Đội worker Green Leaf, dẫn đầu là Parupatra, còn đang mải đắm mình trong tham vọng, dần tách khỏi đám đông và đứng trên đỉnh cầu thang đi xuống lăng tẩm để thăm dò khu vực xung quanh
Như thể lăng mộ này được phủ dưới lớp tuyết trắng, không một sự sống nào có thể cảm nhận và mọi thứ dường như đã chết, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và ánh sao. Trong khi bước trên từng bậc cầu thang, toàn đội hỏi:
“ Lão đại, ngài không nghĩ rằng chúng ta đang bỏ lỡ cơ hội sao? Chúng ta đã có thể nhường việc trinh sát mặt đất cho nhóm khác”
“ Quả thật như vậy. Ngoại trừ nhóm của tên khốn kia thì trình độ giữa các nhóm còn lại là tương đương nhau. Những gì chúng ta làm được thì Heavy Masher và Foresight đều có thể thế chỗ”
“Vậy thì…..”
Parupatra cắt lời đồng đội mình và tiếp tục
“Nhưng chẳng phải chúng ta đã dành quyền khám phá đầu tiên ngày mai sao? Chúng ta sẽ không bỏ lỡ quá nhiều đâu. Vả lại, cho đến ngày mai thì cuộc thám hiểm khu vực bên trong sẽ kết thúc. Nhóm cuối cùng tiến vào sẽ lỡ hết mọi chiến lợi phẩm và trong trường hợp tệ nhất, bị mắc kẹt với nhiệm vụ canh phòng”
“À…”
“Sẽ quá rủi ro nếu như chúng ta là người đầu tiên đi vào môt nơi bí ẩn như thế này. Bọn họ sẽ là những chú chim kim tước bé nhỏ của chúng ta. Ta mong rằng bọn chúng sẽ an toàn trở về”
Parupatra quay sang với đôi mắt lạnh giá. Ánh mắt ông hướng đến chỗ các worker chuẩn bị tiến vào lăng tẩm đang đứng. Vẻ mặt đầy vẻ khinh miệt đó không hợp với hình ảnh nhẹ nhàng và vui tính thường thấy ở người đàn ông mang danh “lão đại”. Điều này có thể bất ngờ với những người không biết nhiều về ông nhưng đồng đội ông hiểu rõ.
Lão già tên Parupatra là một người rất thận trọng. Ông là kiểu người sẽ chỉ đi qua cầu sau khi đã kiểm tra hai lần. Đó là cách đã giúp ông sống sót trong thời gian dài với tư cách là một mạo hiểm giả và thậm chí ông đã từng tiêu diệt được một con rồng. Ngược lại, ông cũng đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội do tính cách thận trọng của mình. Mặc dù vậy, do đến giờ ông chưa từng để mất một người đồng đội nào, ông nhận được sự tín nhiệm của toàn đội
Cho dù mạng người là thứ quý giá nhất, chút sự tiếc nuối vẫn còn vương vấn khi họ nghĩ đến đống chiến lợi phẩm họ có thể bỏ lỡ
“ Nhưng có khả năng chúng ta sẽ tìm thấy nhiều vật phẩm rất đáng kinh ngạc. Chắng phải nó xứng đáng với những rủi ro sao?”
“Cậu nói không sai, nhưng hãy nhìn xung quanh xem. Các ngươi không thấy là nó quá sạch sẽ sao? Nếu có thứ gì đó đang lau dọn chỗ này thì cũng sẽ có khả năng quái vật sẽ đột ngột xuất hiện. Tốt nhất chúng ta nên để các nhóm khác tìm hiểu trước xem có những loại quái vật nào nơi đây. Thú thực, ta không hề thích những nhiệm vụ này một chút nào. Có quá nhiều điều chúng ta chưa biết”
Một đồng đội của Parupatra cẩn thận đáp lại lời phàn nàn của ông
“Nhưng ngài vẫn nhận nhiệm vụ này”
“Đấy là do các đội khác cũng nhận lời. Trong trường hợp tệ nhất thì chúng ta có thể dùng họ làm mồi nhử để tẩu thoát”
Toàn đội bước xuống khỏi cầu thang
“ Vậy đó là lí do ngài gợi ý việc trinh sát mặt đất? Để chúng ta có thể chạy trước khi nghe thấy tiếng hét của họ?”
“Đó là một phần. Nhưng với ta, đây là một canh bạc … Như các cậu đã nói, chúng ta có thể bỏ lỡ mất nhiều chiến lợi phẩm. Sẽ an toàn hơn nếu có thêm thông tin nhưng chúng ta vẫn không rõ liệu chiến lợi phẩm có xứng đáng với những rủi ro mà chúng ta có thể phải đối mặt. Nếu các cậu đúng thì xin hãy cho ta xin lỗi”
“ Đừng suy nghĩ nhiều quá, lão đại. Chúng tôi đều tin tưởng ngài. Suy cho cùng, ngài vẫn thường luôn chính xác”
“Vả lại, cho dù chúng ta bỏ lỡ hôm nay, chúng ta vẫn có thể kiếm các công việc khác để kiếm tiền. Chính ngài đã bảo, một khi mạng ta vẫn còn thì vẫn sẽ có cơ hội kiếm tiền. Chính vì thế không lí gì chúng ta lại phải xông vào một cách thiếu thận trọng”
“ Nghĩ lại, đó là hồi chúng ta vẫn còn trẻ”
“ Haha, các cậu có chắc mình không còn trẻ?”
“Xin đừng đùa như vậy, lão đại. Ngài không nên là người nói câu này” Cả đội cười một cách cay đắng trong khi đang tiến đến một trong những hầm mộ nhỏ
“ Nhưng đáng lẽ ta nên bàn bạc với các cậu trước khi đưa ra quyết định. Ta xin lỗi vì đã tự mình quyết định trước”
“ Dù gì ngài cũng không thể làm gì khác trong trường hợp đó. Vả lại, ngài là người chúng tôi đã bầu làm thủ lĩnh. Bất kì thứ gì ngài quyết định, chúng tôi đều sẽ nghe theo”
“Mặc dù vậy trông các cậu chẳng vui vẻ gì cả. Sao mọi người cười một cách miễn cưỡng vậy? Sao cũng được. Hãy hoàn thành cuộc trinh sát thật nhanh chóng và nếu chúng ta còn thừa thời gian, hãy xin ngài Momon thêm buổi đấu tập nữa. Đây cũng là một cơ hội tuyệt vời cho các cậu. Các anh thấy sao?”
“Tôi vẫn nhỡ rõ hình ảnh hai người giao chiến, đó đúng là trận đấu xứng đáng với một mạo hiểm giả cấp Adamantite”
“ Kể cả trong số những mạo hiểm giả cấp Adamantite thì cũng có rất nhiều loại người. Hiện tại, Eight Ripples của Đế Quốc chưa thực sự là một đội đạt đến đẳng cấp Adamantite. Những người như Momon mới xứng đáng với danh hiệu đấy. Một người có thể đạt được những gì ta không thể với tới”
“Lão đại…”
“ Hahaha, đừng nghĩ quá nhiều về việc này. Nếu vẫn trong thời đỉnh cao thì ta sẽ cảm thấy ganh tị, nhưng giờ ta chỉ là một lão già. Ta không thực sự ngạc nhiên cho lắm. Ta đã gặp một số mạo hiểm giả cấp adamantite trong đời, nhưng Momon là trường hợp đặc biệt kể cả trong số đó. Ta có cảm giác anh ta là hàng thật”
“Thật sao? ”
“Tất nhiên. Nên các anh cũng nên nhờ anh ta kiểm tra kiếm thuật của mình. Nếu các anh vẫn tiếp tục công việc sau khi ta chết, những kinh nghiệm như vậy sẽ trở nên vô giá trong tương lai”
“ Tôi không thể tưởng tượng được lão đại chết. Có lẽ ngài sẽ nghỉ hưu một cách yên bình”
“Đúng vậy. Lão đại có thể sẽ sống lâu như Paradyne”
“Hahaha, không, thế là quá sức đối với ta. Ông ta ở một đẳng cấp hoàn toàn khác”
“Quả là một đội tuyệt vời”
Giọng một người phụ nữ bỗng dưng xuất hiện. Phụ nữ duy nhất đi với họ chỉ có hai ngừời thuộc đội Foresight của Hekkeran và ba nô lệ elf thuộc đội Tenmu của Eruya. Nhưng giọng nói này khác hẳn với giọng họ
Cả đội quay lại với vũ khí sẵn trên tay
Một nhóm năm người phụ nữ đang đứng trên bậc cao nhất của cầu thang tiến vào lăng tẩm. Họ đều đẹp một cách không thể tin nổi, nhưng có điều gì đó lạ kì ở họ
Họ đều mặc bộ đồ của hầu gái nhưng nó rất khác so với những gì họ từng thấy. Những bộ đồ đấy toả ánh kim không khác gì áo giáp
“ Các người…là ai? Ta chưa từng thấy các người bao giờ,,,,,Hmm, liệu ở đây có đường hầm bí mật đúng như ta dự tính?”
“Phụ nữ? Họ đều xinh đẹp không thua gì cô nàng trong nhóm Darkness… Họ không giống như người thường”
“ Có vẻ như họ không phải địch…. Nhưng hình như họ không phục vụ cùng một người với chúng ta”
“ Ta nên làm gì, lão đại?”
Đồng đội Parupatra hỏi ông trong khi để mắt đến nhóm người phụ nữ. Đàm phán sẽ là phương án tốt nhất, nhưng không lí gì mọi thứ lại có thể diễn ra suôn sẻ đến vậy
“ Chúng ta có cùng quân số…. liệu có cân bằng?”
Sức mạnh của đối phương chắc phải tương đương hoặc nhỉnh hơn họ một chút. Lí do họ không tấn công khi tất cả các worker tụ tập có lẽ do họ chưa đủ mạnh để đấu lại với tất cả mọi người hoặc họ nghĩ rằng đấy có thể là một cái bẫy. Lí do họ lộ mặt lúc này chỉ có thể là do họ tin rằng họ có thể đánh bại đội của Parupatra
Càng già, Parupatra càng ít chảy mồ hôi nhưng vào thời điểm này, đôi tay đang cầm ngọn giáo của ông đang ướt đẫm
“Dù vậy, đưa cả hầu gái vào một nghĩa trang…. Ai đó có sở thích khá kì lạ”
Ngay tức khắc, người đồng đội đang đùa giỡn đấy bắt đầu run rẩy, mặt anh tái nhợt và lông mày anh thẩm đẫm mồ hôi
Parupatra cũng cảm thấy sự lạnh buốt bất chợt chạy ngang qua cơ thể, nhưng nhiệt độ không phải thứ khiến ông nổi da gà
Sự lạnh giá trong ánh mắt của những hầu gái đứng trên đỉnh cầu thang trở nên sáng rõ dưới ánh trăng, như thể có tia sáng loé lên trong đôi mắt họ
“giẾt ChÚng”
“…Bọn chúng phải chết”
“Bọn chúng không xứng đáng với một cái chết nhanh gọn. Bọn chúng cần phải trải qua đau đớn cùng cực trước khi chết”
Một luồng sát khí cuốn quanh nhóm người hầu gái. Cảm xúc trong họ như như một cơn lốc xoáy, mạnh đến nỗi ngỡ như cả thế giới đang sụp đổ xung quanh họ
“Thôi nào”
Một hầu gái mang dáng vẻ người đứng đầu vỗ tay nhẹ nhàng
“ Chúng ta được lệnh không để ai sống sót, nên giết họ là điều hiển nhiên. Nhưng thật tốt khi thấy mọi người hứng thú với công việc”
Clack. Tiếng kim loại vang lên trên nền bậc thang làm bằng đá cẩm thạch, Nó đến từ đôi giầy cao gót mang nét giống xà cạp của những hầu gái
Đồng đội của Parupatra lùi lại như thể có một trường lực nào đó đang đẩy họ lại. Xét việc đối phương không sở hữu bất kì loại vũ khí nào, khả năng cao bọn họ là Magic Caster. Trên hết, đối phương nắm giữ lợi thế địa hình, họ không thể đứng mãi trên một địa hình rộng và bằng phẳng với không một chỗ núp như vậy.
Với Parupatra và đồng đội, sẽ rất có lợi nếu như họ có thể rút ngắn khoảng cách. Với nhóm hầu gái thì nó lại là điều ngược lại. Nhưng vậy sao họ lại đi xuống cầu thang? Hay họ tính dùng “Fly” nếu mọi việc trở nên nguy hiểm với họ?
Theo dõi những người hầu gái với bộ mặt vô cảm như thể họ đang đeo mặt nạ bước xuống cầu thang một cách nghiêm trang, đội của Parupatra tập trung đằng sau tấm khiên để tính nước tiếp theo
Clack. Một tiếng kim loại to hơn vang lên và nhóm người hầu gái dừng lại ở chính giữa cầu thang
“Bây giờ, xin hãy để tôi tự giới thiệu trước. Tôi là Yuri Alpha, đội trưởng tạm thời của Pleiades. Tuy rằng đây chỉ là cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, xin hãy giúp đỡ. Nếu chúng tôi quyết định tự tay xử lí các bạn thì mọi thứ sẽ kết thúc rất nhanh gọn, nhưng do một số lí do nhất định mà chúng tôi không thể làm vậy. Thật không may mắn”
Một giọng nói đáng yêu như tiếng chuông phát ra trong cơn gió. Nụ cười của người hầu gái xinh đẹp không ngờ này mang đầy vẻ quyến rũ đủ khiến mọi chàng trai say mê trong tức khắc
Parupatra là một cựu mạo hiểm gia và ông đã từng chứng kiến rất nhiều thứ trong sự nghiệp làm worker của mình. Trong số đó có những sinh vật với vẻ đẹp hơn người như elf. Kể cả vậy, ông cũng chưa từng thấy ai đẹp như vậy, một vẻ đẹp đủ khiến bất kì ai đều phải há mệng sững sờ
Giọng điệu khinh bỉ và thái độ cao ngạo thấy rõ trong từng lời nói của họ chỉ có thể đến từ sự cao ngạo của kẻ mạnh ẩn dấu đằng sau những khuôn mặt mỹ miều đấy. Đấy là thái độ khiến cho những người đã trải qua vô số hiểm nguy và tự tin với khả năng của mình cảm thấy khó chịu. Nó khiến họ chỉ muốn mắng vào mặt nhóm hầu gái
Nhưng xem xét tình cảnh, rất có khả năng nhóm hầu gái mạnh hơn và không ai muốn đánh với họ. Thêm nữa, một đồng đội của họ vẫn còn bị choáng ngợp bởi sát khí và chưa kịp hồi phục
Lựa chọn khả dĩ nhất là rút lui về chỗ nhóm mạo hiểm giả-đặc biệt là Momon- và xin sự tiếp viện của họ
“ Bây giờ tôi sẽ giới thiệu đối thủ của các bạn”
Yuri vỗ tay một tiếng. Như thể phản ứng với tiếng vỗ tay vang xa một cách đáng kinh ngạc đó, toàn nghĩa địa rung chuyển
“ Hãy xuất hiện, Nazarick Old Guarder”
“Cái gì?”
Mặt đất tách ra đằng sau họ và một số skeleton xuất hiện
Đây là lối đánh gọng kìm? Cái gì…..
