Gondo Firebeard thay đổi quần áo làm việc của mình.
Đó là một bộ quần yếm với thiết kế rất thô ráp và được may bằng loại vải chắc và bền. Tính co giãn của nó cực kém và không cảm thấy thoải mái khi mặc nó vào. So với mấy bộ quần áo bình thường, đó đúng thật không phải là một sự lựa chọn tốt. Nhưng đối với một hoàn cảnh tồi tệ như bên trong đường hầm, nó lại có tác dụng rất lớn. Không mặc cũng chả sao cả, nhưng nếu quay đầu nhìn về lịch sử của người lùn, sẽ phát hiện ra là so với lúc trần truồng đào móc khoáng thạch trong đường hầm, thì bộ trang phục trên người hiện tại cũng là một bước tiến vĩ đại rồi.
Tiếp đó, hắn đội một chiếc mũ giáp kim loại,thứ dành cho bộ binh hạng nhẹ trang bị, lên đầu. Bởi vì khu mỏ trong ngọn núi rất ẩm ướt, trực tiếp đội nó lên sẽ cảm thấy rất ngột ngạt do nhiệt độ và mồ hôi đổ ra trong lúc làm việc. Bởi lẽ đó, những người thợ mỏ đều sẽ lót thêm một chiếc khăn mặt dày vào trong chiếc mũ giáp.
Cuối cùng là tấm thẻ kim loại đeo lủng lẳng ở trên cổ. Trên đó ghi một con số 5. Nó ngụ ý rằng công việc của ông kéo dài 5 ngày. Theo chế độ năm ngày lao động năm ngày nghỉ ngơi, ông rốt cuộc cũng đối mặt với ngày làm việc cuối cùng.
Nói cách khác, ngày mai sẽ là ngày Gond tạm thời được tự do.
Sau khi kết thúc công đoạn chuẩn bị, Gond từ phòng thay đồ đi ra ngoài và đi thẳng về hướng chỗ cũ, phòng chờ.
Sau khi chen lấn xô đây qua vài người lùn, Gondo ngay lập tức tìm được tên của mình trên bảng thông cáo. Trên tấm bảng đó, ngoài cái tên Gond ra, còn có 4 cái tên khác. Bốn người đó chính là thành viên cùng ca với Gond, hay cũng chính là những người hôm nay sẽ làm việc cùng hắn.
Ở cái phòng chờ không được gọi là rộng rãi này, tìm được một người đồng sự đồng cam cộng khổ cùng mình là một chuyện nhỏ như con thỏ. Có vẻ như Gondo là người cuối cùng tới đây. Bởi vì ngay ở lúc Gond định chạy về phía trước, đối phương đã ngay lập tức phát hiện ra ông.
“Ohhh! Gondo! Lâu rồi không gặp!”
“Hahahh! Gagaiz! Thật may mắn khi anh là trưởng ca. Vậy thì hôm nay mong anh chiếu cố nhiều hơn. Những người khác cũng thế!
“Hah! Gond! Ngày hôm nay cùng làm việc cho thật tốt nhé!
“Mm, mm. Hôm nay là ngày thứ năm. Ngày cuối cùng. Tôi sẽ cố gắng hết mình!”
“Ha – Tôi cảm thấy mình chẳng muốn không muốn làm việc tẹo nào–”
Họ trò chuyện dăm ba câu như thế trong khi rời khỏi phòng chờ và đi mượn cuốc chim, xẻng và các loại công cụ khác. Sau đó, họ lại đi lĩnh hộp cơm trưa gồm lương khô và thức uống, cùng với hai lít nước được đặt trong một vật phẩm ma thuật có khả năng giữ nhiệt.
Tuy đó không phải bia -thứ đồ uống yêu thích của người lùn. Tất nhiên là không có khả năng nào là nó cả. Sự thật là Người lùn có sức chịu đựng cao với những đồ uống có cồn, vậy nên không ai trong số họ bị say nếu uống một ít cả. Nhưng dù là thế, không có ông chủ mỏ nào để công nhân của mình đụng tay vào thứ thức uống quái quỷ trong khi làm việc ở đường hầm nguy hiểm.
