Papa Của Con Là Bạn Học Của Mami

Chương 22-23: Mẹ Chồng Chống Lưng - Lần Đầu Gặp Nhau



22: Mẹ Chồng Chống Lưng


Trong lúc anh đang đổ mồ hôi vì sợ mẹ mình sẽ làm gì cô thì Hàn phu nhân lại nắm lấy tay Y Nguyệt.
"Con trai ta có làm gì con không."
"Dạ....dạ không có ạ."
Y Nguyệt trả lời nhưng trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Hàn Dương thì giật mình vì mẹ mình không la mắng hay bảo cô rời xa ngược lại còn hỏi han cô.
"Mẹ chấp nhận cô ấy phải không ạ."
"Tất nhiên con dâu mẹ tốt thế này mà.

Nó vì sự nghiệp của con năm năm trời một mình nuôi con giờ mới được hạnh phúc bên con sao mẹ có thể ngăn cản hai đứa được."
"Sao mẹ biết cô ấy vì con chứ sao con không biết."
Hàn phu nhân cười bất lực bà nhéo vào tai còn trai.
"Mẹ biết hết chỉ có ai đó cứ cắm mặt vào công việc nên không biết thôi."
"Mẹ con không có mà."
Y Nguyệt nhìn hai người im lặng không nói gì mà chỉ nở một nụ cười yêu thương thôi.

Hàn phu nhân xoay qua nắm chặt tay cô đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô.
"Năm năm qua con chịu khổ rồi."
"Không có đâu phu nhân là con lựa chọn như vậy không khổ."
"Sao lại là Hàn phu nhân phải gọi mẹ chứ."
"Dạ..."
"Gọi mẹ."

"Dạ mẹ."
"Ngoan lắm thằng Hàn Dương mà có ăn hiếp con thì gọi cho mẹ mẹ xử nó giúp con."
Y Nguyệt nghe thì nhẹ lòng hẵn, mẹ chồng này không giống những gì cô thấy trên phim.

Hàn Dương nhìn hai người trong đầu nãy ra một ý nghĩ táo bạo.
"Mẹ công ty con sắp có chuyến đi chơi nên mẹ cho tiểu Bảo về nhà ba mẹ ở vài ngày nha."
Hàn Dương nói với mẹ mình bằng ánh mắt cầu xin, Hàn phu nhân cũng thầm hiểu đây anh là muốn bà đưa cháu đi để anh được ở bên vợ yêu của anh.

Bà bật cười gật đầu.
"Tiểu Bảo lại đây với bà nào."
"Bà nội."
"Ngoan."
Sau đó Hàn phu nhân đưa tiểu Bảo về biệt thự của bà.

Giờ nhà chỉ còn hai người Hàn Dương cũng không ngại gì nữa liền đi lại ôm phía sau cô.
"Ủa anh công ty tổ chức đi chơi hồi nào sao em không biết."
"Không biết thì giờ biết."
Hàn Dương liền lấy điện thoại ra nhấn số gọi cho trợ lý Trí.
[Em nghe nè sếp.]
[Nghe cho kĩ công ty sẽ được đi chơi vào tuần tới.

Cậu chuẩn bị đi.]

Lần này trên dưới công ty sẽ được đi biển Hawaii do là công ty lớn nên đi du lịch nước ngoài không đáng là bao cả.

Anh nói xong thì tắt máy bỏ lại trợ lý Trí ngơ ngác ở đầu dây bên kia.

Y Nguyệt nhìn Hàn Dương bất lực.
"Anh đó cứ thích hành động theo ý mình."
"Biết không hồi xưa lúc anh và em phát sinh chuyện đó anh không có say đâu."
Hàn Dương thì thầm vào tai của cô.

Y Nguyệt nghe vây liền nổi giận thì ra tên này đã tính từ trước rồi.

Cô nhéo anh vẻ mặt tức giận cô mắng anh.
"Anh giỏi lắm dám tính kế với em."
"Không tính thì sao lấy được vợ."
"Ai thèm làm vợ anh."
"Con cũng có rồi ngoài anh ra em còn cưới ai được nữa."
Đúng rồi do gia tộc anh lớn và quyền lực của anh thì nhất nước rồi nên nếu người ta biết cô có con với anh hơn nữa con cũng năm tuổi rồi thì mọi người cũng sẽ tự tránh xa cô thôi.
"Vậy em ở vậy luôn không cần cưới."
"Em gang nhỉ."
"Đụng vào em coi em méc mẹ cho xem."
"Giỏi rồi có mẹ chống lưng cái lên mặt."
"Thì sao đụng thử xem."
Hàn Dương bất lực mẹ anh vừa rời đi chưa được ba mươi phút nếu giờ cô gọi méc mẹ thì bà sẽ quay xe về đây liền.
"Em hay lắm anh tha em lần này."
Hai người sau đó ăn tối rồi đi ngủ.

Đêm trăng sáng làm căn phòng trở nên lãng mạn đến lạ trong căn phòng đó đôi nam nữ nằm trên giường ôm nhau ngủ.

Tuy trời bên ngoài có lạnh đi nữa chỉ cần ở bên người mình yêu sẽ ấm áp một đêm yên bình của hai người yêu nhau cũng cứ thế trôi qua..

23: Lần Đầu Gặp Nhau


Lần đầu gặp nhau

Thời gian trôi nhanh cuối cùng cũng tới ngày đi biển với công ty. Hai người do yêu đương bí mật nên không đi chung với nhau. Cô đi xe công ty chung với những nhân viên khác còn anh đi xe của mình.