Nhìn lên lối cầu thang, nhóm hầu gái tuy tỏ thái độ thù địch, nhưng hình như họ không có ý định tự mình chiến đấu. Họ có lẽ chỉ theo dõi. Ông tuy không thể lơ là với họ, nhưng đúng như đã thông báo, có vẻ như họ không muốn tấn công
Parupatra kết luận rằng đối thủ thực sự là nhóm skeleton ở đằng sau và quay lại đối mặt chúng
Skeleton bản thân không phải là một đối thủ khó khăn. Kể cả khi hàng trăm skeleton tấn công đội của Parupatra, họ vẫn có thể xử lí hết một cách dễ dàng. So với vậy, 8 skeleton vừa chui lên từ mặt đất không là gì cả
Nhưng có một vấn đề
Đồng đội của Parupatra sững sờ và lùi lại trong vô thức
Bầu không khí quanh chúng khác hẳn những con skeleton thông thường. Kể cả vũ khí của chúng cũng khác biệt. Chúng mặc những tấm giáp che ngực lộng lẫy xứng đáng với Cận vệ hoàng gia của bất kì đất nước nào, một tay cầm tấm khiên hình diều được in biểu hiệu trên mặt và tay kia cầm nhiều loại vũ khí khác nhau. Trên lưng chúng là những cây cung dài và tất cả những trang bị đó đều toả ánh ma thuật
Không lí gì skeleton trang bị với những vật phẩm ma thuật như vậy chỉ là những skeleton thông thường
“ Chính xác chúng là cái gì?”
“ Kể cả ngài cũng không biết sao, lão đại? Tôi không rõ…. nhưng có thể là nhánh phụ của Skeleton Warrior”
“Nhánh phụ? Trông chúng cũng không giống với Red Skeleton warrior’…”
Một đối thủ bí ẩn và chưa từng gặp luôn gợi lên sự sợ hãi. Nhất là khi chúng được trang bị những vũ khí ma thuật với khả năng đặc biệt
“Xét theo số lượng của chúng, tôi tin rằng đây là một con số vừa đủ. Xin hãy thể hiện sự nỗ lực của bản thân và cho chúng tôi thấy các bạn có thể chạy được bao xa”
“ Đây là một vinh dự khi được đối mặt với loài undead như thế này. Nhưng..”
Parupatra nghĩ khách quan
Việc sở hữu nhiều undead trang bị vũ khí ma thuật như thế này là không hề đơn giản. Kế hoạch của họ có lẽ là đưa ra lực lượng mạnh nhất ngay từ đầu. Nếu không thì họ đã không đợi mọi người tiến vào và tách ra
“Đây là sức mạnh tối hậu của lăng tẩm này, phải không? Các người thực sự nghĩ rằng có thể chặn bọn ta chỉ với thế này sao?”
Khi Parupatra nhìn lên, ông thấy Yuri nhìn xung quanh với vẻ mặt bối rối
Chuẩn rồi. Họ chắc chắn đã chuẩn bị cái bẫy này từ khi họ bắt đầu nói chuyện với chúng ta.
Cách tốt nhất để sử dụng sức mạnh tối hậu là chia cắt và chinh phục. Xét đến khả năng họ có thể không chạm mặt kẻ thù, phương án tốt nhất sẽ là đứng đợi ở lối vào, nơi mọi người phải đi qua và trong lúc tất cả còn đang mệt mỏi về cả vật chất lẫn tinh thần sau khi đi khám phá lăng tẩm
Kế hoạch của đối phương thực sự khá lộ liễu. Cô ta nói” Hãy để xem các bạn chạy được bao xa” là để khuyến khích họ chạy trốn để cô ta có lợi thế tấn công từ phía sau. Đối phương cần phải chiến đấu thêm nhiều lần sau đó nữa nên chắc chắn họ muốn bảo toàn sức mạnh càng nhiều càng tốt. Nếu vậy thì chỉ còn một việc để làm
“ Nếu tất cả đám skeleton ở đây bị hạ, mọi chuyện sẽ kết thúc. Ta nói đúng chứ?
Vì lợi ích của những đội theo sau, họ cần phải tiêu diệt các Nazarick Old Guarder. Tuy là đối thủ với nhau, hiện tại bọn họ vẫn là đồng đội trên cùng chiến tuyến. Vả lại, nếu đối phương đã tính việc họ chạy trốn thì ở lại và chiến đấu sẽ có ít khả năng rơi vào bẫy nhất. Kể cả khi đối phương quá mạnh, họ vẫn còn lựa chọn kêu gọi Momon như giải pháp cuối cùng.
“ Nghĩ đến việc chúng ta lại trở thành những con chim hoàng tước….. Nói gì thì nói, nó khiến ta thật đau đầu. Nhưng các anh liệu có nghĩ đây là tất cả?”
“Sẽ rất khó để tưởng tượng rằng vẫn còn nhiều undead trang bị vũ khí như thế này ở xung quanh”
“ Lối thoát đã không còn kể từ khi họ đánh gọng kìm chúng ta. Dù chúng ta có bay thì vẫn sẽ bị bắn rụng bởi tên của chúng. Chúng ta cần đặt quyết tâm tại đây! Không còn cách nào khác ngoài việc trực tiếp đánh bại chúng”
Giữa những tiếng hô của Parupatra, một giọng nói, mang âm điệu nửa ngạc nhiên nửa tự tôn, phát ra từ trên cao
“ Ừm, ta đoán đấy là một cách. Chúng ta sẽ cổ vũ cho các ngươi, vậy nên hãy bắt đằu”
Khi câu nói kết thúc, các Nazarick Old Guarder bắt đầu di chuyển
Yuri và đồng bọn biểu lộ vẻ mặt lo lắng trong khi đang ‘cổ vũ cho đối thủ’. Họ không thể giấu nổi sự ngạc nhiên trước biến chuyển bất ngờ của mọi việc. Họ đã không lường trước được việc này
“ Này, thật sao?”
“Thật bất ngờ”
“Ngài Cocytus cũng rất ngạc nhiên”
“nẾu MọI chUyệN tiẾP tụC NhƯ ThẾ NÀy…. MọI ThỨ SẼ khôNg DiỄn rA tHeO kẾ HoẠCh”
Một chiếc búa được vung xuống trong khi Yuri và đồng bọn đang bàn luận
“Có vẻ như hắn ta sẽ không qua khỏi. Hắn sẽ chết”
Vào thời điểm Lupusregina cất tiếng, một người đã dính một đòn vào ngực và ngã xuống
Tiếng kim loại vỡ vụn và âm thanh một vật nặng rơi xuống có thể nghe thấy rõ giữa trận chiến dữ dội
Thương vong đầu tiên là một con người. Tên Nazarick Old Guarder sử dụng cây búa được yểm ma pháp [Lightning] thậm chí không ăn mừng và chỉ tiếp tục di chuyển tìm kiếm mục tiêu mới
“ Ngài mục sư…. Nếu ngài chữa anh ta kịp thời, anh ta sẽ không chết đâu”
CZ lắc đầu trước những lời nói đầy vẻ lo lắng của Yuri
“Vô ích. Cái chết tức khắc. Hơn nữa, đội hình cũng bị phá vỡ bởi hắn ta”
Hai Nazarick Old Guarder mà người đó chặn lại bắt đầu tiến đến, một tên tiến tới chỗ người mục sư và tên kia tiến ra đằng sau đội hình. Người mục sư từ đầu đã phải đối đầu với hai Nazarick Old Guarder, bây giờ lại phải chặn thêm một tên nữa. Anh ta không có thời gian sử dụng ma pháp. Việc duy nhất anh có thể làm là tránh những đòn tấn công đến từ ba phía
Kể cả Parupatra, người đang thể hiện khá tốt, cũng đang phải đánh lại ba đối thủ và không thể hỗ trợ người khác
“ Tên rogue đó không có chút hoả lực nào cả. Chẳng nhẽ họ không có bất kì con át chủ bài nào trong túi sao?”
Người rogue- Parupatra- vốn đang vừa đánh vừa bảo vệ Magic Caster giờ lại phải tiếp thêm một đối thủ nữa trong khi ông đã đang phải đối mặt với hai tên. Những vũ khí nhẹ của ông là không đủ để ra đòn quyết định trước những Nazarick Old Guarder được trang bị áo giáp nặng và là undead không có điểm yếu rõ ràng. Ông cố gắng dùng cơ thể nhanh nhẹn của mình để tránh né, nhưng trước những undead không biết mệt, chống cự là vô ích
“ Hắn đang nhìn sang đây với một vẻ mặt thật thương tâm”
“Chúng ta có nên vẫy tay không?”
“ ChỈ tHế ChẮc Là ổN”
“ Nếu được thì…!”
Lupusregina vẫy tay về phía người trinh sát viên với nụ cười đầy hứng khởi
“ …. Dính đòn trực tiếp”
“ Đó là do Lupu làm hắn phân tâm”
“Fueee, Là lỗi của mình sao?”
“….Phải, lỗi của em. Nhưng cổ vũ là tốt…. Cố lên toàn đội”
“Đúng. Mình mong họ đánh hăng say hơn nữa”
Tất cả các hầu gái gật đầu trước lời nói của Yuri
Trong trận chiến với đội worker của Parupatra, các Nazarick Old Guarder đã chiếm ưu thế ngay từ đầu. Yuri và các hầu gái suýt nữa đã cảm thấy thương hại cho các worker trong khi chứng kiến một trò chơi mà chỉ có thể miêu tả là cuộc tàn sát một chiều
Trước trận chiến, họ đã cười thầm trước sự phách lối vô dụng của những tên worker, nhưng sau khi xem một trận đánh buồn chán như vậy, họ không thể kìm nén được những cái ngáp và bắt đầu cổ vũ cho đội của Parupatra
“Nếu trận đánh một chiều như vậy, tôi thực sự không biết nói gì”
“…Không một quân bài bí mật?”
“ Không phải họ vừa cố dùng ma pháp triệu hồi sao?”
“Loại cấp 3 à?”
“Liệu nó có quá yếu để được coi là con át chủ bài? Nhưng tạo một bức tường với những con quái vật triệu hồi cũng là một ý tưởng không tồi”
“Tôi đồng ý! Nếu không bị tấn công liên tục thì họ đã có thể lập kế hoạch và nối lại đội hình”
“NhƯng Cố gắNg sỬ DụNg bAy kHôNg PhẢi Là cÁch HAy nHư Lão Già kIA ĐÃ nóI”
“ Không rõ anh ta định trốn thoát hay đang tính niệm ma pháp trên không…”
“…Mục tiêu hàng đầu. Không chút chắn đỡ nào cả”
Một Magic Caster đã bị trọng thượng và ngã xuống. Nếu ai đó rảnh tay thì họ đã có thể dùng thuật phục hồi hay thuốc hồi máu để đưa anh ta trở lại đội hình nhưng tất cả đều rất bận. Cuối cùng, việc duy nhất Parupatra có thể làm là bảo vệ bản thân ông khỏi bị dính phải đòn chí mạng.
“ Nhưng tại sao họ lại nghĩ rằng chúng ta chỉ có từng đấy Nazarick Old Guarder”
Đó là một bí ẩn
Liệu họ nghĩ vậy để làm mọi thứ dễ dàng với bản thân? Nếu vậy thì không phải vì họ ngu xuẩn. Đấy chắc là một cách duy trì bản thân để gây dựng lòng can đảm và để tránh rơi vào tuyệt vọng
“ Mọi thứ trông thật vô vọng””
‘“Có vẻ vậy. Dường như mọi việc sẽ kết thúc nhanh chóng”
“ CáC pHưƠnG áN KhÁc NhƯ PhÒng THủ ChO đẾn KhI NHữnG TÊn trỘm kHác QuaY TrỞ lẠI cũng ĐÃ Có tHể HiệU quẢ”
Mọi người nhìn Entoma với ánh mắt lạnh giá
“Sao em nghĩ chúng có thể quay trở lại?”
“…Bọn chúng tự chuốc hoạ vào thân”
“Bọn chúng sẽ không thể chạy thoát khỏi Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick này”
Một tiếng kêu đau đớn và âm thanh thứ gì đó ngã xuống vang lên. Những hầu gái chiến đấu liền quay sang nhìn ra nơi phát ra tiếng động đấy và cất giọng đầy vẻ thất vọng
“À tÊn Đó CũNg đà nGã xUốNg”
“Có vẻ mọi thứ sẽ kết thúc nhanh gọn “
“Chúng ta đáng lẽ nên để chúng van xin cái mạng của mình trên cầu thang..”
“ Nhưng họ rất tự tin. Tôi đoán họ có giấu thứ gì đó”
Không rõ liệu nó đến từ lão già kia không, nhưng mùi máu tươi toả ra nồng nặc đến tận nơi các hầu gái đang đứng
“ThƠm qUÁ..’
“Để đấy đi”
Yuri chặn lại
Lệnh từ chủ nhân là thu thập xác của tất cả bọn chúng bất kể sống hay chết. Họ không thể làm một việc vô lễ như trình diện cái xác sau khi những con côn trùng đã xử lí nó
“tHịT TưƠi..”
“Tôi sẽ hỏi ngài Ainz sau, hãy kiên nhẫn một chút”
“Nhưng chẳng phải chúng ta sẽ gặp rắc rối sao? Mục tiêu ban đầu là để thử nghiệm xem chúng ta tiêu diệt những kẻ đang chạy thoát hiệu quả như thế nào”
“Hình như vậy! Do đó rất nhiều loài Undead mạnh đang ẩn nấp sau những bức tường”
“ CÓ vẺ NhƯ nGÀi CoCyTus tÍnH rằNG NgàI sẼ Dễ dàNg bẮt HếT BọN ChúNg”
“… Tấn công trực diện. Thật bất ngờ”
“Đó là những gì sẽ xảy ra khi không phân tích đối thủ kĩ càng. Với những tên vẫn còn sống, hãy hồi phục chúng và gửi chúng đến phòng tra khảo. Với những tên đã chết… Hãy thông báo với Chủ nhân”
Vì thế, Parupatra và toàn đội biết mất khỏi thế giới đêm đó.
Phần 2
“Tấn công thêm lần nữa”
Tiếng hô của Greenham vang vọng khắp hầm mộ chứa đầy mùi đất chôn cất và cái chết
Căn phòng rộng khoảng 20m và cao 10m. Giữa căn phòng ngập tràn ánh sáng đến từ một Magic caster và những ngọn đuốc rớt trên sàn là những bóng người
Cùng với Greenham, ‘Heavy Masher’ đang bị dồn vào chân tường. Bên trong căn phòng đó chật kín những con undead bậc thấp như skeleton hay zombie
Số lượng của chúng thật không thể tin nổi
Greenham và một chiến binh cầm khiên khác đang chặn đợt sóng tử thần khỏi vòng ra đằng sau đội hình.
Một con zombie vung tay đâp vào bộ giáp toàn thân của Greenham. Tuy nó là undead với sức khoẻ hơn người, thế vẫn là chưa đủ để có thể làm tổn thương bộ giáp bằng thép đó. Cánh tay liền nổ tung và từng mảng thịt hôi thối bám lên bộ giáp
Skeleton cũng tương tự. Với những vũ khí rỉ sét, chúng không thể xuyên phá được bộ giáp sắt. Không chỉ thế, bộ giáp còn được niệm ma pháp ngăn việc ai đó gặp may và đâm thủng được miếng giáp
Greenham chém ngang chiếc rìu của mình và hạ một con, nhưng những con khác ngay lập tức lấp đầy khoảng trống. Cả đám rút gọn khoảng cách như thể muốn dùng số lượng chà đạp lên họ
“Chết tiệt! Bọn chúng quá đông!”