Nhưng nói thì nói như thế –
Một người lùn đã làm một hớp rượu, thứ không được cung cấp, từ cái bình treo ở hông.
“Puhaa~~~ “
Hơi thở ra mang theo hương vị của chất cồn.
Không phải chỉ mình người lùn đó làm vậy, chính Gondo cũng mang vài cái túi theo bên người.
Tất nhiên, ông không đến mức mang rượu theo bên người như tên kia. Tuy nhiên ông mang theo một bình nước, súp, 5 cây kẹo đường và bánh mì do chính Người lùn làm để bổ sung khẩu phần ăn của mình.
Bên trong đường hầm quá nóng, vì thế ngoài những vật phẩm tiếp tế chứa nhiều calorie, họ còn phải mang theo người những bình nước dự trữ. Thực tế khẩu phần ăn của họ chỉ ở mức tối thiểu. Ông chủ của họ là loại người sẽ cắt giảm đi những chi phí có thể cắt giảm.
Sau khi hoàn tất việc chuẩn bị, họ bước lên gặp người lùn phụ trách đường hầm khai thác mỏ của đất nước này.
Ở phía đối diện quầy hàng là một tên người lùn đeo kính mắt, vừa nhìn qua có thể cảm nhận kẻ đó là một kẻ quái gở, nham hiểm. Hắn ta nhíu mày và nhìn về phía đoàn người Gonda.
Hình như hắn ta có vẻ muốn phê bình với tên người lùn tỏa ra mùi rượu nồng nặc và miệng đang khẽ lẩm bẩm vài tiếng kia nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì. Hắn là nhân viên quản lý, nhưng hắn dù sao cũng là một người lùn và hắn khá hiểu những điều này. Hay đúng hơn vì Gaigaz đã lên tiếng trước để chặn đứng hắn:
“Tôi là Gaigaz, hôm nay chúng tôi sẽ làm việc ở đâu?”
Gã người lùn nhìn-khá-nham-hiểm đó hừ một tiếng, sau đó dời ánh mắt đang nhìn về những người khác của hắn về tấm bản đồ đang cầm trên tay. Mặc dù tầm nhìn của họ bị quầy hàng ngăn cản, nhưng có thể đoán ra được rằng đó là một tấm biểu đồ, thứ ghi chếp tất cả việc phân phối các địa điểm đào khoáng.
“Mấy người sẽ làm ở khu vực 8821 “
“ 8821 … là khu khoáng thạch nhiệt đó sao? “
Khoáng thạch nhiệt là một thứ cực kỳ quan trọng với người lùn.
Người lùn là chủng tộc của lòng đất. Phần lớn thời gian họ sinh sống dưới lòng đất. Vì thế, khi họ sử dụng mấy thứ như than đá và củi lửa để sản sinh nhiệt lượng cho việc sưởi ấm, nấu ăn và rèn, nó sẽ làm ô nhiểm bầu không khí xung quanh và làm cho cuộc sống của họ thêm phần khó khăn.
Thực tế là có tồn tại một vật phẩm ma thuật có khả năng làm trong sạch bầu không khí. Tuy nhiên, để chế tạo ra nó cần sức mạnh của Druid. Tuy nhiên Druid là người lùn rất hiếm thấy. Vì thế họ không có cách nào tạo ra vật phẩm ma thuật đó với số lượng lớn.
Vì thế, họ dùng một loại kim loại có tên gọi là khoáng thạch nhiệt để thay thế.
Khoáng thạch nhiệt là một loại kim loại đặc biệt. Chỉ cần ai đó cầm một kim loại có độ cứng cực cao –ít nhất cũng phải cứng hơn Mithril – đập vào nó thì nó sẽ tạo một nhiệt lượng cực lớn. Người lùn sử dụng thứ kim loại kỳ quái này giống như sử dụng than đá, và các lò nung kim loại cùng với lò rèn đã tiêu thụ một lượng lớn khoáng thạch nhiệt. Bởi thế, khoáng thạch nhiệt là một thứ không thể thiếu trong cuộc sống của người lùn.
Tiện thể nói luôn, củi và những thứ tương tự là những thứ hiếm gặp ở nơi này.
“Được rồi, cầm lấy cái này.”
