơn người khác. Chính cô cũng không nhận ra sự thay đổi rõ rệt của bản thân mình nữa...