Người chiến binh cầm khiên đứng cạnh Greenham hét lên trong mệt mỏi. Nhờ tầm khiên lớn che toàn thân mà gã đã không bị dính bất kì thương tích nào. nhưng tấm khiên giờ dính đầy thứ chất lỏng ghê tởm. Dù có dùng chùy đập vỡ hộp sọ tụi skeleton, gã cũng đang dần bị đẩy lùi
“Bọn chúng từ đâu ra vậy?”
Sự tò mò của gã chiến binh là điều dễ hiểu
Đội của Greenham đã lục soát rất nhiều phòng sau khi tách ra khỏi các đội khác ở ngã tư đường.
Thật không may khi nơi đây không nhiều kho báu như khu lăng tẩm, nhưng sau khi tìm thấy một lượng đáng kể báu vật nằm rải rác, họ chậm rãi tiến sâu hơn nữa. Khi họ đi vào căn phòng này để kiểm tra, cánh cửa bỗng dưng mở ra và một lượng lớn undead tràn vào
Zombie hay Skeleton bản thân nó không phải là đối thủ khó xơi, nhưng số lượng của nó lại là vấn đề. Kể cả khi ngã và bị dẫm đạp, bọn nó cũng không chết mà sẽ cố gắng tấn công sườn sau của đội hình. Tât nhiên sườn sau sẽ không thất thủ dễ dàng nhưng với số lượng lớn như thế này thì mọi chuyện thật khó nói
Thiếu đi chút sự may mắn thì mặt trước cũng sẽ sụp đổ trong tức khắc. Greenham nghĩ như vậy và quyết định dùng quân bài anh đang cố để dành
“Chúng ta sẽ kết thúc chuyện này ngay lập tức. Tôi nhờ cả vào các anh”
Nhóm hậu quân, vốn chỉ bắn đá nãy giờ, bắt đầu hành động
Với đội ‘Heavy Masher” của Greenham, undead như thế này không phải là mối đe doạ. Nhưng cũng vì chúng không phải là mối đe doạ nên anh cố giữ sức bằng cách tránh sử dụng nhóm hậu quân. Nếu nhóm hậu quân cũng tham gia vào việc tấn công thì undead sẽ không phải là vấn đề
“Hỡi chúa tể của tôi, vị thần của đất. Xin hãy xua đuổi những kẻ xấu xa!”
Người mục sư tay cầm một biểu tượng đạo giáo hét lên trong khi phát ra sức mạnh thánh thần. Bầu không khí ngập tràn âm khí bị quét đi và thay bằng sự trong sạch như thể một làn gió mát vừa thổi qua. Một luồng sức mạnh thánh thần mạnh hơn bình thường xuất hiện và tiếp tục toả ra từ người mục sư
Ngay khi khả năng được kích hoạt, những undead xung quanh mục sư đều biến thành tro bụi
Trừ tà thường chỉ làm undead chạy trốn. Nhưng khi chênh lệch về sức mạnh quá lớn thì undead sẽ bị tiêu diệt tức khắc. Dù vậy, tiêu diệt một lượng lớn undead sẽ rất khó khăn khi nó cần một lượng sức mạnh tương ứng
Nhờ đó, hơn 20 con undead đã bị tiêu diệt
“Bay! Fireball!”
Một quả [Fireball] được bắn ra từ nhà ma thuật gia và phát nổ ngay giữa đám undead. Một cột lửa xuất hiện trong chốc lát và đốt cháy từng con undead nằm trong bán kính hoạt động của nó
“Chưa hết đâu! [Fireball]!”
“Hỡi chúa tể của tôi, vị thần của đất. Xin hãy xua đuổi những kẻ xấu xa!”
Những đòn tấn công phạm vi rộng được khai triển thêm lần nữa và số lượng undead giảm đi đáng kể
“Tiến lên”
“Được rồi”
Người chiến binh bỏ tấm khiên của mình, vác hai cây chuỳ và nhảy vào đám undead cùng với Greenham. Mọi việc sẽ dễ dàng nếu để Magic caster xử lí, nhưng lí do Greenham xông vào là để giúp họ dự trữ càng nhiều mana càng tốt. Nhất là Priest, người chỉ có thể trừ tà một số lần nhất định trong ngày. Do Priest đặc biệt hữu ích trong việc chống lại undead, anh ta sẽ là con bài bí mật một khi họ vẫn ở trong lăng mộ
Greenham vung chiếc rìu vào đám zombie. Bọn chúng thậm chí không hề nghĩ về việc phòng thủ. Thay vì máu, một thứ dịch đặc sệ chảy ra từ vết cắt- nó đáng lẽ sẽ bắn ra nếu như chúng có tim- và rỉ ra một cách yếu ớt. Từ vết cắt toả ra một mùi hôi thối khó chịu, nhưng nó không phải thứ họ không thể chịu nổi
Đơn giản, mũi họ đã không còn cảm giác
Cùng với các chiến binh, họ tấn công, tấn công và tấn công. Họ không màng đến việc phòng thủ dù chỉ trong chốc lát. Đó là cuộc đột kích chỉ có thể thực hiện nhờ vào bộ giáp ma pháp, chưa kể đến việc nhóm undead quá yếu
Đôi khi, một con undead đánh được một đòn vào đầu Greenham, nhưng bộ giáp hấp thụ hết lực đánh và cổ anh sẽ không bị gãy. Kể cả khi bị đánh vào bụng và ngực, anh cũng không cảm thấy gì
Đối phương là undead bậc thấp. Chúng chỉ là mối đe dọa do số lượng của chúng, nhưng khi đã tiêu diệt rất nhiều undead, họ đã tìm thêm chút khoảng trống để thở. Gã chiến binh hét lên trong khi vẫn vung vũ khí của mình
“Cho đến giờ, chúng ta mới chỉ gặp những con yếu nhất nhưng dựa trên số lượng của chúng, lăng mộ này chắc vẫn còn rất nhiều”
“Ừ, hơn nữa sẽ không lạ những undead mạnh hơn xuất hiện và bò xung quanh đây! Nhưng tôi không hiểu sao bọn chúng vẫn chưa xuất hiện?”
Người đáp lại là mục sư vừa nhặt lên tấm khiên người chiến binh ném xuống và đang quan sát tình hình
“… Có lẽ lũ undead này được triệu hồi. Có thể bằng ma pháp triệu hồi hay vật phẩm nào đó”
Bởi xác tụi undead sẽ biến mất sau một thời gian, căn phòng này vẫn chưa bị lấp đầy. Cách mà xác những con undead ở đây biến mất tương tự như lũ quái vật triệu hồi thông thường. Do đó một Magic caster xen vào
“Một phương pháp để triệu hồi undead bậc thấp sao?… tôi không muốn nghĩ đến điều đấy. Đừng khiến tôi nghĩ về việc lăng tẩm này đầy rẫy zombie ở mọi ngóc ngách.”
Greenham nói và nhìn xung quanh căn phòng trong khi đánh bay đầu của một con skeleton như thể anh đang tỉa cây. Lượng undead còn lại chỉ còn đếm trên đầu ngón tay và trước cánh cửa lớn không cho thấy dấu hiệu gì của lực lượng tiếp viện của chúng. Trận đánh đang chuẩn bị kết thúc
Vào ngay lúc đó, anh cảm thấy một cảm giác lạnh buốt đến từ đôi chân mình
Bản năng của anh bảo anh nên chạy, cho dù đã quá muộn vào thời điểm này. Kể cả vậy-
“ Coi chừng! Mọi người chạy ra khỏi phòng-“
Người trinh sát viên hét lên như thể anh ta đã cảm nhận được điều tương tự
Nhưng quá muộn. Sàn nhà đột nhiên biến mất. Một cảm giác lơ lửng bao quanh cơ thể họ và vài giây sau những cơ thể mất phương hướng đấy đập mạnh xuống mặt đất
Greeham nghe thấy tiếng rên đau đớn của đồng đội, nhưng lập tức đứng dậy bằng chiếc rìu luôn trên tay mình và tấn công những skeleton nằm rải rác trên sàn
“Tiêu diệt chúng!”
Do undead cũng bị thương từ cú ngã- đặc biệt skeleton chịu thiệt hại rất đáng kể do dễ bị tổn thương trước những cú va chạm- nên xử lí chúng rất dễ dàng
Greenham nhìn xung quanh căn phòng sau khi dọn xong tụi undead.
Họ rơi vào một cái bẫy ma thuật khiến cho sàn nhà biến mất. Nhìn lên, họ thấy trần nhà cách xa nơi họ đứng ít nhất khoảng 12m. Cao hơn sàn nhà khoảng 3m có một cánh cửa đóng kín và khoảng 6m là cánh cửa mở nơi họ bước vào căn phòng lúc đầu. Như vậy, họ đã rơi qua tổng cộng hai tầng
Hình dáng cơ bản của nơi này giống như một cái cột dài. Phần đáy được thiết kế như một kim tự tháp lộn ngược, với mặt dốc đủ nghiêng để khiến bất kì ai trượt chân có thể rơi xuống tận khu vực trung tâm. Thực ra một đồng đội của họ đã từng rơi xuống phần trung tâm và bị ghim lại bởi những con zombie rớt xuống đó
Thật may mắn khi không ai bị thương sau khi rơi từ khoảng cách như vậy
Điều kì lạ ở nơi này chính là cánh cửa đang đóng cao khoảng 3m so với mặt đất. Mỗi bên có 4 đường hầm, tổng cộng lại 16 đường
“ Như thể căn phòng này được thiết kế để dìm chết kẻ bên trong. Lượng lớn nước có thể sẽ chảy ra từ cánh cửa đấy. Không, tệ hơn, nó có thể là slime”
“Tôi đồng ý. Chúng ta nên kiểm tra xem cánh cửa kia có an toàn để đi qua không?”
Dù vậy, sẽ rất khó để trèo hai tầng trên một bề mặt phẳng với không một thứ gì để bám. Sẽ không có vấn đề gì với Rogue, nhưng với một người mặc áo giáp như Greenham, điều đấy là không thể. So với đó, cách cửa phía dưới là một điều chưa biết, và có thể cực kì nguy hiểm, nhưng với đến nó sẽ dễ hơn
Trong lúc họ đang bàn xem nên trèo ra sao, một sinh vật đang dần ló đầu ra từ một trong các đường hầm. Đó là một undead với thân hình phồng rộp, một con “Plague Bomber” (ED: Binladen phiên bản undead)
Thân hình nó phồng rộp là do cơ thể nó chứa đầy âm lực. Đây là loại undead nổ tung khi chết để gây ra sát thương cho người thường và hồi phục undead
Con zombie trông như cục thịt đấy lao ra khỏi đường hầm. Nó va vào sàn tạo ra âm thanh khủng khiếp, nhưng cái đến tiếp theo mới là vấn đề thực sự. Cơ thể tròn trịa của nó lăn xuống dốc và đâm vào đội của Greenham như một tảng đá
“Coi chừng! Tránh ra!”
Tất cả mọi người, tính cả Magic caster suýt khóc thét lên, tránh con zombie trong đường tơ kẽ tóc khi nó lăn đến phần trung tâm. Khi con plague bomber tiếp theo ló đầu ra, họ nhận ra rằng con trước đó chỉ là con đầu tiên và hiểu chuyện gì sẽ xảy đến
“ Chạy đi! Căn phòng này sẽ bị lấp đầy bởi chúng”
Nếu bất cứ ai bị đập phải một con undead như vậy, họ sẽ rơi xuống phần trung tâm và bị nghiền nát dưới những cái xác. Kể khi họ không bị nghiền nát, họ cũng sẽ không thể cử động được và liên tục hấp thụ phải âm lực đến từ những con plague bomber phát nổ sau khi bị đồng loại đè nát
“ Cái bẫy này thật hiểm ác. Ai đó hỗ trợ tôi với”
“Đừng ngu xuẩn, người đó sau đó sẽ không thể tránh được bất kì những đợt tấn công nào”
Kể cả khi tránh được được đợt tấn công đầu, người đó sẽ mất thăng bằng và không thể tránh đợt kế tiếp. Nhờ ai đó hỗ trợ trong tình cảnh như sẽ rất dại dột
“Vậy thì tôi sẽ dùng ma pháp!”
“Đừng tính đến [Fly]! Anh không thể tự mình kéo tất cả chúng ta lên được đâu”
“ Không phải vậy! Chết, chúng đang rơi xuống! Tôi đang nói đến [Web Ladder]”
“ Nghe được đấy! Vậy hãy nhắm vào cánh cửa gần nhất đi. Greenham, bảo vệ anh ta”
“Không, đừng tính đến chuyện đó. Chúng ta sẽ đi qua cánh cửa mà chúng ta đã đi vào! Cánh cửa kia rất nguy hiểm”
Dù không còn thời gian để hỏi lí do đằng sau việc Greenham cho rằng cánh cửa kia nguy hiểm, niềm tin của họ vào anh là tuyệt đối
“Web Ladder”
Ma pháp được khai triển và mạng nhện toả ra khắp các bức tường
Loại lưới nhện ma thuật này có độ dính khá kì lạ. Nếu ai đó không muốn di chuyển thì nó sẽ dính tại chỗ, nhưng ngược lại nó sẽ nhả ra ngay lập tức nếu họ muốn di chuyển. Đây là loại ma pháp cực kì phù hợp để sử dụng thay thế thang leo
Người đi qua cánh cửa đầu tiên cẩn thận dò xét khu vực xung quanh. Nếu ai đó bị đẩy họ trở lại chỗ đấy thì mọi thứ sẽ thực sự kết thúc
Anh ta thở dài nhẹ nhõm. Kịch bản tồi tệ nhất đã không xảy ra và cũng không có dấu hiệu của zombie. Sau khi kiểm tra xong, anh nhảy vào trong đường hầm và kéo những người phía dưới lên
“Chúng ta sống rồi! Nghĩ đến việc bị zombie đè đến chết, đấy chắc phải một cái chết tồi tệ nhất trong lịch sử”
“Thiết kế của nơi này thật quá hiểm ác. Chân tôi sưng lên do cú ngã, ai đó niệm phép phục hồi cho tôi”
“Tôi nghĩ mình bị dính chút âm lực ở mũi chân khi nó phát nổ. Thật đáng sợ”
“Chúng ta đã gặp may. Nhưng từ giờ xin đừng bắt Magic Caster tránh đòn như vậy nữa”
Mọi người phàn nàn trong khi thở không ra hơi
“Này Greenham, tại sao anh muốn tránh cánh cửa đó? Tôi thì nghĩ cánh của đó là thật. Họ thường có lối thoát như vậy gần những nơi nguy hiểm”
“Đó chỉ là linh cảm… Liệu anh có thể ném thứ gì đó vào nó không?”
Greenham đáp lại và người trinh sát viên liền ném một cây dao găm về phía cánh cửa. Tưởng chừng lưỡi dao sẽ bay thẳng và đập vào nền cánh cửa, một phần của cánh cửa bất chợt mọc ra xúc tu và đánh bật nó
“ Đó là…một con Door Imitator! Không, dựa vào màu sắc của cái xúc tu, đó chắc là một con Undead Door Imitator. Một loài quái vật khống chế đối phương bằng xúc tu trong khi tấn công họ”
“Bẫy đôi sao? Thật độc ác. Nhưng anh đã nhìn ra nó”
“Đấy chỉ là linh cảm. Không, chính xác hơn, tôi chỉ chọn cái đã biết thay vì cái chưa biết. Hơn nữa, cánh cửa đó ở vị trí chịu ảnh hưởng từ những vụ nổ âm lực. Tuy vật vô cơ như cánh cửa sẽ chỉ chịu thiệt hại ít hơn từ các vụ nổ, tôi vẫn tự hỏi vì sao nó lại được xây ở vị trí như vậy. Bây giờ, đi thôi..”