Ngồi trên xe mọi người bàn tán xôn xao do họ làm ở công ty lâu như vậy mà đây là lần đầu họ được đi chơi lâu như vậy tận một tuần cơ đã vậy công ty còn chi hết mọi chi phí. Những lần đi chơi trước chỉ có hai ngày. Mọi người bàn bạc nên ăn gì uống gì làm gì ở đó Y Nguyệt thì ngồi yên nghe mọi người nói tay thì cầm khư khư điện thoại nhắn tin với ai kia.

[Nhớ em quá đi mất.]

[Ghê quá anh mới gặp em cách đây một tiếng trước còn gì.]

[Một tiếng là lâu rồi đó.]

[Có thôi đi không.]

[Muốn gặp em quá.]

[Anh có thôi đi không.]

[Đến nơi anh sẽ trốn gặp em.]

[Được.]

[Yêu em.]

Y Nguyệt nhìn điện thoại cười thầm. Cô bạn đồng nghiệp ngồi kế bên thấy cô cười liền xoay qua khiều nhẹ vai cô trêu chọc.

"Chà Y Nguyệt sao cứ nhìn điện thoại cười hoài vậy có tình yêu à."



Anh bàn ghế trên nghe vậy quay xuống nhìn cô rồi tiếp tục hùa theo người kia chọc cô.

"Tiếc vậy sao người đẹp có chủ rồi...."

Y Nguyệt bất lực chỉ cười không đáp. Cô đồng nghiệp bên cạnh liền tiếp tục hỏi cô.

"Em và cậu ấy gặp nhau như nào."

Y Nguyệt mỉm cười nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau.

"Em và anh ấy gặp nhau...."

Rồi cô khẽ kể lại chuyện của hai người khi lần đầu gặp nhau.

Trở về thời gian lúc vào cấp ba khi nhận lớp cô do lạ lớp nên đi nhầm đường. Đi như nào lại đi ra tận phía sân sau của trường. Khi cô đang lanh quanh tìm đường về lớp thì gặp một chú mèo. Cô thấy vậy không nghĩ nhiều liền mặc kệ mình mặc váy mà leo lên cứu chú mèo xuống. Bất cẩn làm sao đó cô lại trượt ngã từ trên cây xuống may sao lại được một chàng trai đi ngang qua vô tình đỡ được cô là anh ấy. Vẻ ngoài đẹp trai nhưng có chút lạnh lùng ít nói. Hai người bốn mắt nhìn nhau phút chốc trái tim cô bị anh làm cho rung lên một nhịp. Nhưng ai kia chỉ lạnh lùng mà nói với cô.

"Cậu định để tôi bế đến bao giờ."

"À xin lỗi..."

Anh đặt cô xuống. Y Nguyệt liên tục xin lỗi, anh thấy vậy gật đầu tính rời đi. Thì bị Y Nguyệt níu lấy. Cô nắm lấy tay áo anh làm anh giật mình xoay lại.

"Xin lỗi cậu có thể chỉ đường cho tôi được không tôi không biết đường."

"Cậu học lớp nào."

"Lớp 10A cậu có thể chỉ đường cho tôi không.". truyện đam mỹ



"Đi theo tôi."

"Cảm ơn cậu."

Anh dẫn cô vào lớp cô sau đó chọn một chỗ để ngồi. Anh cũng đi tới chỗ cạnh cô ngồi xuống. Thấy cô nhìn mình ngạc nhiên anh chỉ dững dưng mà đáp cô.

"Tôi cũng học lớp này."

"À..."

Và cứ như vậy hai người đã là bạn cùng bàn với nhau tận ba năm cấp và cả hai năm đại học. Quan hệ cũng tốt lên như dần theo thời gian và giờ hai người thành người yêu.

Cô đồng nghiệp nghe từ nãy giờ không khỏi cảm thán câu chuyện của hai người. Đây không phải là mối tình đầu thanh xuân mà ai cũng ao ước sao.

"Chà ngưỡng mộ thật đó. Em và cậu ấy yêu nhau lâu rồi nhỉ."

"Dạ yêu từ lâu nhưng mà em và anh ấy vì một số chuyện bỏ lỡ nhau mười năm. Cho tới lúc em từ Mỹ về Trung Quốc hai đứa mới làm lành lại."

Cô đồng nghiệp nghe vậy ánh mắt để lộ vẻ ngạc nhiên yêu nhau như thế mà lại bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy, cô ấy vỗ vai cô.

"Không sao bỏ lỡ nhau nhiều năm giờ được bên nhau đó là ông trời thử thách hai người bây giờ hãy trân trọng đối phương đừng xa nhau là được."

"Dạ em sẽ trân trọng anh ấy mà."

Cô cười trả lời cô ấy, sau đó xoay người nhìn ra cửa ánh nhìn những cảnh vật bên đường hàng cây xanh cả cảnh biển trong lòng cô bỗng nhẹ nhàng những kỉ niệm lúc đi học của hai người cũng cứ vậy ùa về trong đầu cô.

Tuy là thiếu gia lại là nam thần lạnh lùng trong mắt người khác nhưng lại ấm áp khi ở với cô, hai người khi ấy cùng học cùng chơi không lo không nghĩ yên bình biết bao, dù tình có cảm với người còn lại cũng chẳng dám nói ra vì sợ mất nhau. Nhưng cô và anh đều không ngờ được tình cảm dừng lại ở năm năm đó năm năm sau lại lần nữa khơi lại trong lòng hai người hơn thế nữa họ còn có với nhau một nhóc con thông minh nữa chứ. Có phải nên nói đó là định mệnh sắp đặt không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.