Một đống thẻ kim loại được quăng lên trên mặt quầy, đó là những tấm giấy thông hành giúp thợ mỏ ra vào đường hầm. Gagaiz luồn chúng vào chiếc dây chuyền của mình bằng sự khéo léo, điều mà người ta sẽ cho rằng không thể nào thực hiện được bởi những ngón tay thô ngắn của ông.
Sau đó, ông nghiên cứu cẩn thận tờ giấy được gửi cho mình. Ông sẽ đưa cho những người khác đọc sau khi ông xác mình xong nội dung của nó.
Sau đó không lâu lắm, tờ giấy được truyền đến tay Gondo. Như mọi khi, nó chỉ dẫn con đường đường dẫn đến nơi họ làm việc. Gondo ghi nhớ những ngã ba quan trọng vào đầu mình. Đó là vì chúng sẽ giúp họ chạy trốn trong các trường hợp khẩn cấp. Cho dù nơi đây là khu mỏ của người lùn, nhưng không có nghĩa là những con quái vật sẽ không xuất hiện, vì vậy nó cần được suy tính một cách cẩn thận.
“Sử dụng xe đẩy đặt ở điểm rẽ thứ ba.”
“Hiểu rồi, chúng ta đi thôi!”
Họ tra dầu lên xe đẩy, thứ được điều khiển bằng tay, nằm ở ngã rẽ thứ ba và đẩy nó về phía Gagaiz theo mệnh lệnh của ông ấy. Bên trong đường hầm được thắp sáng bởi những chiếc đền lồng được làm ra từ những khoáng thạch phát sáng tự nhiên. Tuy nhiên, những chiếc đèn lồng thì lại được đặt cách rất xa nhau, làm cho nhiều chỗ đường hầm được bao phủ trong bóng tối đen kịt. Nhưng mà bất cứ người lùn nào đều có có Darkvision, thứ năng lực giúp dễ dàng nhìn xuyên màn đêm. Tuy nhiên không phải có năng lực thì ở bao xa cũng có thể nhìn thấy được, nhưng nó đủ để di chuyển từ lồng đèn này sang lòng đèn khác.
Nếu như là các chủng tộc sinh sống ở thế giới bên ngoài, có lẽ họ cũng không thể nào chịu đựng được áp lực trước cảm giác ngột ngạt do những con đường hầm mang lại. Tuy nhiên với những người lùn sống bao đời dưới lòng đất thì đó lại là chuyện nhỏ. Nhìn các đường hầm có vẻ chật chội nhưng chúng lại khá rộng rãi đối với những người lùn. Chiều cao trung bình của một người lùn là khoảng 130cm, cho nên đối với bọn họ mà nói, chỉ cần đào một đường hầm cao khoảng 180cm là đã quá rộng rồi.
Chẳng bao lâu sau, từ phía trước truyền đến những tiếc bước chân.
Nếu đó là thợ mỏ như Gondo và những người khác, thì họ lẽ ra đã nghe được âm thanh của xe mỏ. Nhưng mà họ hoàn toàn không nghe được những âm thanh nào na ná như thế. Vậy thì đó là thứ gì? Song dáng vẻ của đoàn người Gondo không có vẻ gì là đang cảnh giác khi đối mặt với những điều trên. Nếu nó là âm thanh patapata của đôi chân trần chạy trên mặt đất thì họ khẳng định đã sớm bỏ hết tất cả mọi thứ và chạy trốn về theo đường cũ. Tuy nhiên đây không phải trường hợp đó, đây là tiếng bước chân được tạo ra bởi đôi giày.
Bọn họ suy nghĩ xem chủ nhân của tiếng bước chân đó là ai.
Một lát sau, trong tầm nhìn của bọn họ xuất hiện một đội người lùn.
Gondo và những người còn lại nép mình vào hai bên bên của bức tường để không cản trở những bước tiến của nhóm người kia. Nói thì nói thế, nhưng chiếc xe đẩy thì lại nằm chình ình ở giữa đường hầm, vậy nên suy nghĩ không gây cản trở cho nhóm người kia cũng chỉ là mong muốn đơn phương của Gondo và những người khác.
