[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại

Chương 106: Giao dịch với ibellin



Tôi rất muốn kiếm được 80.000 vàng, nhưng đây là cái gì? Quên 80.000 vàng đi, tôi có thể kiếm được hàng triệu vàng.

“Hah, thật đấy.”

Một vật phẩm làm từ nguyên liệu bị nhiễm tạp chất đã được hoàn thành với xếp hạng huyền thoại!

“Mình đã nghĩ rằng mình may mắn nếu như nó không có xếp hạng rác … Chà, thế nhưng. Đây có phải là một giấc mơ không?”

Không hề có chút cảm giác của thực tế vì đây là một kết quả bất ngờ. Tôi véo má mình để kiểm tra. Sau đó tôi nói một cách chắc chắn.

“Đúng không phải là mơ rồi.”

Tôi gần như không thể tin được, nhưng đó là thực tế.

Shin Youngwoo thuộc loại người nào?

Tôi là một biểu tượng của sự xui xẻo trong suốt 27 năm cuộc đời.

Trong thời gian học tiểu học, tôi được đi thăm quan với lớp và bị một kẻ nào đó bắt cóc, vì vậy tôi đã không có những kỷ niệm đẹp. Khi tôi học cấp hai, tôi đi dự lễ tốt nghiệp và đã chứng kiến cảnh một ô tô điên đâm rồi chạy. Tôi còn thường bị đau bụng trong các cuộc chơi thể thao hoặc dã ngoại, tôi không bao giờ nhặt được thậm chí 1000đ trên đường và có chính xác 89 lần khi tôi bị bọn côn đồ thôn hoặc những bọn đầu gấu trường học đánh.

Trong những ngày học đại học, tôi bị phải tham gia sinh viên làm tình nguyện hết mình và lại bị ô tô điên đâm từ đằng sau. Tôi đã phải trả gần 10 triệu cho các chi phí bệnh viện và khi tôi nằm viện, tôi lại gần như chết vì ngộ độc thực phẩm. Nhưng các bệnh nhân khác thì không bị ngộ độc thực phẩm. Cuối cùng, họ kết luận rằng tôi đã bí mật ăn thức ăn bên ngoài và bị ngộ độc thực phẩm, vì vậy tôi đã không nhận được bất kỳ khoản bồi thường nào.

Vào lúc đó, tôi thực sự chỉ ăn thức ăn của bệnh viện. Đó vẫn là một bí ẩn tại sao các bệnh nhân khác vẫn ổn trong khi chỉ có tôi bị ngộ độc thực phẩm.

“Gạo của bệnh viện bị bẩn hoặc các bệnh nhân khác không ăn thức ăn của bệnh viện …””

Nhưng có khả năng nào mà mọi bệnh nhân ngoại trừ tôi đều không ăn thức ăn của bệnh viện? Vậy nên có lẽ đó là hành động của một con ma khủng khiếp nào đó.”

Dù sao đi nữa, đó không phải là những kinh nghiệm duy nhất của tôi. Khi tôi đang thực hiện nghĩa vụ quân sự, chỉ huy tiểu đoàn luôn xuất hiện trong tình trạng say xỉn mỗi khi tôi đang làm nhiệm vụ canh gác. Chỉ huy tiểu đoàn đang phát điên vì căng thẳng và sẽ hét vào mặt tôi để giải tỏa. Và ba ngày trước kỳ nghỉ lúc đó, một tai nạn đã xảy ra trong quá trình huấn luyện và người thay ca cho tôi bị thương và phải nhập viện. Vậy nên tôi phải làm việc suốt ngày lễ.

Có vô số trải nghiệm khủng khiếp khác. Mặt khác, số lượng trải nghiệm hạnh phúc lại đủ ít để đếm được trên năm đầu ngón tay. Một trong những trải nghiệm hạnh phúc đó là được ăn hai phần xương sườn.

“Khi tôi 13 tuổi … Ông tôi đã cho tôi tiền và nói rằng tôi là cháu trai duy nhất của ông ấy … Lúc đó, tôi được ăn bốn miếng xương sườn một mình…”

Tôi thật sự thảm hại. Một trong những trải nghiệm tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi là được ăn thịt! 27 năm cuộc đời của tôi thật tồi tệ với hầu như không có niềm vui. Nhưng dạo này thì sao? Biểu tượng của sự xui xẻo đã biến thành biểu tượng của sự may mắn.

