Gian phòng đầy ấn tượng của Q Bích tại quán “Rich Perfect” đập vào mặt Ray thật mạnh mẽ. Cậu tự hỏi lại chính mình có đúng không khi phải đi vào cái nơi quái quỉ này để gặp một cái tên không bình thường, và hỏi về cái điều xảy ra của ngàn năm trước. Ray nhắn nhó làm bộ mặt khó coi đến kinh khủng, cậu chậm rãi bước từng bước ngắn vào trong, mắt ngó láo lien. “Rich Perfect” không còn cái kiểu bày trí như hồi giáng sinh khi Mark ghé qua nữa, nó đã thay đổi hoàn toàn, và bây giờ trông nó cứ như một khu vườn nhiệt đới thu nhỏ hơn là một cửa hang bán độ trang sức và lưu niệm. Ray nuốt khan từng đợt một để cố tiếp nhận và cố hiểu ý tưởng của tác giả về cách bày trí gian phòng này. Bốn bức tường được sơn bằng bốn thứ màu khác nhau gồm đỏ, lam, tím và lục, trên mỗi bức lại được vẽ một chàng trai khoẻ thân, lực lưỡng làm kiểu khác nhau. Những con người mẫu lấy từ những cửa tiệm quần áo cũng có mặt tại đây, tất nhiên là người mẫu nam, và tất nhiên không một mảnh vải được mặc cho nó. Trên thân hình con người mẫu được gắn khá nhiều những cái vòng cổ, vòng đeo tay đẹp và bắt mắt, nhưng cậu lại thấy nó đầy thô thiển.
Q Bích nhẹ nhàng xuất hiện như một bóng ma, và anh chàng lại gây sốc Ray như đã từng làm với biết bao nhiêu người khác. Mái tóc bấm nhuyễn, nhuộm đen và cài một cái hoa Ly to tướng trong gã có cái đầu y chang một thiếu nữ, dám cá rằng ai nhìn từ phía sau sẽ đánh giá lầm và mê mệt với cái dáng vẻ lúc bấy giờ của hắn. Q chọn tong tím làm chủ đạo cho màu mắt, má và cả màu môi, trông hắn càng quái dị. Thêm vào đó Ray càng hiểu hắn điên đến cỡ nào khi mặc một cái áo ôm ngắn, không tay, và hở rốn. Đó là chưa kể hắn dán hình một con dơi bên hông và với chiếc quần ngắn cực kì, lại them một hình dán con rồng mà lại trông như một con đĩa. Mắt Ray đầy tá hoả.
“Ông đúng là bệnh hết chổ chữa rồi TatuTati.”
“Bởi thế mới biết bọn người mấy người thật nông cạn, không biết thế nào là nghệ thuật và chiêm ngưỡng nó.” Gã vừa nói vừa đưa tay xoắn lọn tóc trước mặt, “Mi đến đây có việc gì.”
“Tôi mà không có việc thì không đời nào tôi đến đây mà nuốt cái hình ảnh quái nhân của ông vào óc.” Ray rên lên đầy bi thảm khi phải học cách nhìn thẳng vào một tên cậu nghĩ là điên thứ thiệt, đàn anh của cả lũ điên, điên trùm.
“Ta phải nói cho mi biết một điều, mi là kẻ hỗn láo nhất mà ta từng biết đấy nhóc con. Ta chưa hề gặp một tên nhóc nào mà láo lếu đến thế. Mi có tin ta cho một nhát là đi về cõi trên không” Ánh mắt đầy doạ dẫm của Q Bích hướng thẳng vào Ray.
“Tui cá là ông sẽ ăn một dòng điện không phải là nhỏ. Và đừng hỏi tại sao, thiên lôi lại không bỏ ngay cả đến một tên khùng.”
“Mi dám!!!”
Làn khói xanh toả ra, và Rồng Ray đã xuất hiện kịp thời để ngăn cản và cứu chữa kịp thời một trận ẩu đả không nên có. Với vóc dáng lùn tè của mình, Rồng Ray phải ngước lên khổ cực để nhìn cả Q Bích lẫn Ray, thế nên nó đành biến thành cái hình dáng điển trai y như hình dáng của Ray.
