Ôsin May Mắn

Chương 37: Chuyến đi thực tế



Trong đôi mắt tràn đầy lửa giận, hắn đẩy nó xuống giường. Nó trố mắt, tình huống như thế này thật giống những cảnh gay cấn trong phim nha, hắn muốn làm gì, không lẽ... Nó giật mình dùng hai tay che chắn trước ngực, đôi mắt cảnh giác nhìn hắn.

- Đầu cô ngoài những thứ linh tinh đó ra còn nghĩ được gì khác không? - Hắn thực chất đã nhìn thấu suy nghĩ của nó rồi.

Nghe hắn nói mặt nó bất giác đỏ lên, xấu hổ xoay mặt sang hướng khác, đâu phải nó cố tình muốn nghĩ đến những chuyện đó chứ, đương không hắn đẩy nó lên giường còn giận dữ mà đóng cửa làm nó nghĩ đến chuyện... ờ thì là nó không đúng nhưng một phần cũng là lỗi của hắn.

- Anh... anh mới là đang nghĩ đến mấy thứ linh tinh thì có, tôi chỉ là...

- Là thế nào? - Hắn tiến đến gần nó.

Nè nè... khoan đã, dừng lại đi, sao cảnh này thấy quen vậy chứ, phải rồi thái độ và hành động lúc này của hắn thật giống với Thiên Vũ trước đây, không lẽ tất cả đàn ông dù tốt đến mấy cũng có lúc biến thái như vậy.

- Đừng... đừng có... qua đây. - Nó đặt tay hình chữ X chắn trước mặt.

Hắn chép miệng kéo ghế ngồi xuống cạnh giường.

- Cô làm ơn đi, rõ ràng trong đầu đều nghĩ tới những chuyện linh tinh còn nói không.

- Ai nói chứ. Tôi... tôi chỉ không muốn anh lại gần tôi thôi. - Nó nuốt khan một cái, trong đầu tràn ngập cảm giác lo sợ.

- Oh! Là vậy sao? - Hắn nhướng mày.

- Ừ. Có gì anh nói mau đi.

Phù... cũng may mọi chuyện không như nó nghĩ nhưng xem ra anh ta đã nhìn ra tâm tình của nó từ lâu rồi đành đánh trống lảng sang chuyện khác.

- Tôi chỉ muốn hỏi cô định trốn tránh tôi đến bao giờ. - Hắn hỏi bất ngờ như vậy làm nó có chút lúng túng.

- Ùm... ơ... tôi... tôi tôi... - Nó sao vậy chứ? Có gì mà phải ấp úng. - Tôi vốn dĩ không có tránh mặt anh.

- Vậy tại sao lại ấp úng?

- Tại vì anh hỏi bất ngờ nên làm tôi có chút... có chút không... không biết phải trả lời thế nào.

Hắn nghe qua câu trả lời của nó thì lắc đầu cười, nó rõ ràng là đang trốn tránh, ngay cả trả lời cũng không dám nhìn thẳng vào anh.

- Tôi biết đã nói ra những lời khiến cô buồn nhưng đó chỉ là những lời trong lúc nóng giận, tôi thật không có ý xem thường cô.

Trong lúc nóng giận? Vậy lúc nóng giận hắn muốn chửi ai tùy ý mà không cần nghĩ đến cảm giác của người đó hay sao?

- Tôi biết bản thân khiến anh nổi giận nhưng anh không thể vì vậy mà xúc phạm tôi, hơn nữa chuyện đó cũng đâu phải do tôi gây ra, anh đã không tin tưởng tôi thì còn nói những lời này làm gì? - Nó cuối cùng cũng chịu giành lấy quyền lợi cho mình.

- Tôi biết là tôi không tin cô nhưng mọi chuyện bày ra trước mắt như thế cô kêu tôi phải làm thế nào?

- Nói tới nói lui anh vẫn nghi ngờ tôi, mọi chuyện dù cho có bày ra trước mắt cũng chưa hẳn là thật, nếu anh tin tưởng tôi thì đã bình tĩnh mà làm sáng tỏ mọi chuyện chứ không phải nổi nóng với tôi. - Nó thật sự rất giận hắn, hắn không phân biệt đúng sai đã đuổi nó đi.

Hắn cúi gầm mặt xuống, thực sự là hắn không muốn như vậy nhưng nó có biết những thứ đó có ý nghĩa đặc biệt với hắn thế nào không? Hắn đã chịu một cú sốc, một cú sốc rất lớn, rất đau đớn có liên quan đến thứ đó.

- Tôi xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra, tôi thật sự tin tưởng cô nhưng cơn giận khiến tôi mất đi lí trí. - Hắn ngước nhìn nó trong sự tuyệt vọng. - Cô có biết đó là tấm ảnh cuối cùng còn sót lại của em trai tôi trên thế giới này hay không? Nên tôi đã rất đau khi người khác phá hủy nó.

Ầm một cái nó nghe như tim mình đang vụn vỡ ra từng mảnh, còn sót lại nghĩa là sao? Nói vậy em trai hắn đã... Nó bất giác thấy được sự đau khổ trong mắt hắn.

- Tôi... tôi xin lỗi. - Giọng của nó bắt đầu nhỏ dần và chìm vào không khí.

Hắn lắc đầu. - Không phải lỗi do cô, cho dù cô có thật sự giận tôi mà làm điều đó đi chăng nữa cũng không đáng trách, chỉ tại tôi chưa buông bỏ được hình ảnh của em trai mình trong kí ức. Vì đối với tôi em ấy là người bạn thân thiết cũng là nguồn động lực nhưng mà đã không còn nữa.