Tôi rất vui vì sự thay đổi này.

“Mình chắc rằng mẹ mình đã đến nhà thờ và đền chùa để cầu nguyện dạo gần đây.”

Gia đình tôi luôn không theo tôn giáo và tôi cũng vậy. Vì vậy, tôi thực sự lo lắng rằng mình không may mắn vì không có tôn giáo. Gần đây, mẹ tôi rời khỏi nhà vào cuối tuần và dường như là đi cầu nguyện với Chúa và Phật cho con trai mình.

“Mẹ ơi, cảm ơn mẹ …”

Nước mắt của niềm vui nổi lên. Tôi nhận ra mình không chỉ có một mình trên thế giới này khi tôi được bao bọc bởi tình yêu của mẹ tôi. Cơ thể và tâm trí tôi trở nên ấm áp.

Rồi Ibellin đến.

“Thời gian anh hẹn đã đến. Kiếm Gai đã xong chưa?

“Đây.”

Tôi ném thanh Kiếm gai của sự phẫn nộ sâu sắc về phía Ibellin. Và …

“Khụ!”

Hơi thở của Ibellin ngừng lại. Ibellin kiểm tra thanh Kiếm Gai và ngạc nhiên đến nỗi cậu ta quên cả thở.

“Khụ Khụ! Cái này? Grid! Anh có phải người chơi bị lỗi không thế?

Tôi đã nghe tất cả các lời này trước đây.” Một người chơi bị lỗi? Cậu đang nói gì vô lí thế?”

“N-Nhưng …”

Ibellin không biết phải làm gì khi cậu ta xoắn tay lại với nhau.

“Tôi đã nghe nói rằng thợ rèn bị giới hạn và chỉ có thể chế tạo ra các trang bị Cực Phẩm! Tôi biết rằng các trang bị huyền thoại chỉ có thể rớt ra trong các cuộc săn boss, vậy làm thế nào mà anh có thể tạo ra một vật phẩm huyền thoại như vậy? Rõ ràng là không thể trừ khi anh là Mod/GM hoặc là người chơi bị lỗi game!”

Cậu ta mất bình tĩnh. Tôi cau mày nhìn Ibellin đang bối rối, rồi một cô gái xuất hiện ở lối vào của lò rèn.

“Im ngay Ibellin. Đừng có mất tự chủ chỉ vì thế chứ.”

Đó là Jishuka.

Thình thịch, thình thịch.

Cô ấy tiến lại gần tôi trong khi Ibellin cố gắng bình tĩnh.

“Lạ nhỉ?”

Ực Ực.

Tôi lo lắng nuốt nước bọt. Ngoại hình của Jishuka dường như quyến rũ hơn bình thường và cô ấy nói, “Grid.”

“Ừ-Ừ?”

Má Jishuka đỏ hây hây. Cô ấy nhìn tôi dịu dàng với đôi mắt long lanh khiến tim tôi đập nhanh hơn.

“Sao hôm nay cô ấy sexy vậy?”

Tôi nhìn vào mắt cô ấy trong một giây và thực sự đã bị quyến rũ. Tôi đành tránh ánh mắt của người đẹp quyến rũ nhất thế giới và lùi lại. Rồi Jishuka đến bên cạnh tôi, hơi thở nóng bỏng của cô ấy chạm vào mặt tôi.

“Những điều này là không thể trong Satisfy trừ khi cậu có một Nghề huyền thoại … Điều đó có đúng không? Grid.”

“…”

“Cậu, nghề của cậu là huyền thoại phải không?”

Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình có thể che giấu danh tính mãi mãi được. Tôi cảm thấy mình không cần phải che giấu danh tính nữa. Tôi đã quyết định tiết lộ vào khoảnh khắc tôi làm ra một món đồ huyền thoại.

“Cô nhận ra ngay được.”

