Tiếng thầy trầm ấm vang lên, như có gì đó thôi thúc khiến nó nhìn theo phía tay thầy chỉ. Là nó, cô gái mà thầy nói là nó. Bạn nữ tên Thiên Di bắt đầu đi xuống chỗ mình ngồi, quay người sang phía nó, nhỏ bắt chuyện:
-Chào bạn!
Nó nhìn nhỏ, đôi mắt tím vô hồn thu về, nó không trả lời. Thiên Di cảm thấy khó chịu nhưng cũng thôi, lấy sách tập ra học bài.
Không khí ấm áp với những làn gió hây hây thổi thoảng qua cùng với không gian nhàm chán của những tiết học tạo nên một cảm giác buồn ngủ khó cưỡng. Nó gục xuống bàn, đôi mắt lim dim khép lại và chìm theo giấc ngủ thu. Hắn lúc đầu giờ đã đuổi Bảo Vũ xuống ngồi cạnh Thanh Ngân và bay lên chỗ nó ngồi. Hạ Vy không nói gì nhưng nhìn vào đều thấy nó đang rất vui. Hắn đang nghe nhạc thì quay qua thấy nó gục xuống bàn ngủ, trong lòng cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Ước gì thời gian dừng lại để cho con người lạnh lùng này có thể giữ mãi nét đáng yêu như bây giờ thì thật tốt biết bao!
Hắn đưa tay lên vuốt ve má nó, mịn thật! Nó như lúc nào cũng tràn đầy sức sống, đến làn da cũng mịn như da em bé, mà cũng khổ, suốt ngày cứ giữ mãi cái khuôn mặt lạnh tanh, hầu như không cảm xúc. Hắn bất giác mỉm cười, xoa xoa đầu nó mà mắng yêu:
-Này! Mày đừng lạnh lùng nữa được không?!
Hình như tiếng của hắn quá lớn, Thiên Di ngồi bàn bên cạnh cũng nghe thấy, nhỏ quay hỏi hắn:
-Cậu ấy lạnh lùng lắm à?
-Không đến lượt cô quan tâm!
Giọng nói vô cảm hắn đáp lời, Thiên Di chợt thấy mình hơi bất lịch sự nên thẹn thùng quay về chỗ.
_________________
Tại quán kem Hạ Hạ!
Nghe đâu quán kem này rất đắc khách, hình như kem rất ngon lại vừa miệng nên được mọi người ưa chuộng. Mấy cô nhân viên cũng rất chăm chỉ, niềm nở đón khách. Ở đây có nhiều cây xanh cộng với những ly kem mát lạnh khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, thoải mái.
-Kính chào quý khách!
Tiếng cô nhân viên dịu dàng đón tiếp hai vị khách mới đến. Một người lên tiếng:
-Ở đây đẹp đấy Bảo Vũ!
-Chứ sao, em chọn mà! Thanh Ngân chị ngồi đây này!
Bảo Vũ kéo cô lại một chiếc ghế, còn mình thì ngồi phía đối diện cô. Chỗ ngồi của cậu và cô gần cửa sổ nên rất thoáng mát, ở đây trang trí rất hài hòa giữa màu sắc và tĩnh vật.
-Em gọi chị đến đây có chuyện gì à?
Cô hỏi.
-À thì...
-Quý khách dùng gì ạ?
Cậu định trả lời thì cô nhân viên bước tới cùng với cuốn menu màu vàng sữa.
-Dạ cho em ly kem vani.
Cô giở cuốn menu ra, rồi lướt qua vài trang, mỉm cười nói với cô nhân viên.
-Dạ em khỏi xem, chị lấy cho em ly cafe sữa thôi nha.
Sau một hồi chờ đợi cô nhân viên cũng đem tới một ly kem vani và ly cafe với khuôn mặt hiền dịu:
-Chúc quý khách ngon miệng!
Hai người gật đầu mỉm cười. Cậu tiếp lời còn dang dở hồi nãy:
-À là em muốn tỏ tình với một người, nhưng... nhưng lại sợ.
Cô bật cười trước dáng vẻ đáng yêu của cậu mà trong lòng có hơi ganh tỵ.
-Có gì phải sợ, dũng cảm lên, chị ủng hộ.
Cô dỗ vai cậu rồi cuối xuống ăn tiếp ly kem mát lạnh, cậu lại ấp úng:
-Vậy chị... chị cho em thử nghiệm tí nhé!... Anh yêu em!
Xoảng
Cái muỗng được tiếp đất một cách bất ngờ, cô đỏ mặt nhìn cậu. Anh yêu em, từ này được thốt ra từ miệng của cậu mà người nghe lại là cô. Bảo Vũ thấy biểu hiện khác thường trên khuôn mặt cô nên vội quơ tay:
-Em chỉ thí nghiệm thôi, chị đừng tưởng thật.
Thí nghiệm?! Phù! Làm cô tưởng thật, lấy lại hình tượng cô liền biện minh:
-Đâu có, chị làm sao mà tin được! Thôi ăn đi!
-Ừm.
Sao mà thấy khó chịu trong lòng vậy nè, hai từ "thí nghiệm" như muốn xé nát trái tim cô. Cảm giác này là sao?!