- Tại sao lại bỏ lỡ mục tiêu!! Các người đã trải qua biết bao nhiêu cuộc tập huấn vậy mà lại...
- Tôi đã về thưa chỉ huy..._Trước những ánh mắt khó chịu của những thành viên trong nhóm, Nó bước vào chậm rãi...
- Trong lúc đó cô đã ở đâu? Đội trưởng Team A? Tôi nghe có người báo cáo rằng...Cô đã không tham gia thực hiện nhiệm vụ này phải không?
- Xin lỗi,...Tôi bị bọn cốm bắn. Trong khi đó tôi đang cầm máu, lấy viên đạn ra và chữa lại vết thương...
- Mọi khi cô luôn là một thành viên suất sắc luôn hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách hoàn hảo, toàn diện trên mọi mặt. Vậy tại sao...Hôm nay cô lại để xảy ra sơ xuất cỏn con thư vậy?
- Tôi xin lỗi_Nó cố ý cuối đầu, tránh ánh mắt trực diện
- Cô đã khiến tôi quá thất vọng!
-...
- Mong rằng lần sau cô sẽ không mắc phải sai sót nhỏ đó lần nữa!
- Vâng thưa chỉ huy
- Tất cả giải tán!
- RÕ!
{Nó về đến nhà...}
- Sao giờ này mới về!
- Tôi bận, tôi vào phòng đây_Lu bước đi nặng trĩu
- Chờ đã!_Phong giữ chặt vai Nó vô tình...
- Á!?
- Này! Chị sao vậy!?_Hắn vội vàng cởi chiếc áo khoác ngoài của Nó ra:- M...Máu!?
- Mặc kệ tôi!
- Không được! Phải băng bó vết thương lại đã! Tôi có học khóa Y tại Pháp nên tôi biết cách sơ cứu! Chị ngồi yên để tôi lấy hộp y tế rồi cầm máu!_Hắn nói rồi vội vã chạy vào phòng
Lu hướng mắt nhìn Hắn từ đằng sau...
Cộp/_Đặt hộp y tế xuống, Hắn gấp gáp lau đi những vệt máu đang rỉ ra từ vai của Nó rồi nhẹ nhàng...
Nó nhìn vẻ mặt nghiêm túc đan xen với biểu hiện của sự lo lắng đang hiện rõ trên nét mặt của Hắn ta, hàng lông mày cau lại sợ sệt, đôi môi run run, mồ hôi mẹ mồ hôi con đẫm trán...
- Cậu...đã trưởng thành hơn trước nhỉ...
- Um..C..Cảm ơn!_Hắn ngượng ngùng
- Trừ cái tính cách đàn bà của cậu! Nó khiến tôi luôn gặp ác mộng mỗi khi đi ngủ
- Tôi đâu có!
- Chứ ai mà hay khóc um sùm rồi còn đòi mách mẹ chỉ vì bị nhìn thấy thân hình lõa lồ, chuyện nhỏ nhặt thế, cậu lại là con trai, thế mà..._Nó cười đểu nhìn Hắn tỏ vẻ chăm chọc
- Đó mà chị xem là chuyện nhỏ nhặt? Mất đời trai thì đương nhiên tôi phải khóc rồi! Sau này làm sao tôi...C..
- Làm sao?
- Không có gì!
- ÁI!? Đau! Cậu nhẹ tay chút không được sao?
- Xin lỗi
- ...Từ khi trở về sau 5 năm du học ở Pháp,...Có vẻ như cậu đã rất chăm chỉ học tập..
- Tôi học là vì chị đấy!
-...?...Tại sao?..._Nó thắc mắc
- K..Kh...Không có gì!_Hắn cố ý đưa tay lên che đậy cảm giác xao xuyến, bồi hồi hiện rõ trên nét mặt của mình...Như không thể đối diện trực tiếp với Lu, không thể nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt ấy:- Xong rồi! Chị về phòng nghỉ ngơi đi_Hắn cũng quên béng việc gặng hỏi lí do tại sao nó bị thương như thế,...Vì khi thấy vết thương ấy,...Trong đầu hắn không nghĩ gì khác ngoài việc lo lắng và chăm sóc cho Nó...
- C...Cảm ơn!_Nó cũng tránh ánh mắt của hắn nhưng thực sự lại rất cảm kích, Nó cũng tự hỏi...Tại sao Nó lại phải né tránh ánh nhìn của hắn? Nhưng cố lắm mà vẫn không thể đối diện với Hắn ta được
- Tôi..Tôi về phòng..
- Trễ rồi..Tôi...
- À..Chị ngủ sớm..
- Cậu nghỉ sớm...
Hai người ấm ớ một hồi thế là cuối cùng ai nấy cũng đều vắt chân lên cổ bay về phòng rồi đóng "Sầm!" cửa lại