Đôi mắt Jishuka bỗng sáng bừng lên như đèn lồng. “Đúng thật…! Grid! Cậu thực sự là người giỏi nhất!!!!”

“Ặc!”

Lần nữa. Cô ấy lại ôm tôi thật chặt. Tâm hồn tôi dường như rời khỏi cơ thể mình khi tôi bị bao trùm bởi cơ thể và mùi hương của cô ấy. Nhưng giờ thì tôi không hiểu lầm hành động của cô ấy.

“Đó là cách cô ấy thể hiện niềm vui thực sự của mình.”

Chỉ là do sự gợi cảm bẩm sinh của cô ấy nên niềm vui hồn nhiên đó đã bị che mất. Có lẽ cô ấy luôn phải đấu tranh vì bản chất này của mình. Tôi bỏ qua Jishuka đang phấn khích và tìm đến Ibellin.

“Bao nhiêu?”

Ibellin bình tĩnh và nhấc một ngón tay. “Một triệu vàng.”

“Huh?”

Tôi nghe nhầm à? Là một vật phẩm huyền thoại, nên nó phải kiếm được ít nhất hai triệu vàng chứ?

Ibellin giải thích trong khi tôi cảm thấy bối rối. “Như trong thông tin món đồ này, chủ sở hữu của máu là tôi. Điều này có nghĩa đây là trang bị độc quyền của tôi. Nói cách khác, không ai có thể sử dụng trang bị này ngoại trừ tôi cả. Nên thật không may, tôi phải hạ giá ngay cả khi nó là một món đồ huyền thoại.”

“…”

Ibellin thường tỏ vẻ như một cậu bé với khuôn mặt ngây ngô, nhưng cậu ta liền trở thành người lớn tùy theo hoàn cảnh.

‘Hình ảnh của cậu ấy đã thay đổi. Cậu ấy không thể trở thành một ranker mà không có lý do.”

Tôi đã rất ấn tượng bởi Ibellin này.

“Hiệu năng của vũ khí này là đỉnh cao, nhưng giá trị kinh tế không may lại là thấp. Thành thật mà nói, một triệu vàng vẫn là một mức giá cao. Sau này, món đồ này sẽ trở nên vô dụng khi tôi có thể trang bị các món đồ khác cấp cao hơn. Lúc đó nó sẽ là món đồ không ai khác có thể sử dụng, vì vậy tôi không thể bán nó … Tôi xin lỗi nhưng đây là một món đồ bị hạn chế nghiêm trọng. Nhưng điều đó không thay đổi thực tế rằng đó là một trang bị tuyệt vời cần thiết cho tôi ngay bây giờ. Tôi không muốn làm thất vọng Grid, vì vậy tôi sẵn sàng trả tới một triệu vàng.”

Không có sự phản đối. Lời nói của Ibellin là hợp lý. Ibellin hiện tại không hề cố gắng mặc cả. Cậu ấy đang nói sự thật. Nhưng sự thật này không thể được chấp nhận.

Tôi giơ ba ngón tay lên. “Ba triệu. Tôi sẽ không chấp nhận bất cứ giá nào ít hơn thế.

“Huh? G-Grid? Tôi hiểu, nhưng …”

Tôi buông Jishuka ra và tiếp cận Ibellin. Sau đó, tôi lấy thanh Kiếm Gai từ tay cậu ta và cầm nó.

[Do đặc điểm nghề của mình, bạn đã trang bị Kiếm Gai Phẫn Nộ Sâu Sắc.]
[Một hình phạt được áp dụng vì các điều kiện sử dụng không được đáp ứng.]

“Hả?”

Ibellin bị sốc. Dựa vào điều kiện sử dụng, rõ ràng nó là một vật phẩm chỉ cậu ta có thể sử dụng. Nhưng thật bất ngờ, tôi cũng có thể sử dụng nó.

Vút! Vút!

Tôi nhẹ nhàng vung cây kiếm gai một vài lần. Tôi gật đầu như thể tôi rất hài lòng với trọng lượng tinh tế của nó. Rồi tôi nhìn Ibellin với chút sốt ruột.

“Ba triệu. Cậu sẽ mua nó chứ? Nếu cậu không mua nó với giá này, tôi sẽ không bán nó nữa và sẽ dùng nó.”