“Mấy người muốn đi về phía trước sao? Hiện tại ở đó không có gì cả thế nhưng hãy cẩn thận một chút. “
“Cảm ơn cho sự lo lắng của ông. Chúng tôi sẽ ghi nhớ sự giúp đỡ của ông.”
Sau cuộc trao đổi ngắn ngủi, họ nói lời từ biệt nhóm người Gondo.
Người lùn đi ở vị trí dẫn đầu là một Bác sĩ hầm mỏ, một Magic Caster từ một hệ thống thay thế.
Công việc của ông ta là thi triển phép thuật gia cố đường hầm để đảm bảo cho những người thợ mỏ không bị thương bởi cho những khối đá nham thạch rơi khỏi trần hầm hay các khối đá sắc nhọn trong lúc đào bới,.. v.v….
Bởi họ chẳng biết khi nào hầm mỏ sẽ sụp cả, cho nên kiếm một biện pháp nào đó để gia cố đường hầm là cực kì cần thiết. Nhưng gỗ – một vật liêu thường được dùng cho việc gia cố hầm mỏ – lại gặp khó khăn trong việc vận chuyển đến Vương quốc Người lùn. Vì thế, các Bác sĩ hầm mỏ sử dụng phép thuật của họ để gia cố lại vách tường của đường hầm.
Hơn nữa, họ còn có thể điều tra có phải hay không đào nhầm đến gần đến nguồn nước hay khí ga. Có họ ở bên cạnh, những thợ mỏ có thể yên tâm làm việc mà không cần phải lo lắng về chuyện sập hầm hay thứ gì đó tương tự.
Đằng sau Bác sĩ hầm mỏ – người có nhiều công việc quan trọng để làm – là một chiến binh người lùn mặc trên người một bộ áo giáp nhẹ.
Số lượng bác sĩ hầm mỏ thật sự không nhiều, vì vậy họ được hộ tống bởi bốn người đàn ông.
Hai đội người đi đan xen qua nhau, tiếng bước chân của bọn họ cũng dần dần đi xa.
Cũng giống như bao thành phố bình thường khác của người lùn, thành phố Fio Kula nằm ở trung tâm của một số mạch quặng còn hoạt động -chỉ có vùng phía Tây vẫn chưa được đào bới vì một số lí do – nó xuyên qua lòng những dãy núi cao hiểm trở, nằm ở bên dưới lòng đất.
Trái với tính cách không để ý tới chuyện vặt vãnh, hào phóng, ngay thẳng của mình, người lùn là nhà tư duy toán học tài ba. Ví dụ thành phố là một trái tim thì các đường hầm tỏa ra khắp nơi giống như những mạch máu này là sản phẩm của những phép tính phức tạp, và chúng tạo những tác phẩm nghệ thuật hình học trong khi được khai thác. Những cái đường ray lắp đặt trong các đường hầm chính rỗng rãi được dành cho những chiếc xe đẩy, còn các thang máy vận hành bằng sức người thì lại phục vụ cho những đường hầm khoan dọc sâu vào lòng đất.
Ngoài ra còn có vô số những đường hầm nhỏ, thứ bắt nguồn từ những đường hầm chính, kéo dài về mọi phía. Khi cộng tất cả chúng vào, độ dài đường hầm có thể dể dàng kéo đến hàng trăm cây số.
Nhưng cũng chính vì thế mà không đủ số lượng người lùn canh gác. Ngay cả muốn một tiểu đội cảnh vệ đi kèm với với một đội thợ mỏ cũng không thể làm được. Bởi vậy, nếu như một con quái vật xuất hiện, thợ mỏ không hề có sự lựa chọn nào cả ngoài việc bỏ tất cả mọi thứ ở lại và bỏ chạy về những nơi có bố trí cảnh vệ.
Tuy nhiên đáng tiếc nhất là, mọi người trên thế giới đều biết rằng, những người lùn đều có chân ngắn. Có thể bỏ chạy an toàn chắc sẽ là một phép màu trong cả nghìn năm.
Gondo và những người còn lại dừng xe đẩy của họ tại giữa lối đi và kích hoạt lồng đèn, một vật phẩm ma thuật. Sau đó, họ tiến đến một bên của lối vào, với trên tay là các công cụ khai thác. Đích đến của họ nằm phía cuối con đường hầm trước mặt – nơi mà họ đào trong ngày hôm nay.