Greenham dừng lại trong khi đang nói dở. Người trinh sát viên vốn đang nói chuyện không ngừng bất chợt đưa ngón tay lên môi và tập trung nghe ngóng.
Trong khi lắng nghe, Greenham có thể nhận thấy những tiếng “clack” phát ra một cách đầy bất thường, như thể cái gì đó đang đập vào sàn nhà
Mọi người quay về hướng đường hầm nơi những âm thanh đấy phát ra
“ Có vẻ như là một kẻ địch? Tôi đã mong rằng họ sẽ để chúng ta nghỉ một chút”
“Ừ, và chỉ có một. Nó cũng không cố gắng che dấu bản thân. Sẽ thật tốt nếu đây là con cuối cùng..”
Mọi người dần giơ vũ khí lên. Chiến binh đứng lên trước giơ tấm khiên che nửa thân mình. Magic caster chuẩn bị cây gậy phép đang phát sáng của mình để sẵn sàng tấn công về phía phát ra âm thanh bất kì lúc nào. Mục sư cầm biểu tượng tôn giáo trong tay còn người trinh sát viên giương cung đợi sẵn
Clack, clack. Âm thanh đó trở nên lớn dần và đối phương đã bắt đầu lộ diện
Khoác trên mình bộ áo choàng cũ nhưng sang trọng để lộ những cánh tay khẳng khiu như con gái, trên tay cầm một cây gậy phép. Đó chính là vật tạo ra tiếng động đó
Dưới lớp da mỏng đang dần phân huỷ ấy là khuôn mặt có một đôi mắt toát lên vẻ tri thức nhưng đầy hung bạo, cùng với cơ thể luôn được bao bọc bởi luồng âm khí dày đặc như sương sớm
Đó là một Magic caster Undead. Tên nó là…
“…Elder Lich”
Magic caster nhận dạng con quái vật đầu tiên và thốt lên
Quả thật như vậy. Một con quát vật được sinh ra khi xác của những Magic caster xấu xa nhận được nguồn sinh khí tà ác. Đó chính là loại quái vật như vậy
Đồng đội của Greenham ngay lập tức thay đổi đội hình khi họ nghe tên Elder Lich. Không một ai đứng theo nhóm và họ giữ khoảng cách lẫn nhau để phòng ngừa những ma pháp diện rộng.
Elder Lich là một đối thủ mạnh. Nó sẽ là thử thách với mạo hiểm giả cấp Plantium và tương đối dễ đối phó với mạo hiểm gia cấp mithril. Với đội của Greenham, nếu không kể đến sự mệt mỏi thì đây là một đối thủ họ có thể dễ dàng dành chiến thắng
May mắn thay, họ còn có một thành viên chuyên diệt undead, nên sự tự tin của họ có thể thấy rõ
Hơn nữa nếu đối thủ ở xa thì sẽ rất nguy hiểm nhưng khoảng cách hiện tại là có lợi cho họ
“ Ngươi chắc hẳn là chủ nhân toà lăng tẩm này”
Greenham đã đưa ra kết luận này. Elder Lich thường là những kẻ trị vì. Thường thì chúng đứng đầu một nhóm zombie và thường xuyên trao đổi với những sinh vật khác
Có rất nhiều Elder Lich nổi tiếng như thuyền trưởng con tàu ma lượn trong làn sương trên Bình nguyên Kattse hay chủ nhân của một lâu đài bỏ hoang. Nếu đó là một Elder Lich thì sẽ không khó hiểu khi nghĩ rằng nó là chủ nhân của lăng mộ này
“ Chúng ta đã đến đúng địa chỉ. Quả là may mắn”
“Mặc dù giết chủ nhân lăng mộ này không nằm trong yêu cầu của nhiệm vụ”
“Hãy cho nó thấy sức mạnh của Heavy Masher”
“Quỳ xuống trước sự ban phúc của Chúa”
Cả nhóm thốt lên cùng lúc như thể để xoá đi nỗi sợ trong việc chiến đấu với một đối thủ mạnh như Elder Lich
“Ma pháp phòng thủ….”
Greenham cố gắng hô lên mệnh lệnh tràn đầy sự quyết tâm tới những đồng đội của mình nhưng bị bủa vây bởi sự kinh sợ. Khởi nguồn của sự kinh sợ đó là đối thủ mạnh đang đứng trước mặt họ, Elder Lich
“…Nó đang làm gì vậy?”
“Liệu nó đang lên kế hoạch cho… một cuộc đánh lén?”
Elder Lich không thể hiện bất kì hành động nào chống lại đội của Greenham. Nó không giơ cây gậy phép hay niệm bất kì thần chú nào, chỉ đứng đấy nhìn họ
Đồng đội của Greenham không giấu nổi sự ngac nhiên về điều này. Kì vọng của họ về một trận đánh ngay lập tức đã bị đập nát. Nhưng họ lưỡng lự trong việc tấn công trước
Undead mang trong mình sự thù hận những sinh vật sống. Nhưng một số undead có trí tuệ có thể khống chế sự thù hận đó để trao đổi. Nếu người sống đề nghi đàm phán thì nó thường là những cuộc giao dịch rất tồi tệ, nhưng khi undead đề nghị trước thì đã có nhiều trường hợp người ta nhận được vật phẩm làm ra từ những kiến thức đã bị quên lãng
Sẽ là kich bản tốt nhất nếu như họ không phải đối đầu với một đối thủ mạnh như Elder Lich. Có lẽ nó đang lo sợ khi những cái bẫy không thể giải quyết được đội worker hay nó công nhận khả năng của họ và đang tìm cách giải quyết mọi thứ một cách ổn thoả
Xét tất cả những yếu tố trên, tấn công trước sẽ là một việc làm ngu xuẩn khi nó huỷ diệt mọi cơ hội đàm phán. Một trận đánh khó khăn với không một đường lui rõ ràng sẽ mang lại rất nhiều rủi ro
Đồng đội của Greenham nhìn nhau như thể họ đều đưa ra cùng một quyết định
Đại diện cho toàn đội là công việc của người chỉ huy
“Xin lỗi, chúng tôi tin rằng ngài là chủ nhân lăng mộ này. Chúng tôi là..”
Elder Lich quay bộ mặt kì quái của nó về phía Greenham và đưa ngón tay xương xẩu đặt lên môi
Nghĩa là: Trật tự
Đấy không phải là hành động của một Elder Lich, nhưng không ai đủ dũng cảm, không, đủ ngu xuẩn để nói điều đấy với mặt một đối thủ mạnh như vậy
Greenham im miệng lại một cách ngoan ngoãn. Trong hành lang tĩnh lặng, anh bắt đầu nghi ngờ đôi tai của mình khi ‘âm thanh đó’ một lần nữa lại vang lên
Những tiếng ‘clack’ anh nghe được cách đây không lâu. Tiếng của một vật gì đó đập lên sàn nhà. Và 6 tiếng tương tự vang lên
Đội của Greenham nhìn nhau. Họ không thể tin vào những gì họ nghe thấy
Và họ bắt đầu rơi vào sự sợ hãi
“Ai đấy? Ai bảo tên Elder Lich kia là chủ nhân của lăng tẩm này?”
“Tôi xin lỗi! Đấy là tôi”
“ Chuyện gì thế này? Sao chuyện này có thể xảy ra?”
“Oiii, chúng ta đánh bại chúng kiểu gì đây?”
“Kể cả phúc ban từ chúa cũng có giới hạn của nó”
Đằng sau con Elder Lich đầu tiên, những con quái vật tương tự xuất hiện. 6 con như vậy
Đây có tổng cộng 7 Undead Magic caster cực kì mạnh mẽ
Một khi là đồng loại, cách thức tấn công của chúng sẽ giống nhau. Nói cách khác, nếu có cách vô hiệu hoá những đợt tấn công của chúng thì theo lí thuyết, việc hạ tất cả bọn chúng là có thể. Mặc dù vậy, không ai trong số họ có khả năng làm được điều đó
Trong một tình thế vô vọng, Greenham và các đồng đội mất hết tinh thần chiến đấu
“Nào, hãy bắt đầu”
Sau lời nói không chút biểu hiện muốn đàm phán của một Elder Lich, 7 cây gậy phép dần dần giơ lên. Vùng lúc đó, tiếng hét của Greenham vang lên
“Chạy đi”
Như thể đã đợi sẵn mệnh lệnh này, tất cả bọn họ chạy với tất cả sức lực ra xa khỏi các Elder Lich. Tất nhiên họ không có thời gian suy tính xem cái gì đang chờ họ phía bên kia đường hầm. Họ chỉ mong tìm thấy một tia hy vọng sống sót trước cuộc thảm sát của những Elder Lich
Rogue chạy lên phía trước, rồi đến Greenham, rồi đến magic caster, Priest và cuối cùng là người chiến binh
Họ đều chạy với không một chút do dự
Một ngã rẽ. Thông thường họ sẽ cẩn thận để ý xem có quái vật gần đấy không, nhưng nghĩ đến những bước chân đang vang lên sau lưng họ, họ hiểu rằng họ không có thời gian cho việc đó. Họ để mặc mọi thứ cho số phận và chạy
Ở phía bên kia của hành lang có một cánh cửa làm bằng đá, nhưng do sợ rằng mình sẽ đi vào ngõ cụt nên họ đã không màng đến nó
Tuy tiếng kim loại đến từ bộ giáp của họ vang xa khắp hành lang có thể thu hút quái vật, họ không màng tới, đơn giản vì họ không có thời gian để niệm phép [Silence]
Họ chạy và chạy và chạy
Sau khi đã rẽ qua không biết bao nhiêu ngã rẽ và chạy xuyên qua đường hầm với tốc độ nhanh nhất có thể, họ đã mất phương hướng và không rõ mình đang ở nơi nào. Nếu có thể, họ muốn trở lại lối vào nhưng giờ họ vẫn chưa thể nghỉ ngơi được
“Bọn chúng vẫn đuổi theo ta sao?”
“Greenham hỏi trong khi vẫn đang chạy. Người chiến binh ở phía sau đáp
“Ừ, bọn chúng vẫn đang đuổi theo”
“Chết tiệt”
“Đừng chạy theo chúng ta nữa! Dùng [Flight] đi”
“Nếu dùng [Flight] thì bọn chúng có thể tấn công trong lúc đuổi theo chúng ta, đồ ngốc!”
“ Hãy khoá mình vào trong một căn phòng nào đó và đàm phán..”
Tên magic caster hét lên trong khi cố gắng lấy lại hơi. Thể lực của anh ta là tệ nhất trong cả nhóm và bản thân anh ta trông như thể sẽ ngã xuống bất kì lúc nào. Greenham quyết định rằng mọi chuyện không thể tiếp tục như thế này. Họ sẽ không chịu được lâu hơn nữa
Quái vật bất tử như Elder Lich không biết mệt mỏi. Cứ đà này, cuối cùng bọn chúng sẽ đuổi kịp và tàn sát nhóm worker đang kiệt sức
“Sao nơi đây lại có nhiều Elder Lich như vậy..?”
Đó là một điều đi ngược lại với lẽ thường tình
“Không nhẽ chủ nhân của lăng tẩm này là một thứ còn mạnh hơn Elder Lich”
Đấy là lời giải thích duy nhất Greenham có thể nghĩ đến. Nhưng liệu có tồn tại một undead như vậy? Anh không thể trả lời
“Chết tiệt! Cái lăng mộ nguyển rủa này!”
Người chiến binh đứng đằng sau hét lên trong khi thở hổn hển
Như đợi sẵn lời nói đó, sàn nhà hiện lên những đốm sáng mang nhiều hình dạng. Nó tạo một vòn tròn đủ lớn để vây quanh toàn đội của Greenham
“Argh!”
Tiếng hét của ai đó vang lên- và ngay sau đó là cảm giác lơ lửng, khác với lúc họ rơi tự do trước đó
_____
Greenham không nhìn thấy thứ gì ngoại trừ bóng tối. Có gì đó lạo xạo trong giày anh và anh cảm thấy cơ thể mình đang chìm dần, như thể anh đã bị ném vào một đầm lầy. Anh đã hơi lo sợ, nhưng dường như nó không quá sâu do anh ngừng chìm sau khi đã ngập đến phần hông
Greenham hét lên giữa khoảng không ngập chìm trong bóng tối và sự tĩnh lặng như một đứa trẻ lạc mất cha mẹ
“..Có ai ở đây không?”
“Bên này, Greenham”
Giọng một người đồng đội của anh, người trinh sát viên, vang lên. Dường như anh ta không ở quá xa. Khoảng cách giữa họ hình như tương tự với lúc họ đang chạy trốn
“..Còn ai ở đây nữa không?”
Không một tiếng trả lời. Điều đó đã được dự đoán trước. Nghĩ đến việc nơi này không có bất kì ánh sáng nào. có vẻ như chiến binh hay magic caster không ở đây. Anh ta nên cảm thấy may mắn khi vẫn còn người trinh sát viên bên cạnh anh
“..Dường như chỉ còn mỗi chúng ta”
“Nghĩa là…..Chậc, tôi đoán anh nói đúng”
Greenham nhìn xung quanh trong khi cố gắng bước lên trước. Bóng tối ở khắp nơi và gợi lên nỗi sợ khi anh không rõ đích đến của mình và điểm khởi đầu của bóng tối. Không có dấu hiệu của bất kì thứ gì chuyển động nơi đây
“Liệu có nên thắp sáng nơi này không?”
“Tất nhiên”
Anh tự hỏi không biết hoạt động của họ có phá vỡ sự im lặng này, hay kích hoạt một cái bẫy, cùng với vô số ý nghĩ tiêu cực tràn vào. Tuy vậy, con người không thể nhìn trong bóng tối và họ cần một nguồn sáng nào đó
“Đợi một chút”
Giọng nói của Rogue vang lên, kèm theo một vài tiếng di chuyển và ánh sáng cuối cùng xuất hiện
Hình ảnh Rogue tay cầm một que phát sáng hiện lên đấu tiên trong tầm mắt anh, cùng với vô số đồ vật bóng nhẫy dội lại từng tia sáng. Nó khiến anh liên tưởng đến những kho báu trong lăng tẩm
Nhưng sự thật không phải vậy
Ánh sáng mang đến vô số sự phản chiếu. Côn trùng lấp đầy toàn bộ khu vực và vật mang lại sự phản chiếu đó là những con gián. Căn phòng ngập tràn gián với đủ kích cỡ, từ những con nhỏ bằng ngón áp út cho đến những con dài hơn 1m. Không chỉ vậy, bọn chúng còn nằm lên nhau tạo nên vô số tầng, lớp
Cảm giác lạo xạo và tiếng động đến từ chân anh trước đó chắc hẳn là những con gián. Nghĩ đến việc chúng đang bò đến tận hông, anh không thể tưởng tượng được bọn chúng nhiều như thế nào
Do căn phòng quá rộng, ánh sáng không thể với đến những bức tường. Xét bán kính bao phủ của que phát sáng là 15m, anh chỉ thể hình dung độ lớn của nơi này. Khi anh nhìn lên trần nhà, anh thấy một đàn gián khổng lồ phản chiếu ánh sáng lại phía anh
“Đây.. là nơi quái quỷ gì vậy?”