“Eeeeeeek <del>~~</del>~~~!! “”

Lừa đảo! Tiếng hét của Ibellin vang vọng qua lò rèn Khan Khan.

[Kiếm Gai Phẫn Nộ Sâu Sắc ghét và nguyền rủa bạn.]
[Bạn đã kháng lại.]
[Kiếm Gai Phẫn Nộ Sâu Sắc ghét và nguyền rủa bạn.]
[Bạn đã kháng lại.]

Trong khi đó, các cửa sổ thông báo tương tự lặp đi lặp lại không có hồi kết. Tôi cảm thấy như mình đang ngồi trên một cái đệm gai, nhưng bên ngoài thì tôi thể hiện thoải mái nhất có thể trong khi Ibellin đưa ra quyết định của mình.

“Hai triệu…”

“Không.”

“2.300.000 …”

“Tôi đi đây.”

“2.500.000! Hãy bán nó với giá 2,5 triệu! Đây là tất cả số tiền tôi đã tiết kiệm được nhờ làm việc chăm chỉ từ thời L.T.S. và các hợp đồng quảng cáo! Xin vui lòng!”

“… Haizzz Tôi nghĩ không thể khác được. Tôi sẽ đồng ý, vì chúng ta là một phần của cùng một bang hội.”

“C-cảm ơn!”

“Nhưng tôi có một điều kiện. Gửi tôi một khoản tiền cọc 80.000 vàng ngay bây giờ.”

“Hả? À, vâng!”

Thế là đủ cho cả Thanh Tự Siêu Kiếm. Tôi không muốn bị thiệt hại chút nào nữa. Sau cùng, tôi mới là người có thể chế tạo vật phẩm huyền thoại duy nhất mà tất cả người chơi trong Satisfy muốn. Các thành viên bang hội cũng không ngoại lệ.

[80.000 vàng đã được nhận.]

Tôi muốn nhanh chóng mua chiếc xe của mình. Tôi mỉm cười với Jishuka và Ibellin trước khi đăng xuất.

Đầu tiên, tôi gửi 2 tỷ 310 triệu vào tài khoản của bố tôi.

“Ă-Ặc! Youngwoo! Cái này vậy?”

“Trả hết nợ của bố trước đi. Và sử dụng số tiền còn lại để ổn định cửa hàng … Bố làm gì có nhân viên nào trong những ngày này, vậy nên hai người mới phải cố gắng rất nhiều phải không?

“Youngwoo …”

“Đừng hiểu lầm. Đây là khoản tiền hợp lý cho những nỗ lực khó khăn của bố mẹ, vì vậy đừng lo lắng về điều đó. 2 người có tin con không?

“Nức nở nức nở! Ôi trời ~ ~!! Con trai hư hỏng của chúng ta đã trở thành một người đàn ông tuyệt vời như vậy chỉ qua một đêm! Điều này giống như một giấc mơ vậy!”

“Đây không phải là một giấc mơ. Đừng lo lắng, nó không phải một giấc mơ.”

“Young Youngoooo! Nức nở nức nở!”

Mẹ ôm tôi và khóc. Dạo này, tôi luôn ngập trong nước mắt của mẹ mình. Trong khi đó, bố tôi chỉ biết gục đầu mà không nói gì.

“Mình nên hành động tốt như vậy sớm hơn …”

Bố mẹ đã trả học phí đắt đỏ cho tôi để đi học đại học, nhưng tôi đã chơi game thay vì kiếm một công việc. Rồi tôi trở thành con nợ khi vẫn còn trẻ và làm bố mẹ thất vọng. Bố mẹ tôi đã chịu đựng nhiều năm vì tôi, vì vậy tôi một lần nữa thề sẽ đối xử với họ tốt hơn.

Chiều hôm ấy.

Sau khi mua chiếc xe trị giá 2 tỷ 640 triệu, tôi đã bị mẹ mắng, bà nói với tôi rằng tôi vẫn chưa trưởng thành. Nó đau như điên vậy, nhưng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm khi tôi vẫn cảm nhận được sức khỏe của mẹ mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.