“Biến hoá kiểu này ta sẽ lại rất mệt. Nhưng nếu không, ta lại càng mệt và cái cổ chắc gãy khớp khi phải ngửa mặt lên mà nói chuyện.” Rồng Ray than khổ thống thiết.
Q Bích vẫn chưa buông tha Ray bằng cái nhìn đầy hung hãn của gã, và cậu nhóc cũng chẳng chịu thua khi cứ nhướng mày nhìn hắn đầy vẻ khiêu khích. Rồng Ray cố lắm mới có thể hoà giải sơ bộ tình hình giữa hai người, và cho cả hai yên vị đâu đó.
“Q Bích này, tôi biết ông là một người đã hướng thiện.” Giọng nói nhỏ nhẹ, và ánh mắt đầy thiết ta, Rồng Ray tiếp tục, “Và tôi hi vọng rằng ông sẽ kể cho chúng tôi biết tất cả sự việc xảy ra trong quá khứ.”
Ray ngồi đó, lặng im và nhìn chằm chú vào Q Bích.
“Một câu chuyện dài mà ta không biết nên bắt đầu từ đâu.” Q Bích thở dài và nhìn xa xăm đâu đó, Ray thì nghĩ hắn đang nhìn cái anh chàng tuyệt mỹ trên bức tường mà đỏ, còn Rồng Ray thì lại nghĩ hắn đang cô gắng moi móc cho đầy đủ nhất về thông tin.
Mark giả vờ với một lí do chính đáng, em trai của mình bị bệnh không thể đến trường để vào gặp Mel C, trong khi đáng lí việc này cậu phải trình bày với giáo sư Lee. Mel bật cười với hành động trẻ con ấy, nhưng không nói gì, chỉ ngồi đó, chờ đợi câu hỏi mà cô biết trước Mark sẽ đến và hỏi vào một ngày nào đó. Và đó là ngay vào lúc này.
“Hắc Tử Điệp …”
“Gọi tôi là Mel.” Cô cắt ngang.
“Không thành vấn đề.” Anh gật đầu rồi tiếp tục, “Tôi thực sự muốn cô nói rỏ hơn về những gì đã xảy ra trong quá khứ. Mặc dù tôi đã nhớ lại câu chuyện của ngàn năm trước, tôi vẫn thấy mơ hồ, và trống trãi làm sao ấy.”
Mel nhìn anh, trầm ngâm một tí rồi bắt đầu kể. Trong khi ấy Q Bích cũng đang dẫn dắt cậu em và Rồng Ray vào câu chuyện y như thế.
Juu bị ngất khi đang hôn Ray trên đồi vào cái đêm định mệnh trước ngày thảo phạt Tà Ác của hôm sau. Và sau đó cậu tỉnh dậy và thấy mình đã bị trói tại một nơi xa lạ. Phía dưới chân anh toàn là nước, một thứ nước kì lạ, nó có mùi của oải hương và cam thảo. Cả thân thể lực lưỡng khoẻ mạnh của anh đang bị trói chặt, và cho dù có cố gắng cách mấy Juu cũng không thể thoát ra được bởi sợi xích đã được niệm bùa chú bằng tà lực của Hắc Hà. Tiếng bì bỡm vọng xa xa, và anh nghe thấy cái tiếng động đó mỗi lúc một gần hơn, Juu biết có vài người đang đến đây. Anh càng giẫy giụa hòng thoát khỏi sợi xích thì lại càng bất lực, và cái tiếng bì bỡm chân đi trong nước mỗi lúc một gần hơn. Và giờ đây những con người đó đã xuất hiện trước mặt anh, Hắc Hà đứng đó, ngạo nghễ cười trên khuôn mặt bị tóc che khuất, kế bên là Hắc Tử Điệp với đôi mắt mệt mõi đờ đẫn đầy sợ sệt như mọi khi, và người còn lại Juu thấy chính là Ray, người bạn chiến đồng hành cùng anh…
Ray không thể tin vào những gì mình đang được nghe. Cậu chỉ nhớ mình ngất đi trên đồi, và ngày hôm sau phải tất tả làm sao để cùng mọi người chinh phạt bọn Tà Ác. Cậu đau khổ nhìn Rồng Ray, và nhận được một ánh mắt tương tự từ phía đối phương. Q Bích vẫn từ tốn kể tiếp, và cánh tay thì đang xoa xoa cái đùi săn chắc của con hình nộm.