Rogue thì thầm bằng một giọng nói rên rỉ. Greenham có thể hiểu được những gì trong đầu anh ta. Anh có cảm giác rằng nếu anh mở mồm thì bọn chúng sẽ bắt đầu di chuyển ngay lập tức
“Chính xác chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Trong khi nhìn xung quanh với sự sợ hãi, Greenham nhớ lại hình ảnh cuối cùng trước khi họ bị dịch chuyển vào trong bóng tối. Anh nghĩ về vòng tròn ma thuật phát sáng lúc đó và hỏi Rogue.
“..Liệu dó có phải là một cái bẫy không?”
“Hình như không phải vậy. Có thể nó là một thứ khác sao? Một ma pháp…?”
“Một loại bẫy sử dụng ma pháp dịch chuyển…. Có phải do tụi Elder Lich?”
Ma pháp dich chuyển có tồn tại. Ví dụ, ma pháp cấp 3 dùng để tẩu thoát, Dimensional Move, là một trong số đó, nhưng người niệm chỉ có thể sử dụng trên bản thân mình. Ma pháp này lại có thể dịch chuyển người khác với số lượng lớn, hơn nữa…
“Có một loại ma pháp cấp 5 hoặc 6 có thể dịch chuyển một nhóm người phải không?”
“Ừ.Tôi nghĩ vậy”
“Nghĩ đến việc họ có thể dùng loại ma pháp đó..”
Một sinh vật có thể sử dụng ít nhất ma pháp cấp 5. Đó là điều chưa từng nghe đến. Nhưng Greenham lại thấy điều này có lí. Nếu có ai đó mạnh như vậy, thì sẽ dễ giải thích cho việc hắn ta có thể điều khiển nhiều Elder Lich cùng một lúc như vậy và kèm theo việc bọn chúng có lý trí, dễ sai bảo và kiểm soát sẽ dễ dàng hơn
Greenham nhận ra mức độ nguy hiểm thật sự ẩn trong khu lăng mộ này và một cảm giác lạnh buốt chạy qua cơ thể. Cùng lúc đó, nỗi căm ghét tên bá tước đã giao nhiệm vụ này bùng lên trong lòng anh. Tất nhiên, người nhận công việc này là Greenham và những worker khác và họ đã đặt cược mạng sống mình lên một canh bạc mặc cho những rủi ro có thể gặp phải. Chính vì vậy họ không thể nói gì về việc này
Nhưng tên bá tước đó chắc hẳn có thông tin về nơi này. Nếu không, hắn đã không chi ra một khoản tiền lớn như vậy để triệu tập các nhóm worker
“Liệu hắn cố tình giấu chúng ta?Chết tiệt… Hãy ra khỏi đây thật nhanh. Nơi này…. không phải là nơi chúng ta nên tới”
Rogue dường như vẫn chưa nhận ra. Không, sẽ tốt hơn nếu anh ta không nhận ra
Những con gián vẫn đang bất động
Greenham nhìn những con gián xung quanh. Râu chúng vẫn đang cử động nhẹ nên chắc hẳn chúng chưa chết, nhưng cũng không chịu di chuyển. Nó khiến anh ngửi thấy mùi nguy hiểm tiềm tàng
“Không, các người không thể chay thoát” Giọng một người thứ ba vang lên
“Ai đó?”
Greenham và người trinh sát viên nhìn xung quanh nhưng họ không thấy bất kì ai cả
“À, cho ta xin lỗi. Ta là Kyouhukou, người được Ainz-sama giao phó quản lý khu vực này. Xin hân hạnh gặp mặt”
Từ phía giọng nói đó phát ra, họ nhìn thấy một cảnh tượng kì lạ. Đẩy đàn gián ra xa, một vật gì đó đang cố gắng trồi lên
Đây không phải là một khoảng cách có thể sử dụng vũ khí cận chiến. Rogue lặng lẽ giương cung lên còn Greenham chật vật lấy ná bắn đá, nhưng rồi thay đổi quyết định. Anh sẽ chay xuyên qua đàn gián cao tận hông này và chém đối phương ngay tức khắc
Thứ xuất hiện sau khi đẩy tất cả những con gián ra xa là một con gián khác
Nhưng có sự khác biệt rõ rệt giữa nó và đồng loại. Nó cao khoảng 30cm và đứng bằng hai chân
Nó khoác một tấm áo choàng đỏ thắm được thêu chỉ vàng ở góc đầy sang trọng và đội một chiếc vương miện bằng vàng nhỏ trên đầu. Trong chân trước của nó là một thanh quyền trượng trắng nõn ở phần chân
Điều kì lạ nhất là mặc dù nó đang đứng bằng hai chân, đầu nó lại có thể hướng về phía Greenham và Rogue. Thông thường, nếu một con côn trùng đứng dậy, đầu nó sẽ hướng thẳng lên trời. Nhưng sinh vật kì lạ trước mặt họ không như vậy
“Ngươi là..ai?”
“Hừm…Có vẻ như các người chưa nghe rõ lời ta nói lúc đầu. Liệu ta có cần giới thiệu bản thân thêm lần nữa?”
“Không, đó không phải là vấn đề..”
Greenham nhận ra rằng đó không phải là thứ nên nói hay hỏi đến
“…Ta sẽ nói thẳng. Ngươi liệu có muốn trao đổi?”
“Ồ, ngươi muốn một cuộc trao đổi.Vì ta cảm thấy rất cảm kích với hai người, không có lí do gì ta không thể nghe lời đề nghị của các người”
Dù từ ’cảm kích’ làm Greenham cảm thấy lo ngại về thứ khiến nó nói như vậy, anh không thể hỏi việc đó trong một tình cảnh bất lợi như hiện nay
“Chúng tôi mong…. ngài có thể để chúng tôi ra khỏi nơi này an toàn”
“ Tất nhiên đó sẽ những gì các người muốn. Nhưng kể cả khi rời khỏi căn phòng này thì các ngươi vẫn đang ở tầng 2 của Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick. Ta phải nhắc rằng sẽ rất khó khăn cho các người để lên được mặt đẩt”
Tầng 2….
Greenham tròn mắt trước lời nói đó
“ Vậy cánh cửa ở dưới lăng tẩm trên mặt đất dẫn tới tầng 1?’
“Lạ lắm sao?”
“Không, tôi chỉ muốn xác nhận lại”
“Haha, vì các ngươi bị dịch chuyển từ tầng 1 nên ta có thể hiểu được sự bối rối đó”
Nhìn Kyouhukou giải thích về sơ đồ cấu trúc, Greenham cảm thấy sống lưng mình tê lạnh. Đó là nỗi sợ hãi sinh ra từ việc giả thuyết của anh đã chính xác
Nói cách khác, thứ gì đó bằng một cách nào đó đã sử dụng ma pháp dịch chuyển như một cái bẫy. Đó là loại ma pháp nào và kĩ năng ma thuật nào cần thiết để sử dụng nó?
Tuy không phải là Magic Caster,anh vẫn hiểu rõ điều đó nghĩa là gì
“Tất nhiên, nếu ngài có thể nói cho chúng tôi biết lối ra lăng tẩm này…Hừm, không, chúng tôi sẽ không đòi hỏi nhiều như vậy. Xin hãy chỉ cần để chúng tôi rời khỏi căn phòng này”
“Hừm”
“Chúng tối sẽ…cho ngài bất kì thứ gì ngài cần”
“Vậy sao?”
Kyouhukou gật đầu và ra vẻ như nó đang tập trung suy nghĩ
Một thời gian trôi qua trong sự yên lặng tuyệt đối. Và rồi Kyouhukou gật đầu như đã hiểu ra được điều gì đó và bắt đầu nói
“Ta đã có tất cả những gì mình muốn trong tay. Ta nghi ngờ chuyện các người có thể cung cấp được thứ ta ao ước”
Kyouhukou chặn miệng Greenham, người đang chuẩn bị đáp lại, bằng cách giơ chân trước và tiếp tục
“Nhưng các người có vẻ bối rối không rõ tại sao ta cảm ơn các người trước đó, vậy nên hãy để ta giải thích. Các ngươi xem, thần dân của ta chán với việc ăn thịt đồng loại. Các người sẽ là giải pháp cho vấn đề đó nên cho ta gửi lời cảm ơn thêm lần nữa”
“Cái gì?”
Vào thời điểm Rogue hiểu được điều đang nói đến, anh liền bắn một mũi tên. Mũi tên bay xé gió nhưng bị vướng vào áo choàng của Kyouhukou và rơi xuống đất
Can phòng bắt đầu rung chuyển
Hàng loạt tiếng động phát ra từ mọi phía và bắt đầu lớn dần
Một đợt sóng nổi lên từ mặt biển đen đấy
Cơn sóng khổng lồ nuốt chửng Greenham và người trinh sát viên như thể họ bị cuốn đi bởi lưu vực
Trong lúc bị quay vòng trong vòi rồng đen, Greenham đập tất cả những con gián bò vào những kẽ hở trong bộ giáp của anh. Không vũ khí nào có tác dụng trước đám côn trùng nhỏ này, cũng như họ không sở hữu bất kì đòn tấn công phạm vi rộng nào. Chính vì vậy, họ đã bỏ vũ khí lại và chúng từ lâu đã biến mất trong dòng nước đen
Anh cố sức vùng vẫy một cách điên cuồng nhưng không thể làm gì do đang bị khống chế bởi vô số con gián. Đó giống như động tác của một người đang chết đuối. Tiếng động duy nhất Greenham có thể nghe thấy là từ những con gián bò xung quanh mình
Gã Rogue đã bị cuốn đi từ trước và giọng anh ta đã không còn nghe thấy. Không, việc Greenham không nghe thấy được là điều dễ hiểu. Rogue sẽ không thể thốt lên được bất kì từ nào với những con gián bò vào trong miệng, họng và dạ dày như vậy
Greenham cảm thấy đau nhói khắp cơ thể. Đấy là cơn đau đến từ những con gián đang ăn dần anh bên trong bộ áo giáp
“Dừn..”
Anh cố gắng hét lên nhưng ngay lập tứ bị nghen lại do lũ gián đổ vào mồm và làm tắc cổ họng anh. Dù anh cố gằng nôn ra với tất cả ý chí trong người, bọn chúng vẫn tiếp tục chui vào những lỗ hổng nhỏ trên mồm anh và cào bới bên trong đấy
Như thể đã có con chui vào tai, những tiếng sột soạt diễn ra không ngừng và đủ to để khiến anh lạnh gáy
Đàn gián bắt đầu bò lên và ăn dần khuôn mặt anh. Anh thấy đau nhói ở mí mắt, nhưng anh không dám mở mắt. Anh biết rõ điều gì sẽ xảy ra nếu như anh làm vậy
Greenham hiểu rõ điều gì sẽ xảy đến với bản thân. Cứ đà này, anh sẽ làm mồi cho những con gián phàm ăn
“Ta không muốn điều này”
Anh hét lên trong tuyệt vọng và lũ gián tràn vào mồm anh một lần nữa. Bọn chúng bò, cố gắng đi vào cổ họng anh. Rồi anh cảm thấy thứ gì đó mềm xốp vừa rơi vào dạ dày, tiếp đó là cảm giác kinh tởm đến từ những con gián cựa quậy bên trong khiến anh muốn nôn ra
Greenham chống cự với tất cả sức lực. Anh không chấp nhận một cái chết như vậy
Anh đã leo lên vị trí này với một mục tiêu duy nhất là để thể hiện với những người anh em của mình
Anh đã tiết kiệm đủ tiền để sống an nhàn sung sướng cả đời. Nhờ danh tiếng của mình, anh sẽ cưới một người phụ nữ mà không ai trong ngôi làng đó có thể sánh kịp. Anh đã trở thành một người thành đạt trong cuộc sống, vượt qua tất cả những người anh em đã cướp đi phần tài sản anh xứng đáng được nhận và đuổi anh đi
Anh không muốn chết ở nơi này
“Abrrwargagh! Ta sẽ sống sót quay trở về!’
Anh hét lên trong khi nôn ra đống gián anh cắn nát trong miệng
“…..Cách ngươi chống cự thật dũng cảm. Vậy hãy ta sẽ cho ngươi thêm nữa”
Ngay cả tiếng hét của Greenham cũng bắt đầu bị vùi dần dưới cơn lốc đen trong giây khắc
_____
Anh ta mở mắt ra
Thứ lọt vào tầm mắt của anh là một trần nhà trông khá kì lạ. Nó được làm bằng đá và có những vật màu trắng phát sáng đính trên. Anh cố gắng tìm xung quanh để tìm hiểu xem làm cách nào anh tới được đây, nhưng rồi nhận ra rằng anh không thể quay đầu. Không, không chỉ đầu, không một bộ phận nào khác trên cơ thể anh có thể di chuyển. Anh có cảm giác cái gì đó đang khoá cổ tay, hông, cổ chân và ngực anh lại
Tình cảnh khó diễn tả này khiến anh sợ hãi và muốn hét lên, nhưng có gì đó mắc kẹt trọng miệng khiến anh không thể mở hay đóng hoàn toàn nó lại được
Khi anh cố gắng liếc mắt nhìn xung quanh trong vô vọng, một giọng nói cất lên
“Ôi, cưng dậy rồi sao?”
Đấy là một giọng nói phát ra từ yết hầu nên rất khó để phân biệt xem người nói là nam hay nữ
Vật xuất hiện trước tầm mắt bất động của anh là một con quái vật đáng kinh tởm
Nó có cơ thể của một con người, nhưng cái đầu biến dạng của một con bạch tuộc. Sáu chiếc xúc tu dài ngoằn ngoèo trên cái đầu đấy có thể kéo dài xuống tận đùi
Da nó màu trắng sữa, như màu da của một kẻ vừa chết đuối. Trên cái thân hình sưng tấy trông như xác chết đó là một bộ đồ đen làm bằng da thuộc mà gần như không che bất kì thứ gì trên cơ thể. Bộ đồ đấy bó chặt quanh cơ thế nó như dây bện thịt chỉ có thể được miêu tả là kì quái. Nếu một mỹ nhân mặc nó thì trông sẽ rất quyến rũ nhưng mặc bởi một con quái vật như vậy thì chỉ khiến người ta buồn nôn
Mỗi bàn tay nó có bốn ngón tay có màng. Móng tay mỗi ngón đều rất dài với những nét hoa văn kì lạ
Sinh vật dị hình này đưa môi mắt xanh tuyền không con ngươi về phía anh
“Fufufu, cưng có ngủ ngon không?”
‘Hff,hff,hff,hff”
Lo lắng và sợ hãi. Bị hai cảm xúc đó chiếm hữu, anh chỉ có thể đưa ra một tiếng thở nặng nhọc. Con quái vật đó chạm má anh nhẹ nhàng như một người mẹ cố gắng dỗ dành đứa con đang sợ hãi. Nhưng cảm giác lạnh và mềm nhũn đến từ bàn tay đó chỉ khiến anh lạnh sống lưng
Sẽ là điều dễ hiểu nếu như anh ngửi thấy mùi hôi thối của máu và thịt phân huỷ trong không khí, nhưng con quái vật này lại có mùi thơm như những bông hoa toả hương. Điều đó càng khiến nỗi sợ trong anh tăng lên bội phần.