Gagaiz nhanh nhẹn đưa ra các mệnh lệnh, những người thợ mỏ bắt đầu làm việc mà không có bất kì lời khiếu nại nào. Người thì vung cái cuốc chim và đào bới, người thì dùng cái chêm để đào hố trên vách đá, người thì dùng xẻng xúc đất đá vào cái sọt, người thì mang cái sọt đến xe đẩy, người thì đẩy xe đẩy tới chỗ đá vụn đang được chất thành đống –
“ Được rồi, bắt đầu nào “
Và như thế, một ngày làm việc đã bắt đầu.
***
Mặc dù với cơ bắp khỏe mạnh, nhưng lặp lại công việc một cách máy móc vô số lần cũng đồng nghĩa là cơ thể họ khao khát đươc nghỉ ngơi vào lúc công việc của họ kết thúc.
Họ cởi quần áo làm việc bẩn thỉu ra rồi tiến vào nhà tắm dành riêng cho thợ mỏ.
Nhà tắm này hoạt động dựa trên lượng nhiệt tỏa ra từ các lò nung kim loại của các xưởng rèn quốc hữu hóa. Mặc dù nước không quá nóng, nhưng đó là nhiệt độ hoàn hảo để đánh tan đi sự mệt mỏi trong cơ thể của họ.
Gondo dùng chiếc gáo múc thứ nước nóng màu nâu trong bồn và dội nó từ trên đầu xuống mà không có tí e dè nào.
Có vẻ như màu sắc của nước là do hàm lượng sắt trong nước, và trên thực tế ai cũng có thể nhận ra vị tanh nhàn nhạt nếu ngậm nó trong miệng.
Nước nóng tẩy sạch bụi bẩn bám trên cơ thể của Gondo.
Ông dùng sức gãi râu và tóc. Một người lùn không biết cách chăm sóc và làm sạch bộ râu của mình thì rất khó có thể chứng minh mình là một người trưởng thành.
“ Này, Gondo! Tắm xong đi làm một chén không?”
Gagaiz hét to lên khi đang lau mình bằng chiếc khăn ở ghế đối diện.
Gondo dội thêm nước nóng từ đầu xuống dưới để tẩy đi bụi bẩn trên người và ngâm mình trong bồn nước nóng trước khi hét lại:
“Sợ là tôi phải từ chối rồi! Tôi còn có việc không thể không đi làm! Chờ lần sau có cơ hội vậy!”
“Vậy sao! Thật tiếc! Nếu ông đã đổi ý thì hãy đi xuống Quán Bia Trắng và làm một hai cốc với bọn tôi!
“Ồ, tôi sẽ mong đợi đến lúc đó đấy.”
Gagaiz giống như đang bắt đầu nói chuyện với người bạn khác của ông ấy. Gondo ở trước lúc có ai đó có thể mời ông đã đứng dậy từ bồn tắm, nhanh chân chạy ra ngoài với một câu “Tôi đi trước đây”.
Sau khi lau khô cơ thể và mặc lên người một bộ đồ sạch sẽ, Gondo bước đến quầy của tên người lùn quản lý có vẻ ngoài trông nham hiểm kia. Ông cởi miếng kim loại đeo trên cổ ra và đưa nó cho hắn.
Người quản lý cẩn thận kiểm tra miếng kim loại sau đó đặt một cái túi da nhỏ lên quầy.
Đây là phần tiền lương năm ngày. Do tỉ lệ tử vong trong khu mỏ khá cao nên tiền lương trên căn bản đều được tính theo tuần. Có người nói rằng trước đây họ đã được trả theo ngày, nhưng nó dẫn đến tình huống người làm công không đủ tiền trả cho thức uống tại quán rượu. Vì vậy mới có một loại ý kiến là chính vì tình trạng như thế mà hệ thống hiện tại mới được lập ra. Hơn nữa trên thực tế, tuy không chiếc túi kia có khá nhiều tiền, nhưng Gagaiz và những người khác sẽ cầm một nửa chúng cho việc uống bia.