“Trông thật là lố bịch. Ông đúng là một tên biến thái.” Ray nói vẻ đầy miệt thị với hành động của Q Bích, Và cũng đang lắng nghe tiếp cậu chuyện.
…Ray đến gần hơn, anh đến kề mặt mình sát mặt của Juu, ngắm nghía anh trong cơn mê dại. Juu có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Ray vào lúc này, nhưng anh không thể làm được một cái gì khác, bất lực nhìn Ray rồi nhìn kẻ thù đầy vô vọng. Ray dung môi choàng lấy môi Juu, cậu đưa lưỡi sục sạo trong miệng Juu, rồi cắn nhè nhẹ vành môi, và mỗi lúc mạnh hơn, khiến cho môi của Khổng Tước phải chảy máu. Cái ánh mắt mê dại ấy vẫn không rời khuôn mặt kinh ngạc của người tù nhân, Ray nhẹ nhàng đưa liếm liếm sạch những giọt máu tươm ra nơi vành môi mọng quyến rũ đó. Bàn tay cậu mạnh bao hơn, ghì siết thân thể Juu vào cơ thể mình, Ray hôn lên bờ vai săn chắc của Khổng Tước, cắn thật mạnh vào đó, và tiếp đó là tiếng rống đau đớn của Juu gào lên trong cái không gian kì lạ này. Miệng Ray dính đầy máu của Juu, đôi mắt hoang dại lại trở về dò xét khuôn mặt đau đớn của Khổng Tước, từ tốn Ray rút một con dao nhỏ, bén ngót và đâm thẳng vào tim vị Khổng Tước đệ tứ …
“Không! Không! Không thể như thế được.” Rồng Ray bật dậy, mặt đầy lo lắng và sốc cự độ, “Ray không bao giờ là kẻ giết Juu, không bao giờ. Kí ức tôi không có đoạn ấy, nhưng tôi chắc đó là một điều dôi trá, không bao giờ có cái sự thật như thế” Rồng Ray quay sang nhìn Ray nhìn để tìm kiếm một người đồng mình, nhưng chỉ là vẻ mặt kinh ngạc đến hoảng hốt và cực sốc của Ray. “Không bao giờ có điều đó, Ray sẽ không bao giờ làm cái điều đó với Juu.”
Q Bích im lặng nhìn phản ứng quá khích của Rồng Ray. Ray vẫn ngồi thừ ra, đang cố nuốt gọn những sự kiện ngoài tầm hiểu biết của mình từng nghĩ tới và biết.
Mark nhìn Mel buồn bã, “Tôi không ngờ vào cái sự thật này, cô có biết tôi đau khổ đến thế nào khi lâm vào tình cảnh đó không.” Giọng Mark như lạc hẳn, anh chăm chú nhìn Mel như tìm kiếm sự chia sẽ. “Khi ấy cô cũng ở đấy mà, đúng không? Tôi không tin Ray lại là tay trong của Hắc Hà, và càng không tin những gì cậu ấy đã làm đối với tôi vào đêm hôm ấy. Nhưng tôi vẫn yêu cậu ấy, Ray là một phần cơ thể của tôi, một phần cuộc sống của tôi, một phần của tôi đầy ý nghĩa” Mark thở dài đau đớn rồi tiếp tục. “Khi máu của tôi chảy ra vì bị nhát dao ấy, tôi như tan nát cã cõi lòng, và chỉ mong mình nhắm mắt mãi mãi.”