Nó hiểu những gì hắn nói, bởi lẽ nó cũng từng như hắn, mất đi một người bạn thân thiết, một người mà nó đã đem lòng yêu thương, nếu như người đó còn sống chắc cũng rất đẹp trai và cao lớn, vì lúc nhỏ bạn ấy đã đẹp sẵn rồi, nó thì kêu là bạn chứ thật ra người ta lớn hơn nó đến ba, bốn tuổi, nó cũng không biết tên cậu bạn đó là gì nhưng thật sự đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nó quay trở về với cảm xúc hiện tại, nó cứ nghĩ hắn là người coi chuyện xảy ra như không khí, cũng nghĩ hắn là loại người không biết đến hai từ xin lỗi nhưng coi bộ mọi chuyện hoàn toàn ngược lại. Hắn chẳng những day dứt vì chuyện đã qua còn thành tâm xin lỗi nó, nó không phải loại người ích kỷ nên sẽ không chấp nhất hắn nữa nhưng không hẳn là tha thứ hoàn toàn đâu.

- Tôi không giận anh nữa, sau này tôi sẽ không bướng bĩnh chọc giận anh nữa.

Nhìn nó lúc này cứ như một con mèo con đang khép nép trên tay chủ, một biểu hiện rất đáng yêu.

- Được rồi, tôi cũng chỉ muốn chúng ta làm hòa với nhau thôi, giờ thì ổn cả rồi cô về phòng thay đồ nghỉ ngơi đi.

Hắn... hắn đang mỉm cười đó sao? Từ trước đến nay nó rất ít khi thấy hắn cười, đây chắc hẳn là một nụ cười hiếm hoi lại khiến cho người ta có phần điên đảo.

- Ùm... vậy tôi về phòng trước đây. - Nó gật đầu tươi cười bước ra khỏi phòng, gánh nặng được vứt bỏ thì trong lòng ngay lập tức trở nên nhẹ nhỏm và thoải mái.

Trong mắt hắn nó mãi mãi cũng chỉ là trẻ con, muốn được vỗ ngọt, được đối xử dịu dàng. Anh đưa tấm ảnh đã bị gạch nát lên nhìn vào nó hồi lâu sau đó vò nát.

" Xin lỗi em trai, đã đến lúc em nên bị giam giữ trong lòng anh hai rồi."

Anh mỉm cười, một nụ cười dịu dàng trước nay chưa từng có. Anh cũng cho rằng mình đã tìm thấy một người sẽ mãi tồn tại trong lòng mình rồi. Một người có quyền năng nắm giữ chìa khóa của trái tim anh.

...

Lần này sẽ nhờ ai đây? Từ trước đến giờ nó chưa từng tham gia các hoạt động thực tế như vậy, không biết nó như thế nào, thật sự rất muốn đi nhưng trường lại yêu cầu có người thân đi theo, nó không biết nên nhờ người nào, hai tên đó chắc gì đã rảnh mà đi cùng nó, hơn nữa những hoạt động sống thân thiện với bà mẹ thiên nhiên thế này chắc gì hai tên đó chịu đi vì hai tên đó vốn dĩ không thể chịu khổ. Haiz... gắc rối thật.

- Hay là cậu cứ thử nhờ cái anh hay đưa đón cậu đến trường ấy, mình thấy anh ta là người rất thích hợp để đi cùng cậu. - Thu Nguyên đẩy vai nó vừa nói vừa cười hề hề.

- Cậu ta không đời nào chịu tham gia đâu, cho cậu ta ngồi không ăn bát vàng thì được, chứ bắt cậu ta chịu khổ thì thôi đi, còn lâu. - Nó ủ rủ nói.

Cả lớp ai cũng nhốn nháo vì chuyến đi này vì từ trước đến giờ chỉ có tổ chức đi du lịch vào dịp hè chứ chưa từng có một chuyến đi nào giúp học sinh tự lập như vậy, nên mọi người đặc biệt thích thú.

Nó nằm dài xuống bàn nghe mọi người bàn tán mà đau lòng quá, ai sẽ là người đi với nó, bỗng...

- Long à cậu dự định đi với ai chưa?

- Phải đó mình rất tò mò cậu sẽ đi với ai á?

Những tiếng nói õng ẹo của đám mê trai lớp này phát ra làm nó nổi hết da gà, nhưng nó cũng tò mò muốn biết câu trả lời của Long.

- Tôi không đi.

Hụt hẫng! Hụt hẫng!

Nó ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu ấy, có thật là cậu ấy không đi?

- Sao vậy Long?

- Phải đó đi chung với bọn mình đi.

- Tôi không thích. - Cậu ấy lạnh lùng nói.

Nó chợt nhận ra, cũng đúng. Đời nào một thiếu gia lại thích thú với mấy hoạt động này, nghĩ rồi lại gục mặt tủi thân. Người không muốn đi lại có người đi cùng còn người muốn đi lại không có ai đếm xỉa, hức...

- Thảo Nguyên cậu nhất định phải đi đó, đây là chuyến đi vô cùng hiếm hoi nếu cậu không đi sẽ không thể nào trải nghiệm được cuộc sống hoang dã là như thế nào đâu. - Thu Nguyên ngồi bên cạnh dùng hết lời lẽ dụ dỗ nó, rót vào tai nó những điều li kì nhất làm nó không kìm lòng được.

Vừa nghe nói được đi tắm suối, bắt cá nước ngọt, hái rau dại trong rừng thì hai mắt nó đã sáng rực, lấp lánh ngôi sao.

Không được bằng mọi giá nó phải đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.