“Ôi chà, nó đã co đến mức này. Cưng không cần phải sợ đến vậy đâu”
Con quái vật nhìn xuống thân dưới của anh. Cảm thấy luồng gió thổi chạm vào da, anh nhận ra rằng mình đang trần truồng
“Hmm, liệu ta có thể biết tên cưng?”
Nó đưa những ngón tay khẳng khiu của mình lên má và nghiêng đầu hỏi. Dáng đứng này rất phù hợp với một mỹ nhân, nhưng với một con quái vật trông như một cái xác chết đuối với một con bạch tuộc thay cái đầu thì chỉ khiến người ta rùng mình ghê tởm
“…”
Con quái vật cười trước mặt anh trong khi anh chỉ có thể di chuyển con mắt. Những cái xúc tu che mất miệng nó và vẻ mặt nó dường như không thay đổi. Dù cho vậy, anh biết rằng nó đang cười do đôi mắt như ngọc của nó đang nheo lại
“Uufu, cưng không muốn nói chuyện? Dễ thương chưa. Đừng có ngại!”
Đầu ngón tay của con quái vật kẽ chạm dọc lồng ngực anh như thể nó đang viết gì đó, nhưng anh chỉ có thể cảm thấy sợ hãi tựa như trái tim của anh đang bị xẻ ra
“ Chị sẽ nói tên mình cho cưng T.R.Ư.Ớ.C vậy”
Đó là một giọng nói ngọt ngào và đầy quyến rũ đủ khiến bất kì ai cũng phải xao xuyến
“Chị là người thu thập thông tin đặc biệt của Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick, tên là Neuronist. Hehe, người ta còn gọi chị là ‘Kẻ tra khảo’”
Những xúc tu dài bắt đầu tách ra, để lộ một cái miệng tròn ở dưới chân. Giữa những hàm răng sắc như dao cạo, một cái ống tương tự như cái lưỡi lò ra. Nó thật sự trông giống một cái ống hút đỏ
“Chị sẽ hút khô cưng với cái này”
Nó có ý gì khi nói ‘hút khô’? Anh ta cố cử động cơ thể đang chìm trong sợ hãi của mình, nhưng nó đã bị kẹp chặt
“Thôi nào. Cưng đã bị bọn chị bắt giữ rồi”
Quả thật như vậy. Kí ức cuối cùng của anh là hình ảnh Greenham và người Rrgue biến mất ngay trước mặt. Sau đó anh bất tỉnh và thức dậy trong tình trạng này
“Cưng nên biết cưng đang ở đâu, đúng không?
Neuronist cười trước khi tiếp tục
“Đây là Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick, nơi ngự trị của người cuối cùng trong số 41 Đấng Tối Cao-ngài Momon.., ý ta là ngài Ainz. Đây là thánh đia linh thiêng nhất”
“Mgài Heinhu?”
“ Đúng vậy, ngài Ainz”
Neuronist hiểu rõ những lời nói đó mặc dù anh không thể phát âm rõ ràng và đưa tay chạm lên da anh
“Một trong 41 Đấng Tối Cao. Ngài từng đứng đầu những Đấng Tối Cao khác trong quá khứ và ngài cực kì, cực kì ngầu. Nếu cưng nhìn thấy ngài, cưng cũng sẽ muốn nguyện thề trung thành với cả trái tim mình. Nếu ngài Ainz gọi ta lên giường cùng ngài, ta sẽ không ngại dâng hiến lần đầu của mình cho ngài”
Nó bồn chồn, nhún nhẩy như thể đang cố giấu đi sự xấu hổ của bản thân
“ Nè, cưng muốn nghe chuyện này không?”
Như một cô gái nhút nhát đang chơi đùa với những ngón tay của mình, nó ‘viết’ từng chữ cái trên cơ thể của anh
“Có một lần Ainz-sama nhìn vào cơ thể của ta. Đó là một cái nhìn của một con đực đang tìm con mồi để đi săn. Rồi ngài quay đi như thể ngài đang xấu hổ. Nó khiến lồng ngực ta như thắt lại và khiến ta lạnh sống lưng”
Nó bất chợt dừng và đưa khuôn mặt của nó lại gần như thể muốn nhìn sâu vào đôi mắt của anh. Anh ta cố gắng với tất cả lý chí để tránh xa khỏi khuôn mặt kì quái đó, nhưng không thể
“Cho dù con nhóc Shalltear và quả bí ngô xấu xí Albedo đang cố gắng lấy được cảm tình của ngài, ta vẫn hấp dẫn hơn, cưng có nghĩ vậy không?”
“Wevs E wnph mahs hoo”( Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy)
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như anh không đồng ý? Sự sợ hãi khiến anh phải cố thốt ra sự hưởng ứng
Neuronist vỗ tay và ngẩng đầu lên trời vui sướng. Hình ảnh đó giống như một kẻ cuồng tín đang cầu nguyện với trời
‘Fufufu, cưng đúng là một cậu bé ngoan. Hay cưng đang nói sự thật? Nếu vậy sao ngài Ainz chưa gọi ta…Ah—Ainz-sama……kể cả sự kiêng khem của ngài cũng thật tuyệt vời..”
Nhìn cái cách cơ thể nó thoắt lại trong sự sung sướng khiến anh nhớ đến cách một con giòi vặn vẹo
“..Ha, nó khiến cơ thể ta như bị điện giật. Ara, chị xin lỗi. Nãy giờ chị chỉ nói chuyện về bản thân”
Không phải quan tâm đến tôi. Neuronist lờ đi ý nghĩ trong đầu anh và tiếp tục
“Bây giờ, chị có nên nói về số phận của cưng? Cưng có biết dàn hợp xướng là gì không?”
Anh chớp mắt trước một câu hỏi không ngờ đến. Nhận ra vẻ mặt ngạc nhiên của anh, Neuronist cho rằng anh không biết đến nó và giải thich
“Dàn hợp xướng là nhóm người hát những bài thánh ca ca ngợi tình yêu và hào quang của chúa. Chị muốn cưng tham gia vào đó, cùng với những người bạn nhỏ bé của cưng”
Nếu chỉ thế thì không có gì nhiều. Tuy không dám tự tin vào khả năng ca hát của mình, anh cũng không kém đến nỗi không thể hát được. Nhưng liệu con quái vật này thực sự chỉ nói về những thứ như là ca hát? Anh không thể giấu nổi sự lo ngại đang dâng tràn trong lòng và nhìn Neuronist
‘Đúng vậy, một dàn hợp xướng. Kể cả những kẻ ngu xuẩn chưa nguyện thề trung thành với ngài Ainz như cưng cũng có thể cống hiến giọng hát của mình để ca ngợi ngài. Mục tiêu sẽ là một bài đồng ca. Ah, thật kích thích! Đấy sẽ là bài ca thánh ca của Neuronist gửi đến ngài”
Một màu âm u đang dần bao trùm đôi mắt tràn đầy sự nổi loạn của nó. Liệu có phải do nó đang bị kích động bởi những suy tính? Những ngón tay của nó run rẩy như con giun
“Fufufu, và bây giờ ta sẽ giới thiệu với cưng những người sẽ hỗ trơ cưng với bài đồng ca”
Như thể đã đợi sẵn ở một góc, một vài sinh vật lộ diện
Anh ngưng thở thời điểm anh thấy chúng. Đó hiển nhiên là những sinh vật độc ác
Với bộ tạp dề da thuộc màu đen trên người, da chúng trắng bệch, gần như trong suốt và những mạch máu tím lộ rõ như thể máu chúng thực sự màu tím
Bọn chúng đeo mặt nạ da thuộc màu đen với không một kẽ hở, khiến anh tò mò không biết chúng thở hay nhìn như thế nào. Sải tay của chúng cũng rất dài. Chúng cao khoảng 2m nhưng tay chúng vẫn đủ dài để chạm mặt đất
Mỗi người trong bọn chúng đều đeo thắt lưng bên hông, với rất nhiều dụng cụ treo trên đó
Bọn chúng có 4 người.
“Chúng là những ‘Kẻ tra tấn’. Chúng sẽ hỗ trợ chị để giúp cưng hát một bài hát tuyệt vời”
Một linh cảm chẳng lành. Anh cuối cùng cũng nhận ra ý nghĩa của việc ca hát và cố gắng chạy thoát. Tuy vậy, anh vẫn không thể di chuyển
“Vô ích thôi… Nó sẽ không vỡ bởi một kẻ yếu như cưng đâu. Bọn chúng sẽ niệm phép phục hồi liên tục để cưng có nhiều cơ hội tập luyện hơn:
“Thnd du mus!” (Đừng làm vậy!)
“MMmm? Sao cưng lại nói vậy? Cưng muốn chúng ta dừng lại?”
Neuronist nhẹ nhàng hỏi người đàn ông đang thấm đẫm nước mắt trên mặt. Sau đó sáu chiếc xúc tu bắt đầu vung vẩy
“ Nghe rõ đây. Bởi ngài còn tại vị mà chúng ta, những kẻ được tạo ra bởi 41 Đấng Tối Cao, được phép tồn tại. Chúng ta tồn tại là để phục vụ ngài. Cưng thực sự nghĩ rằng chúng ta sẽ thương hại những tên trộm dơ bẩn đã dám làm vấy bẩn thánh địa nơi ngài đang sống? Cưng thực sự nghĩ vậy sao?”
“Auf lirru gwpph!” (Tôi rất xin lỗi!)
“Hehehe, đúng vậy. Hối cải là một tính cách quý giá”
Neuronist cầm lên một cây gậy thon không biết từ đâu. Ở một đầu cây gậy có những đầu nhọn dài khoảng 5mm
“Hãy bắt đầu với cái này”
Neuronist ân cần giải thích từng chi tiết cho người đàn ông không biết gì về những dụng cụ
“Đấng sinh thành của ta từng gặp phải một vấn đề tên là “sỏi thận”. Để bày tỏ lòng kính trọng tới việc đó, chúng ta sẽ bắt đầu với cái này. Vì nó khá nhỏ nên chị nghĩ chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì đưa nó vào”
“Thnd du mus!” (Đừng làm vậy!)
Neuronist đưa mặt lại gần người đàn ông đang gào thét lên khi biết điều gì sẽ xảy đến với mình
“Chúng ta sẽ còn ở với nhau trong một thời gian rất, rất dài. Cưng đừng khóc vội, bởi vì đó chỉ là sự khởi đầu”
______________
Phần 3
Mặc dù mỗi đội được chọn lối đi cho riêng mình ở chỗ ngã rẽ, Eruya vẫn tiếp tục đi thẳng vì hắn tin hắn sẽ gặp kẻ thù mạnh hơn nếu đi sâu vào bên trong lăng tẩm
Dù đã đi ngang qua rất nhiều ngã rẽ và cánh cửa đá, hắn vẫn lặng lẽ đi tiếp. Thực chất, anh đang cảm thấy chán nản vì không có gì xảy ra. Không một con quái vật hay một cái bẫy. Hắn nghĩ bản thân đã chọn sai đường.
“ Đi, lũ chậm chạp. Bước nhanh vào!”
Eruya ra lệnh cho ả người elf đang đi trước hắn 10m với giọng nói dữ dằn. Cô gái elf đó đôi khi mới dừng nghỉ, nhưng khi nghe thấy mệnh lệnh, cô run sợ một chút rồi tiếp tục rảo bước. Cô đã phải di chuyển liên tục kể từ lúc cô đến lăng tẩm này
Cho đến giờ thì cô khá may mắn, nhưng nếu có bất kì cạm bẫy nào phía trước thì cô chắc chắc sẽ chết
Tuy gọi là tìm bẫy, cách cô ấy bị đối xử giống với cách người thợ mỏ sử dụng những con chim hoàng tước hơn. Đội của Eruya bao gồm Eruya và ba nô lệ elf với các kĩ năng riêng biệt- ranger, Celric và druid. Sử dụng một người có khả năng dò tìm như một con chim hoàng tước khai mỏ là một mệnh lệnh hết sức vô lí
Nhưng Eruya có lí do của riêng mình, và nó chỉ đơn giản là hắn đã chán ngấy cô elf đó
Rất nhiều người sẽ ngạc nhiên khi nghe điều này, không phải vì lí do đạo đức, mà là tiền bạc
Nô lệ từ Pháp Quốc Slane không hề rẻ, đặc biệt là elf. Mức giá của elf thường dựa rất nhiều vào ngoại hình và kỹ năng. Elf thường rất đắt đủ để khiến con ngươi của nhiều người nổ tung và được giao dịch ở mức giá vượt quá khả năng của người thường
Một elf với những kĩ năng sẽ có giá tương đương với vũ khí được yểm ma pháp đặc biệt. Cho dù với Eruya, đó cũng không phải món hàng hắn có thể mua tuỳ thích
Nhưng do Eruya nhận tất cả tiền công của ‘Tenmu’ cho riêng mình, hắn có thể bù phần lỗ nhanh chóng nếu như nhiệm vụ diễn ra suôn sẻ. Do vậy, hắn không quan tâm nếu một trong số họ chết sau khi đã chán họ
Lầu sau, mình nên mua một đứa ngực bự hơn
Eruya nghĩ thầm trong khi nhìn tấm lưng của cô gái elf đang đi phía trước
Mình thich tiếng hét của chúng mỗi khi mình bóp mạnh ngực chúng
Do nhiệm vụ này là sự hợp tác giữa nhiều nhóm, đã nhiều ngày nay hắn không thể ngủ với nhóm elf. Không ai sẽ phàn nàn nếu hắn làm vậy, nhưng ghen tuông có thể dẫn đến nhiều sự kiện khó nhằn. Eruya có đủ kinh nghiệm với tư cách là một worker hiểu rõ những rắc rối mà vấn đề đấy có thể đem đến
Ham muốn tình dục bị dồn nén khiến Eruya bắt đầu nghĩ vẩn vơ
Không, ta nên kiếm một ai đó như người đàn bà đó
Người xuất hiện trong tâm trí của Eruya là một thành viên của Foresight. Ả bán elf nhìn Eruya với cặp mắt đầy thù hận
Cô ta đúng là một người đàn bà phiền phức
Có một cô bé bên cạnh cô ta trong đội đó, nhưng Eruya có thể hiểu vì sao cô bé đó nhìn hắn với vẻ thù địch rõ rệt. Phụ nữ thường không hiểu ham muốn của đàn ông. Nhất là với những ai ở độ tuổi đó, nó sẽ dễ hiểu vì sao cô bé kia khinh miệt những hành động tình dục. Nhưng việc những sinh vật bậc thấp hơn nhìn con người với ánh mắt đó là không thể chấp nhận được
Chỉ nghĩ về nó cũng đủ khiến cơn giận lộ rõ trên khuôn mặt của Eruya
Mình muốn đánh cái bộ mặt khó chịu đó cho đến khi cô ta không thể phản kháng được nữa
Với những nô lệ elf, họ đã trở nên tuyệt vọng sau khi trải qua đủ mọi hình thức tra tấn trước khi được chuyển đến khách hàng. Nô lệ elf sẽ không bao giờ thể hiện bất kì sự phản kháng nào
Mặt khác, nếu hắn tấn công cô ả bán elf đó, cô ta sẽ chống trả như một con thú điên. Với Eruya, bẻ gãy và chế ngự con thú đó không phải khó, nhưng hắn sẽ không đi ra một cách lành lặn và hắn cũng không tự tin vào khả năng giữ cho con mồi mình sống khi chế ngự. Khi đang tưởng tượng cảnh mình tát Imiya trong đầu, hắn không nhận thấy cô người elf phía trước đã dừng lại
“Ai cho ngươi dừng? Đi tiếp nhanh”
“Hức..! Tôi nghe thấy một tiếng động từ bên kia”
“Một tiếng động?”