Mel nhìn anh đầy cảm thông, trấn tĩnh lại nỗi niềm xúc động đang dâng trào vào bắt đầu tiếp câu chuyện.
…Dòng máu đỏ chảy dài từ khuôn ngực của Juu, anh rên rỉ trong đau đớn, và càng đau đớn hơn khi thấy Ray vẫn với khuôn mặt không chút sắc thái khi làm cái việc như thế. Con tim anh nhói đau khi thấy người yêu của mình lạnh lùng tới mức độ như thế. Anh thở dốc và đau đơn gấp bội khi Ray mạnh bạo rút con dao ra khỏi người Juu. Máu đỏ tung toé khắp nơi, giọng Chu Tước đệ tứ rống lên thống thiết trong đau đớn rồi cúi gục xuống, thở nặng nề. Hắc Hà mỉm cười đi tới bên, dựng đầu Juu mà xem cái mặt thảm thương của cậu trong lúc này mà cười khoái trá. Hắc Tử Điệp ngại ngùng liếc sơ qua cảnh tưởng trong sự lo sợ tột cùng, cả người run lên lẩy bẩy. Ray tiếp tục đâm nhát thứ hai vào vai anh từ trên xuống, tiếng gào lên của Juu càng dữ dội, nó át cả tiếng cười khoái trá của Hắc Hà…
Du Chỉ nhẹ nhàng lướt trên cái không gian vô định tối om vốn dĩ vẫn vậy đến gần bên Phi Á Tiên, nhẹ nhàng nói khi cùng cô quan sát các vì tinh tú.
“Cô nghĩ sao về điều này, điềm báo này thú vị đấy chứ.”
“Cô đúng là một kẻ cuồng loạn Du Chỉ ạ.” Á Tiên mắng vào mặt cô ả, “Tôi không hiểu sao cô lại thích thú với một việc như thế. Thảm hoạ dường như đang xảy ra ấy chứ.”
Du Chỉ tước lấy một sợi lông trắng muốt trên chiếc áo sáng tinh của Á Tiên mà phe phẫy “Thiên Nga đúng là một kẻ nhân từ đầy nhu nhược. Nhưng Quạ thì không như thế. Và khi điều này xảy ra, ta được lợi nhiều hơn những gì đã mất. Món nợ giữa ta và Tà Ác Hắc Hà cũng sẽ được thanh toán khi những việc này kết thúc.”
Á Tiên thất vọng, buồn bã lắc đầu và đưa mắt nhìn Du Chỉ, “Cô đúng là loại súc vật ăn xác chết. Sau cứ phải xộc mồm vào mấy cái thư ương tanh đó mà tiềm kiếm. Thật đáng khinh bỉ cô Du Chỉ ạ, tại sao cô không để những người đã khuất được yên lòng.”
“Cô thôi cái giọng đạo đức giả ấy đi. Mà dù gì những viên đang xảy ra đâu phải là do tôi gây ra. Chính do đấng tôi cao mà cô tôn thờ tạo ra đó chứ. Trớ trêu quá phải không.” Giọng cô ả đầy mỉa mai, “Tôi chỉ là kẻ đứng ngoài thích thú với trò trời ác nghiệt của lão trời già đó mà thôi.”
Phi Á Tiên lẩm nhẩm một điều gì đó. Cô lại tiếp tục ngước nhìn bầu trời đêm.
Du Chỉ tiến lại gần hơn, ghé sát vào tai của Á Tiên mà thì thầm, “Sao song nam lại nằm trên cùng quĩ đạo với các chòm sao chuộc cung song tử, thú vị nhỉ.” Du Chỉ cười khánh khách, “Tôi không thể hình dung hai đứa song sinh đó sẽ đôi đầu với song gió này ra sao đây.”
Phi Á Tiên vẫn im lặng. Bầu trời vẫn chớp tắt những vì sao.
Giọng của Jay, lớp trưởng của Mark đầy vẻ lo lắng, và anh đang chạy kiếm giáo sư Lee, cố vấn chủ nhiệm lớp này.
“Thưa giáo sư Mel, cô có thấy giáo sư Lee ở bất cứ đâu không?”