“ Gondo, tính cả hôm nay thì đã được một tháng rồi nhỉ. Hãy để tôi nhìn mặt ông cái.”
“Mọi thứ đều ổn, không có vấn đề gì với hơi thở của tôi.”
“Tôi là người đưa ra phán xét, không phải ông.”
Hắn dùng cái đèn pin từ trong quầy và chiếu vào Gondo
Gondo không thích ánh sáng chói mắt đó nhưng ông vẫn tiếp tục nhìn phía trước.
Hít bụi trong khoảng thời gian dài sẽ làm suy yếu chức năng của phổi. Điều đó làm da dẻ người đó từ từ trở nên trắng xám, tình trạng này gọi là bệnh tuyết trắng, lần kiểm tra này là để xem ông có dấu hiệu nào của loại bệnh kia không.
“Hm, đúng là không có vấn đề gì cả.”
“Bệnh đó sẽ làm lúc hít thở tạo ra những âm thanh kì lạ. Nếu không có bất kì âm thanh nào là không sao à?”
“ Đúng vậy, từ trước tới nay tôi đều sử dụng cách đó để phát hiện ra bệnh. Tuy nhiên kiểm tra khuôn mặt sẽ chuẩn xác hơn là nghe âm thanh của phổi. Hay là ông coi thường những kinh nghiệm của tôi?
“Tôi cũng không có nói như thế. Kinh nghiệm cũng rất quan trọng. “
“Vậy thì đừng có than phiền nữa. Nó chẳng mang đến chỗ tốt cho ai cả đâu. Ngoài ra–Gondo, ông có cân nhắc việc nhận một chức vụ ở đây không? Ông có thể là đội trưởng của một nhóm đấy. Dù sao ông có khá nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực đó.”
“Thật xin lỗi, tôi không làm được nó đâu … tôi sẽ cần phải rời khỏi nơi này, và tới hôm nay thì tôi đã kiếm đủ chi phí cần thiết cho chuyến đi dài ngày rồi.“
Gondo rất keo kiệt đến nỗi những người khác nói ông là một người không nên quan hệ cùng. Nhưng thật ra ông tiết kiệm tiền là để mua những vật dụng cần thiết cho một chuyến du lịch.
“Lại muốn đi nơi nào sao?”
“Tôi dự định đi đến thành phố bị bỏ hoang mấy năm trước, Fio Lansa ở phía Nam và sẽ đi đào bới ở đó.
Tên nhân viên quản lý người lùn có vẻ ngoài trông nham hiểm trợn trừng hai mắt khi nghe điều này.
” Cái gì? Có thể ông cho rằng tôi đang nhiều lời vô ích, nhưng ông cũng biết rõ ràng đấy là một nơi rất nguy hiểm mà phải không. Ông định đi cùng với ai?”
“Về câu hỏi trước, tôi đương nhiên biết về điều đó. Còn về câu hỏi sau, câu trả lời của tôi là NO.”
Số người đi cùng càng nhiều, nguy cơ bị phát hiện sẽ càng cao hơn. Nhưng một khi bị phát hiện sẽ làm một vài người trong bọn họ chết hoặc nói không chừng tất cả bọn họ đều sẽ bị diệt sạch. Để ngăn ngừa điều đó, đi một mình từ lúc bắt đầu sẽ tốt hơn và giảm đi nguy cơ bị phát hiện.
“Ông bỏ quên thứ gì ở đó sao? “
“ Không phải, tôi đã nói trước đó với ông rồi mà? Tôi dự định đi đào.”
“Tôi không rõ ông muốn đi đào cái gì. Nhưng đào ở chỗ này không phải là tốt rồi à? “
“ Hm, làm việc ở đây, dù cho cố gắng đến như thế nào…Tuy rằng căn cứ vào số lượng chúng ta vận chuyển được ít hay nhiều, nhưng trên căn bản đó là khoản tiền cố dịnh. Sự thật là làm việc ở đây đơn giản là không kiếm lời được bao nhiêu.”
“Lương cao hơn những công việc phổ thông.”
Người lùn ở trước mặt ông nói đúng. Chính bởi lương chỗ này cao hơn chỗ khác và để gom góp được một số tiền làm kinh phí trong thời gian ngắn, Gondo mới quyết định làm việc ở đây.