Eruya tập trung nghe ngóng trong khi lườm cô gái elf. Mọi thứ tĩnh lặng đến đáng sợ
“..Ta không nghe thấy gì cả”
Thường Eruya sẽ đánh cô ta, nhưng elf có thính giác tốt hơn con người. Cho dù hắn không nghe thấy gì, vẫn có khả năng cao elf nghe được. Để kiểm chứng, hắn hỏi hai người bên cạnh
“Vậy còn các người? Các người nghe thấy gì không?”
“D-dạ vâng tôi nghe thấy”
“N-nó như tiếng kim loại va vào nhau”
“….Vậy sao?”
Không có lí do gì tự nhiên lại có tiếng kim loại va chạm. Chắc chắn ai đó đã tạo ra tiếng động đấy. Nói cách khác, đây có thể là cơ hội chiến đấu đầu tiên cho hắn kể từ khi tiến vào lăng tẩm. Chỉ nghĩ về điều đó cũng đủ làm hắn cảm thấy hứng thú
“Hãy tiến đến chỗ phát ra âm thanh đó”
“V-vâng”
Với cô gái elf dẫn đường, hắn tiến đến chỗ phát ra âm thanh đó. Dần dần, Eruya cũng đã có thể nghe được tiếng kim loại. Theo sau đó là tiếng một vật cứng đập vào một vật liệu cứng khác và những tiếng hét đánh trận
“Ta đoán đó chỉ là những người worker khác. Đường hầm không một chỗ uốn cong nào cả, nhưng ta đoán chúng ta đã chạm mặt một đội khác”
Như thể ai đó đã dội một gáo nước lạnh lên những kì vọng của bản thân, hắn mất hết động lực và thở dài
Khi tiến gần đến nơi phát ra tiếng động, Eruya cảm thấy có điều gì đó kì lạ. Nó quá bất thường cho một trận đánh. Nó giống như là…
Sự tò mò của hắn đã được trả lời khi đến nơi
Đấy là một căn phòng khá rộng lớn, đủ rộng cho hơn chục người chạy nhảy thoải mái. Bên trong là 10 lizardmen mặc những bộ giáp tráng lệ. Bọn chúng đều đeo vòng cổ, với một mảnh xích vỡ trên đó
Bọn chúng đang vung kiếm đánh lẫn nhau. Căn phòng vang những tiếng thét và những pha chạm kiếm đầy quyết tâm xảy ra ở mọi góc. Cho dù nó có dáng vẻ của một trận chiến ác liệt, Eruya có thể thấy rằng đấy chỉ là buổi luyện tập
Hắn xác nhận được điều đó do bọn chúng dừng tay khi đội của Eruya tiến vào
Một trong những người khác ở trong phòng là một sinh vật với thân hình đồ sộ và một tay cầm một tấm khiên khổng lồ. Nó mặc một bộ giáp toàn thân với những hoa văn khiến nó trông như được bao phủ bởi nhiều mạch máu. Và người cuối cùng- không, thứ cuối cùng sẽ chính xác hơn
Nó là một con quái thú khổng lồ được bao phủ bởi lớp lông màu bạc, với đôi mắt lộ rõ vẻ trí thức
“Cuối cùng các người đã đến, những kẻ đột nhập”
Trong số những loài quái vật biết nói, một số loài rất là phiền phức. Ma thú thường sử dụng sức mạnh cơ thể để tấn công, nhưng những loài thông minh thì dùng ma pháp
Eruya là một kiếm sĩ thiên tài, nhưng hắn không tự tin về khoản ma thuật. Hắn liền củng cố tinh thần và cố gắng tĩnh tâm để chống lại ma thuật.
“Và ngươi là?”
Việc hỏi là không cần thiết. Nếu nó đang đợi ở đây thì sẽ chỉ là để bảo vệ lăng tẩm này. Câu hỏi ở đây là nó mạnh như thế nào
Dựa trên vẻ bề ngoài, nó có thể là chủ nhân của toà lăng tẩm này. Nếu hạ được con quái vật này, hắn sẽ trở thành người cống hiến nhiều nhất. Điều đó cũng có nghĩa rằng đội của hắn là đội giỏi nhất trong tất cả. Do ‘Tenmu” chính là bản thân Eruya, nó cũng thể hiện rằng hắn là worker giỏi nhất. Kể cả may mắn cũng là phẩm chất quan trọng của một worker
“Vua rừng được cử để đối mặt với ngươi. ta muốn thử nghiệm một số thứ… nhưng hình như ngươi không phải là một đối thủ xứng tầm”
Hắn cảm thấy thất vọng và khó chịu
Thất vọng bới việc con quái thú này chỉ là một con chó canh và khó chịu từ việc hắn đang bị nó xem thường
“ Nghĩ đến việc mọi thứ sẽ như thế này ngay cả trước khi giao chiến… Ngươi “
“D-dạ”
Cô gái elf run rẩy khi hắn trầm giọng gọi. Eruya cảm thấy hài lòng trước cảnh tượng đó. Đó chính là thái độ mọi ‘thứ’ nên thể hiện trước mặt hắn. Cho dù chỉ có vài ngày, sau khi đi cùng Momon, hắn đã trở nên rộng lượng hơn
“Đó là loại quái vật gì?”
“T-tôi xin lỗi nhưng tôi kh-không biết”
‘Tsk, vô dụng”
Anh đập cô elf vô dụng bằng bao kiếm. Eruya lờ đi cô gái đang quỳ gục trên sàn xin lỗi để phân tích con thú
Do kích cỡ của nó, đối đầu trực tiếp có vẻ sẽ rất bất lợi nhưng quái vật thường như vậy. Eruya đã từng dễ dàng giết nhiều loài quái vật. Hắn cảm thấy ngu xuẩn khi nghĩ đến việc sợ hãi dù trong chốc lát chỉ vì nó là loại quái vật hắn chưa từng gặp. Cẩn thận là điều cần thiết, nhưng cẩn thận quá mức và trở nên sợ hãi thì chỉ đơn giản là vô dụng
“Ta sẽ hỏi thêm một câu. Cái gì khiến ngươi nghĩ rằng ngươi có thể thắng được ta?’
“Ta có thể thấy sức mạnh yếu đuối của ngươi chỉ bằng ánh mắt..”
Eruya nhăn mặt và nắm chặt thanh kiếm
“..Có vẻ như đôi mắt của ngươi khá vô dụng. Liệu có cần ta móc nó ra cho ngươi không?”
“ Ngươi có thể thử. Nhưng ta nhận được lệnh rằng sẽ không vấn đề nếu ta giết ngươi tại đây. Chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?”
Hắn muốn vung thanh kiếm của mình mà không nói gì, nhưng xông thẳng vào một con quái vật như vậy sẽ làm hắn trông như kẻ yếu thế hơn. Nên hắn kiềm chế và nhạo báng nó
“Nếu vậy thì được thôi, đồ thú vật”
“Sao ngưới cứ đứng yên như vậy? Ngươi không muốn chuẩn bị cho lũ elf kia sao?”
“Không cần! Nói đến đây, ngươi không muốn chuẩn bị cho những tên lizardman đằng sau ngươi sao?”
“À, sẽ không sao. Họ sẽ chỉ quan sát trận đấu của Vua rừng. Không cần để tâm đến họ”
“Người khá dũng cảm khi từ bỏ cơ hội thắng duy nhất của mình”
“Ta rất cảm kích trước lời khen ngợi của ngươi”
Châm biếm không có tác dụng với nó. Không nhẽ nó chỉ đủ thông minh để giao tiếp chứ không hơn? Trong khi Eruya đang suy nghĩ, con quái vật đó nhếch mép và nói
“Nhưng ta có ý định giết ngươi không thương tiếc, nên ta mong rằng ngươi sẽ chiến đấu với tất cả sức lực của mình. Như đã nói từ trước, đây cũng là một bài kiểm tra cho bản thân ta”
“Một bài kiểm tra? Một bài kiểm tra cho một con chó canh nhà sao?”
“Hmm… đây là một bài kiểm tra sự phát triển của ta với tư cách là một chiến binh. Bây giờ, bắt đầu được chưa? Ta sẽ không đụng đến lũ elf đằng sau ngươi và chỉ đối mặt với mình ngươi”
“Như ngươi muốn”
“Tên của Vua rừng là Hamsuke! Hãy nhớ tên kẻ sẽ giết ngươi khi đi sang thế giới bên kia! Hãy xưng tên của ngươi đi!”
“…Ta không có tên để xưng trước một con quái vật”
“Vậy ta sẽ xoá ngươi khỏi trí nhớ như một tên ngốc không tên”
Thân hình đồ sộ đấy nhảy vọt lên
Đấy là một động tác nhanh nhẹn khó thể tưởng tượng nổi nếu xét kích cỡ của nó. Một chiến binh bình thường sẽ bị choáng ngợp trước áp lực từ việc bị nó tiếp cận và ăn đủ cú đột kích.
Ta khác với những kẻ thua cuộc đó
Eruya nhử cú đột kích của Hamsuke và trượt sang một bên mà không di chuyển chỗ đứng
Đó là phiên bản nâng cao của [Shukuchi], [Shukuchi Kai]
Thông thường, [Shukuchi] chỉ có thể dùng để thu gọn khoảng cách với kể thù, nhưng phiên bản này giúp người dùng di chuyển mọi hướng. Nhìn bề ngoài, trượt mà không di chuyển chân sẽ trông rất lạ, nhưng nó thực sự rất hữu ích
Tránh đòn thường sẽ dịch chuyển trọng tâm của cơ thể và làm mất sự thăng bằng. Nhưng nếu một người có thể tránh né mà không cần di chuyển thì họ có thể tấn công ngay lập tức với toàn bộ sức mạnh của thân dưới
“Tyaaht!”
Thanh kiếm chém xuống…
“—Kehut!”
Eruya bay về phía sau như thể hắn bị bật ra khỏi cơ thể của Hamsuke
Đó là một cơ thể cực kì cứng cáp. Bộ lông màu bạc tưởng chừng mềm mượt đấy lại cứng rắn một cách kì lạ, và Eruya cảm giác như hắn vừa bị một cái chùy đập phải. Hắn suýt bất tỉnh trước cú va chạm
Thời điểm hắn rơi xuống mặt đất, Eruya vô tình kiểm tra toàn thân xem nó còn có thể cử động không. Hắn có một vài vết bầm nhẹ, nhưng dường như không có vấn đề gì với xương. Hắn vẫn có thể tiếp tục chiến đấu
Việc dính phải đòn tấn công của đối thủ và ngã xuống sàn làm hắn nổi giận, nhưng tinh thần chiến binh trong Eruya hiểu rằng hắn không có thời gian cho chuyện đó
Khi Eruya đứng dậy, hắn định vị Hamsuke và giương thanh kiếm lên chuẩn bị đón nhận cuộc đột kích của nó
Có gì đó chảy ra từ mũi hắn. Khi hắn quệt nó đi, quả như anh đã dự đoán, đó là máu
“Tên khốn..”
Hamsuke nhìn Eruya cố gắng đứng đậy với một ánh mắt thể hiện sự bình tĩnh. Sẽ chính xác hơn nếu nói rằng Hamsuke đang quan sát hắn ta.
Nó khác với ánh mắt ‘Ta ăn hắn được không’ của một con thú thông thường hay ‘Liệu ta có thể thắng’. Đó là ánh mắt của một chiến binh đang tìm lối đánh tốt nhất sau đợt giao chiến giữa họ vừa nãy
Ta là vật thí nghiệm để xem một con thú đã trưởng thành như một chiến binh ra sao ư? Sao không phải ai khác mà là ta?
Một cảm giác thật khó chịu nhưng xét đến sự nhanh nhẹn của nó, hắn phải thừa nhận rằng nó không phải một con quái vật bình thường. Chỉ trong tức khắc, nó đã đoán được ý đồ tấn công bên sườn của hắn và trả đòn bằng một cú húc toàn thân. Đó không phải là một đòn tấn công quá mạnh, nhưng tốc độ phản ứng đấy chỉ có thể đạt được sau khi tập luyện gian khổ
“Có vẻ đúng như vậy… Nếu mọi thứ tiếp tục như vật, ta sẽ thắng dễ dàng. Ah, xin đừng để ý đến Vua rừng. Vua rừng chưa từng gặp bất kì con người nào có thể thắng được ta”
“Ngươi có thể dành những lời đó đến phút cuối. Khác với một con vật, một chiến binh có thể sử dụng võ kĩ”
Hắn tưởng có thể chiến thắng dễ dàng. Chính vì vậy hắn đã không tung hết sức, nhưng giờ, hắn cần phải nghiêm túc
Đấy là những võ kĩ hắn tự hào nhất. Nhất là [Greater Ability Boost], đó không phải thứ mà người ở trình độ như Eruya có thể học được
Ta là thiên tài bởi ta có thể học những thứ như vậy! Ta mạnh mẽ!
Hắn vung kiếm và cảm nhận được từng cử động của hắn nhẹ nhàng và mượt mà ra sao. Thanh kiếm di chuyển đúng như những gì trong đầu hắn
Eruya nở nụ cười cay độc. Vòng tiếp theo sẽ là của hắn
“Ta được dạy luôn phải giữ khoảng cách khi đối đầu với một đối thủ bí ẩn, nhưng ta đang phải chiến đấu như một chiến binh… Ta đoán rằng điều đó không thể tránh được”
Hamsuke dồn trọng tâm lên hai chân sau và tiến lại gần
“Một đòn cận chiến? Cần ta tiếp một đòn của ngươi không?”
“Đừng khinh thường ta, đồ thú vật”
Vào thời điểm nó lọt vào tầm với, Eruya bắt đầu tấn công.
Hamsuke vừa kịp làm lêch hướng đường kiếm được hỗ trợ bởi [Greater Ability Boost] bằng vuốt của mình. Hay chính xác hơn là nó cố gắng làm chệch hướng đường kiếm, bởi thanh kiếm vẫn đang nhắm vào chân nó. Mặc dù vậy, thanh kiếm đã mất lực do va chạm với những cái vuốt và không thể cắt xuyên qua lớp lông cứng và phần thịt bên dưới
Eruya không thu lại kiếm mà ngay lập tức đâm vào mắt của Hamsuke. Một số quái vật có mí mắt đủ cứng để chặn được cả những thanh kiếm bao phủ ki. Nhưng Hamsuke thì không.
Đó là lí do Hamsuke quyết định không để đòn tấn công đấy thành công
Hamsuke né bằng cách vặn toàn thân và cùng lúc đó vung đuôi về phía đối thủ
Eruya đỡ chiếc đuôi bằng thanh kiếm của mình, nhưng lực đánh khiến đôi tay hắn tê liệt
“Khh-urk!”