Mel thật sự không biết hiện tại Lee đang ở nơi đâu, nhưng với trực giác của cặp mắt vô tròng, cô trông thấy Lee đang cười nói vui vẻ với thầy Nelson tại phòng hành chánh. Cô nở một nụ cười cười nhạt với Jay, “Tôi cho là cô ấy đang tại phòng hành chánh, sao cậu không chịu khó đi xuống dưới một chuyến nhỉ.”
“Có chuyện gì vậy Jay?” Mark hỏi.
“Cám ơn giáo sư.” Jay gật đầu rồi rít rồi lại nhìn Jay, “Bọn con trai lớp mình như bị hoá điên, tụi nó đấm cho cậu Nam mấy cái, máu mũi bắn tung toé.”
Mười phút sau, cả Mark và Mel đang đứng trước phòng và thấy bọn con gái đang xổ ra ngăn cản không cho bọn con trai tiến đến gần hơn Tiêu Triết Nam.
“Mấy cậu bị điên à. Tự nhiên xông lên đánh người ta.”
“Cả một lũ mê trai tránh ra.” Bọn con trai gào lên như những kẻ mất trí.
“Bọn này đúng là điên hết rồi.”
Mark trong thấy giáo sư August run rẩy đứng sát một góc phòng, môi lắp bắp không nên lời, mắt mở thao láo nhìn đám sinh viên nam. Anh thấy tội nghiệp cho cô giáo sư gần năm mươi tám tuổi này.
“Các cậu chuyện này là sao thế bình tĩnh lại nào.” Mark lên tiếng.
Mel chộp lấy vai Mark ngăn cậu bước tới, “Đây là trò của Tà Ác, Hắc Hà đang cố tình gây rồi tại đây, cậu nên quan sát tìm cho ra kẻ Múa Rối ẩn nấp đâu đó trong căn phòng này.”
“Hắn như thế nào?”
“Tôi không rỏ, kí ức tôi mờ nhạt về hắn, chỉ biết mỗi trò hắn đang đặt lên đám sinh viên này chính là của hắn.” Mel nói, mắt vẫn chăm chú nhìn vào đám đông.
“Mark! Cậu còn đứng đó làm gì, dẹp cái bọn côn đồ này đi.” Giọng July gào lên khi tay đang ôm chầm lấy Nam nằm bất tỉnh.
“Tôi phải làm gì bây giờ?” Mark bối rối hỏi.
Một mùi hương thoảng qua, và ngay sau đó, cả bọn con gái cùng với giáo sư August đều bất tỉnh. Những sợi dây từ đâu trồi lên từ sàn phòng học quấn quanh những cậu sinh viên và giữ chúng tại đó.
“Ai đó đang giúp chúng ta.” Mel nhìn Mark mừng rỡ, “Vấn đề là hãy tìm ra kẻ múa rối.”
Bọn sinh viên trừng mắt về phía Mel, nơi đang phát ra tiếng động. Tụi nó đang cố gắng bứt những sợi dây leo để đến đập nát nơi vừa phát ra tiếng nói đó. Đôi mắt vô tròng của Mel thoáng thấy một sợi tơ mỏng nối liền đám sinh viên với bàn tay của Triết Nam, cô liền thì thầm vào tai Mark. Ngay sau đó một ngọn lửa từ cánh tay chàng trai bừng lên và đánh ngay vào thân thể của cậu bạn nằm bất tỉnh. Một cái bóng vút lên, chưa kịp làm gì cả thì đã bị thanh kiếm mọc ra từ tay Mel chém vụn tan tát. Cả đám sinh viên gục xuống bất tỉnh. Một làn hương khác lại thoảng qua.
“Mọi chuyện xem như đã ổn.”
Mark nhìn Mel, không nói gì cả.
Cả đám sinh viên từ các lớp lân cận hầu như không hay biết điều gì đang xảy ra ở đây. Cô bé Liễu Phi Âu mỉm cười, bàn tay đang búng vào nhau đầy vẻ thích thú.