“Chút tiền này không đủ cho mục đích của tôi. Cho nên tôi mới muốn đi đào ở thành phố bị bỏ hoang. Ở đó, bất kẻ tôi đào ra được loại kim loại nào, sẽ không bị ai nói này nói nọ.”
Nhân viên quản lý nhíu mày.
Những lời lẽ của Gondo có lẽ khá bảo thủ nhưng trong đó cũng có phần chính xác.
“Ông muốn đào sắt trắng sao? “
“Đúng vậy. Chính là thứ đó. Dù sao nếu tôi đào được nó ở nơi đó, dù muốn chiếm làm của riếng cũng chẳng ai nói gì.”
Thực tế là tất cả khu mỏ ở đây đã được quốc hữu hóa. Do đó, nếu họ muốn sắt trắng thì phải trả một cái món tiền kếch xù- một cái giá thích hợp với nó. Tuy nhiên, bất kì thứ gì đào được từ khu mỏ đã bị bỏ hoang sẽ thuộc vào quyền sở hữu của người tìm thấy.Thế nhưng, nếu như bất kỳ chuyện gì xảy ra với họ ở nơi đó, đất nước sẽ không đưa ra bất kì sự trợ giúp nào.
“Ông sẽ bán cho tôi chứ? Tôi sẽ thu mua giá cao.”
Họ chưa từng đào lên được sắt trắng từ các khu mỏ gần thành phố. Do đó, một khi thanh phố sử dụng hết quặng, không thể nghi ngờ là giá của loại kim loại kia sẽ tăng cao ngất ngưởng
Tuy nhiên, Gondo lại biết là người nhìn như một kẻ nham hiểm trước mặt ông không phải vì lợi ích của cá nhân mà đưa ra lời đề nghị đó. Ông ta sở dĩ nói ra những lời đó hoàn toàn là từ lòng tốt của mình.
Hắn có lẽ sẽ thương lượng với Gondo với cái giá cao hơn những người khác đưa ra.
Thế nhưng, Gondo không đi đào nó để bán – hay nói cách khác, không phải ông đi đào nó là vì muốn kiếm tiền.
“ Nói cái gì thế, tôi đã sớm quyết định dùng nó cho việc gì rồi. Tất cả sẽ là vật nghiên cứu của tôi.”
Tên người lùn nhìn như là một kẻ nham hiểm lộ ra vẻ mặt u ám.
“Ông vẫn còn nói mấy thứ như thế ư … tốt, tôi không phải là không hiểu cảm giác của ông nhưng ông cũng nên đối mặt với hiện thực và nhận chức đội trưởng ở đây? Cha của ông sẽ nghĩ gì đây?”
Trong khoảng khắc, sự tức giận dâng trào trong lòng Gondo. Nhưng ông đã cúi mặt xuống để che giấu sự phẫn nộ trước khi nó bộc lộ ra ngoài. Người lùn trước mặt ông đã từng giúp cha của Gondo rất nhiều lần. Đó là lí do tại sao ông ta lại đi lo lắng về chuyện Gondo, con trai của người kia, đắm mình trong những thứ nghiên cứu mà không thể nào thực hiện được.
Tuy đó là những lời xuất phát từ lòng tốt, song Gondo không thể nào tiếp thu những từ ngữ đó.
“Ngày qua ngày, tôi vẫn luôn đối mặt với hiện thực. Con đường cha tôi đi không có sai. Tôi sẽ làm sống lại những kỹ thuật thất truyền.”
Cuối cùng, ông không thể kiềm được sự giận dữ. Sau khi trút hết sự giận dữ của bản thân vào những lời đó, Gondo quay người đi mà không nhìn lại.
Ông cảm thấy hổ thẹn với những người lo lắng đã cho mình, nhưng sự hổ thẹn đã bị bác bỏ bởi niềm đam mê mà ông dành cho những việc ông đã làm, phải trả giá thế nào cũng không thành vấn đề.
Đúng vậy.
Dù bản thân không thể nào đánh đồng được với người cha xuất sắc của mình, nhưng đó là cách ông ấy sống.