Hắn nhận thấy Hamsuke đang cuộn người thêm lần nữa, nghĩa là một đòn đánh với sức mạnh tương tự chuẩn bị được tung ra
Eruya nhảy về phía sau. Hắn không thể xác định được độ dài của chiếc đuôi, nhưng định sẽ rút gọn khoảng cách với [Shukuchi Kai] thời điểm nó bay qua
Nhưng chiếc đuôi hắn mong chờ sẽ bay qua đột nhiên dừng lại giữa không trung
“Urk”
Đó là một động tác giả. Hamsuke đã lấy lại tư thế và cũng đã rút đuôi lại. Mặt của Eruya co giật do việc hắn đã bỏ lỡ một cơ hội tấn công
Hắn có thể thấy rằng chiếc đuôi đó di chuyển độc lập với cơ thể. Không giống như đuôi chuột, nó có thể hoạt động tự do như chiếc đuôi rắn của một con chimera
“Ngươi có thể tự do sử dụng chiếc đuôi của mình”
Eruya khắc những chi tiết về con quái vật tên Hamsuke vào trong đầu và tấn công. Hamsuke, như đang đợi sẵn một kẽ hở, xông lên tiếp đòn
Kiếm và vuốt giao nhau. Eruya bị thương đầu tiên sau những đợt giao chiến. Hamsuke, bên có thể sử dụng hai móng vuốt, giữ lợi thế trong số lượng đòn tấn công trước Eruya, người chỉ sử dụng một thanh kiếm. Cân chiến đang dần trở nên bất lợi. Cho dù đã tăng cường sức mạnh thể chất, Hamsuke vẫn đang dành phần thắng. Cứ đà này…
Hắn rút lui ngay lập tức sử dụng “Shukuchi Kai”
“Hmm, đây là cái ta nói đến”
Trước khi Hamsuke có thể đuổi theo, Eruya chớp lấy thời cơ, giơ thanh kiếm lên trên không và chém xuống
“[Void Cutter]”
Đường chém cắt xé gió và bay tới Hamsuke
Hamsuke thu mình để bảo vệ khuôn mặt và đường chém bị đánh bật bởi lớp lông của nó
Càng xa mục tiêu, đường chém càng yếu. Sẽ khó để Eruya tạo ra thương tổn đáng kể nếu tiếp tục như vậy. Nhưng…
“ Có vẻ như ngươi không thể tránh được nó. Đây chính là sự khác biệt giữa con người và đám thú vật”
“Đây thực sự khá… phiền toái”
Eruya liên tục sử dụng [Void Cutter]
Lớp lông của Hamsuke rất cứng và rất khó để cắt xuyên qua. Đó là lí do Eruya liên tục sử dụng võ thuật để nhắm vào mặt nó
Hamsuke đứng chôn chân một chỗ cố cất tiếng qua kẽ hở bộ móng vuốt đang che chắn mặt nó
“Xin hãy đợi chút…”
“Người đang định cầu xin cho cái mạng của mình? Đúng những gì ta mong đợi từ một con thú”
“Không phải vậy…..Thật phiền nhiễu. Trong từ điển của Vua rừng có………..Ah, ta chịu thua!”
Hắn không thể hiểu được
Ta đoán việc một con người không hiểu được những gì loài thú vật đang nói là điều hiển nhiên….Có vẻ như nó đang chuẩn bị tấn công
“Ah…….Thật ồn ào và phiền nhiễu! Hãy kết thúc chuyện này!”
“Đến đây!”
Hamsuke không sở hữu bất kì đòn tấn công tầm xa nào nên nó sẽ cố rút ngắn khoảng cách bằn mọi giá. Đó là cái Eruya đang nhắm đến
Sẽ rất khó để gây sát thương với ‘Void Cutter’, nên hắn cần một nhát chém trực tiếp để tung đòn chí mạng. Khi Hamsuke lộ mặt và xông lên như một con thú, hắn sẽ chế ngự nó với một võ kĩ mạnh hơn [Void Cutter] và liên tục tấn công vào mặt nó ở khoảng cách gần để chiến thắng
Trong khi Eruya cười nham hiểm, ngỡ rằng chiến thắng đã cầm chắc trong tay, đuôi của Hamsuke di chuyển và………
“Gyaaaaaaaahhhhh!!”
Chiếc đuôi đánh vào vai Eruya như một chiếc roi với tốc độ không thể tin được.
Miếng giáp vai bị móp vào và phần thịt bị nghiền nát. Cùng lúc đó, tiếng xương gãy có thể nghe thấy và sự đau đớn chạy xuyên cơ thể hắn như điện giật. Quá đau đớn, Eruya lảo đảo lùi lại
Đằng sau Hamsuke, chiếc đuôi trông như con rắn đang vung vẩy. Nó có thể kéo dãn tới một độ dài đến bất thường
“Cái đuôi này quá mạnh đúng như ta nghĩ. Do đó mà ta đã cố gắng cận chiến”
Không tốt
Eruya chỉ còn đủ sức kiềm chế bản thân khỏi hét lên
Nếu hắn tiếp tục bị tấn công như thế này, hắn sẽ thua
“Ngươi! Lũ ngu các người đứng đấy làm gì! Dùng ma pháp đi! Hồi phục cho ta! Ta nói hồi phục cho ta! Nhanh lên, lũ nô lệ ngu xuẩn! Làm ngay bây giờ!’
Một cô gái elf bắt đầu niệm chú trong khi Eruya hét lên với họ
Cơn đau trên vai đang dần biến mất
“Nữa! Niệm thêm thần chú tăng cường nữa!”
Physical ability enhancement, [temporary magic boost to the sword], [hardened skin], [sensory ability enhancement]… (Tăng cường thể chất, ma thuật hỗ trợ tạm thời cho thanh kiếm, da hoá cứng, tăng cường khả năng nhận biết…)Cho dù vô số thần chú được niệm để tăng cường cho Eruya, Hamsuke chỉ yên lặng theo dõi.
Với hàng loạt ma thuật niệm trên bản thân, nụ cười đã quay trở lại trên khuôn mặt của Eruya
Một nguồn năng lượng khủng khiếp đang chảy trong người hắn
Hắn chưa bao giờ thua sau khi nhận nhiều thần chú tăng cường như vậy, không cần biết đối thủ là ai
So với hắn lúc thường, bây giờ hắn có thể vung kiếm với tốc độ chóng mặt. Hắn tự tin rằng mình có thể có trận đánh cân bằng
“ Do con người và quái vật có sự khác biệt lớn về thể chất, ta sẽ đền bù cho việc đó bằng thứ này!”
“Ta đã lên kế hoạch đánh bại tất cả các người ngay từ lúc đầu nên điều này cũng không thay đổi là bao. Vua rừng nghĩ rằng cuối cùng trận đấu cũng trở nên thú vị!’
“Vớ vẩn”
Eruya tấn công. Hắn sẽ nghiền nát nó với sức mạnh áp đảo đang chảy trong người. Hắn sẽ không để con thú đó to mồm nữa. Trong khi sử dụng [Shukuchi Kai] hắn tung một đòn [Void Cutter] để khiến nó bận rộn
“Đỡ này”
Hắn vung kiếm trong khi hét lên. Dù lớp lông đấy đứng đến mấy, hắn chỉ việc chém mạnh hơn để cắt xuyên qua nó
“Hãy đỡ đòn của Vua rừng, [Slashing Strike]”
Một vật sắc bén đến từ phía trên thanh kiếm đã giương lên của hắn và cắm thẳng xuống cánh tay.
Một thứ gì đó bay lên trời rồi rơi xuống đất, với dịch chảy ra như một túi nước, kèm theo tiếng kim loại rớt xuống
Eruya không hiểu
Đôi tay của hắn, vốn đang cầm thanh kiếm, đã biến mất. Cho dù máu đang bắn ra theo nhịp tim từ vị trí tay cụt, Eruya vẫn không hiểu
Hắn có thể thấy đôi tay đang nắm chặt thanh kiếm nằm trên sàn, cùng với cơn đau đang dần hiện lên ở phần còn lại của cánh tay
Khi nhìn vào nó, Eruya cuối cùng cũng nhận ra điều gì đã xảy ra
Lảo đảo lùi ra xa Hamsuke, hắn hét lên với giọng cao vút
“Tay taaaaaaaaaaaaaa! Hồi phục nó! Ta bảo hồi nó ngay! Các ngươi đang đứng đấy để làm gì?!”
Những ả người elf không cử động
Những đôi mắt âm u của họ phản chiếu niềm vui thầm lặng của những kẻ bị hành hạ
“Tuyệt! Thành công rồi! Ta cuối cùng đã có thể sử dụng võ thuật! Bây giờ ta có thể nhận được lời khen từ chủ nhân!”
“Hiiiii!”
Eruya hét lên một tiếng
Với một con người sống trong một thế giới đầy rẫy những sinh vật mạnh hơn, đi mạo hiểm đồng nghĩa với việc sống chung với những nỗi đau đớn. Hắn đã chịu đựng đủ các loại đau đớn cho đến nay. Hắn đã từng bị sét đánh, lửa đốt, đóng băng, gãy xương, bị cắn, bị chém và bị đánh đập. Nhưng hắn chưa bao giờ làm mất vũ khi của mình. Đối với hắn, mất vũ khí trong thế giới này đồng nghĩa với cái chết. Nói cách khác, với vũ khí trên tay, hắn tự tin rằng mình sẽ thoát khỏi bất kì tình huống tồi tệ nào có thể xảy ra.
Và giờ sự tự tin đó đã bị đập nát
Đây là lần đầu tiên Eruya trải qua một cú sốc như vậy từ khi sinh ra
“Tay ta! Các ngươi còn đợi gì nữa!”
Máu tuôn ra không ngừng và Eruya có thể cảm thấy cơ thể mình trở nên lạnh dần và nặng dần, khởi đầu từ vết thương. Những cô gái elf chỉ cười trước những tiếng hét như tiếng chuông vỡ của anh
Eruya không biết cách biểu lộ những cảm xúc hỗn loạn trong lòng hắn, nhưng hắn nghe thấy một giọng nói đầy lòng thương cảm
“Ta thực sự cảm ơn ngươi! Ta vốn không thích gây đau đớn thừa thãi, nên xin hãy để ta kết thúc ngay tại đây”
Sccchk, một thứ gì đó chém xuyên gió
Một lúc sau, một cú đánh đập vào mặt hắn. Đó là cơn đau như thể nó đập nát từng chiếc xương trong cơ thể và đủ khiến hắn quên đi cánh tay của mình
Đó là nỗi đau cuối cùng Eruya trải qua
_______
Với nửa khuôn mặt biến mất, các xác đó ngã xuống
“Hmmm hmmm.”
Hamsuke quay đầu lại và dần lùi ra xa. Nếu nó ở quá gần cái xác, đám elf sẽ lo sợ không dám lại gần nó. Những elf đó có vẻ như là magic caster nhưng quyết định dùng kiếm của Eruya để chiến đấu. Hamsuke không hề có ý ngăn cản họ
“Bây giờ, các người muốn đấu…?”
Hamsuke ngạc nhiên lẩm bẩm. Nhóm Elf đó đang đá cái xác đáng nhẽ thuộc về đồng đội của họ với nụ cười lộ rõ trên mặt
“Cái gì vậy? Liệu đây có phải cách elf chôn cất người chết?’
Hamsuke nghi ngờ những gì mình vừa nói. Đôi mắt âm u và đã chết của họ chỉ tràn đầy sự căm ghét. Đấy chỉ có thể là nỗi tức giận đang phun trào
“…Thế này thật rắc rối”
Mệnh lệnh được đưa ra là sử dụng những kĩ năng vừa học được trên những kẻ đột nhập và cho thấy thành quả của quá trình tập luyện. Nhưng nếu nó đấu với một đối thủ không có động lực thì đấy liệu có phải là ‘cho thấy thành quả của quá trình tập luyện’? Nếu họ ít nhất đứng dậy chiến đấu thì thế vẫn sẽ tốt hơn là không có gì
“Mình nghe bảo chế nhạo cũng là một chiến lược hay…mình nên nói gì đây? Mình không biết………Cũng không thể làm gì được. Mình sẽ đợi mệnh lệnh tiếp theo từ chủ nhân. Nhưng..”
Hamsuke quay lại đối mặt với người đang đánh giá trận chiến
“Thế nào, Zaryusu-dono? Tôi có vượt qua không?”
“Vâng, một trận đấu thật tuyệt vời. Võ kĩ chắc chắn đã phát huy tác dụng”
Hamsuke nở nụ cười rạng rỡ trước người chiến binh đã dạy nó võ kĩ.
“Đúng là một sự kiện đáng mừng! Liệu tôi đã có thể luyện tập chiến đấu trong khi mặc áo giáp?”
“Đó là bước tiếp theo. Chúng ta sẽ bắt đầu với giáp nhẹ trước rồi chuyển sang những bộ giáp nặng hơn”
Cho đến nay Hansuke chưa từng mặc giáp. Nó cảm thấy khó chịu khi mặc và di chuyển trở nên khó khăn. Thường không có vân đề gì trong việc đi lại nhưng trong chiến đấu, nó hay mất thăng bằng khi vung đuôi và không thể ra đòn chính xác. Dó là lí do Hamsuke học từ các lizardmen và bắt chước cách họ tập luyện
“Hãy xem Hamsuke này mạnh lên cho chủ nhân mình! Sau bao lâu thì tôi có thể ưỡn ngực gọi mình là một chiến binh? Chiến binh Hamsuke”
“ Để xem.. Nếu là Hamsuke thì ngươi có thể gọi bản thân mình là chiến binh trong 1, không, 2 tháng”
“Lâu vậy”
“Ta lại nghĩ thế là khá nhanh. Hamsuke, người thường cần phải mất nhiều năm để học được võ thuật. Nếu xét như vậy thì ngươi đang học khá nhanh”
Một lizardman khác bên cạnh Zaryusu, tên Zenberu, cất tiếng
“Vậy sao?”
“Đúng vậy. Kinh nghiệm thực chiến, hồi phục mỗi khi chấn thương, đấu với những đối thủ mạnh hơn bằng ma pháp tăng cường… Nó có thể là buổi huấn luyện địa ngục, nhưng kết quả chắc chắn sẽ đạt được”
Hamsuke rùng mình. Những lizardman khác cũng cảm thấy tương tự khi họ nhớ lại những buổi tập họ đã trải qua
“.…Không biết phải nói sao. Tôi mong rằng đấy không phải kiểu huấn luyện sẽ đưa tôi tới gần với cái chết”
“ Bản thân tôi nghĩ mình sẽ mạnh lên nhiều trong những tình huống sinh tử nhưng…..tôi đoán mỗi người đều khác biệt. Vả lại, nếu người chồng mới cưới này chết có người sẽ buồn đấy”
“OOH! Tôi sực nhớ ra anh vừa lấy vợ’
“Vâng, và hình như cô ấy đang mang thai”
“Đúng là một chiến binh tài ba, độ chính xác của anh cao thật! Sau bao nhiêu lần vậy? Hai hay ba?”
Cú đấm của Zaryusu bay thẳng vào người Zenberu
“Thôi đủ rồi. Nếu chúng ta không bắt đầu luyện tập, chúng ta sẽ bị quở trách. Hơn nữa, nhóm elf kia thì sao?”
“ Để chúng như vậy chắc không có vấn đề gì?”
Nhóm người elf lúc trước còn đang đá cái xác giờ đã ngã xuống đất như những con rối đứt dây. Không chút tinh thần chiến đấu được biểu lộ trên khuôn mặt họ, nên Hamsuke quyết định đợi mệnh lệnh của chủ nhân trừ khi họ định tẩu thoát