Giọng Q Bích ngập ngừng khiến Rồng Ray càng thêm điên tiết. Cậu nhìn Q Bích như van nài hãy mau chóng kết thúc câu chuyện để cậu có thể tìm ra quá khứ. Ray cũng đang muốn nghe, nhưng thái độ cậu biểu hiện dường như là thờ ơ trước cái câu chuyện quái ác đó. Giọng Q Bích chậm rãi, “Juu gục xuống, có lẽ đã chết, sau đó thì Hắc Hã tháo xích cho cậu ta và mang đi về một nơi khác.”
Tiếng cười quái ác của Hắc Hà vang lên. Và từ trong một con người mẫu, hắn bước ra ung dung mỉm cười với mọi người. Rồng Ray đứng bật dậy định lao tới tấn công nhưng bị Q Bích ngắn lại.
“Ông làm cái quái gì thế. Tôi phải giết hắn.”
“Cậu không đủ khả năng đó đâu Rồng Ray, chính cậu cũng biết được điều này mà.”
“Người đúng là tự biết lượng sức đấy Q Bích.” Hắc Hà nở một nụ cười khinh miệt.
“Dù gì thì tôi cũng muốn hi sinh cùng hắn.” Rồng Ray gào lên và chồm tới bên Hắc Hà khi đã giật mạnh khỏi tay Q Bích.
Một ánh mắt ác độc cùng nụ cười cay nghiệt hiện lên trên khuôn mặt tà ác của Phi Du Hắc Hà khi một cơn gió ngược hất qua làm lộ rỏ khuôn mặt của hắn, chỉ mỗi Rồng Ray thấy được. Hắn đưa tay chỉ thẳng vào người cậu. Một làn khói đen bắn thẳng, xuyên qua tim Rồng Ray rồi cái khí đen độc ác đó bao trùm cả người cậu.
“Rồng Ray, cậu không soa chứ?” Ray gào lên rồi chạy đến bên cạnh.
Hắc Hà cười tự mãn, đắc chí. Hắn khinh khỉnh nhìn cái cảnh đau thương rồi dần biến mất, không quên để lại lời nhắn, “Ta sẽ dày vò tụi bây từ từ, cứ ở đấy mà hưởng thụ.”
Ray gào lên, “Q Bích, ông có cách gì cứu Rồng Ray không, tôi thấy cậu ấy không ổn.”
TatuTati ngập ngừng giây lát rồi nói, “Đó là hãy để cậu ấy hoà hợp với cậu theo đúng cái kiểu Juu đã nhập vào Mark. Chỉ khi ấy sinh mạng của cậu mới chữa được linh hồn của cậu ấy.”
“Nhanh lên nào Rồng Ray, hãy nhập vào tôi đi. Dù gì tôi với anh cũng là một, anh là kiếp trước của tôi mà. Nhanh lên.” Giọng Ray càng lúc càng gấp gáp, và cầu khẩn.
“KHÔNG! Tôi sẽ không làm như thế” Rồng Ray yếu ớt mỉm cười, những tia điện nhỏ chớp giật quanh cậu. “Tôi biết như thế là ích kỷ, và tôi sẽ không làm như thế.”
“Nhanh lên nào Rồng Ray, nhanh lên.” Ray gào lên thảm thiết.
Rồng Ray lắc đầu, “Như thế là ích kỷ. Tôi đã nghe cuộc trò chuyện giữa cậu và Mark. Đúng là những gì đã xảy ra là trong quá khứ, còn giờ đây, số phận là của chính cậu và Mark. Hãy chọn đúng con đường mà mình sẽ đi.” Giọng của Rồng Ray càng gấp gáp, hổn hển nói không muốn thành tiếng, “Hãy chọn một cách theo đúng ý nghĩa của cậu. Cậu là cậu, Huỳnh Bá Long, chứ không phải là Thanh Long Ray đệ lục.” Rồi cậu ấy mỉm cười, nhắm mắt.
Ray gào lên trong đau đớn, ôm con người vừa mất vào lòng. Những tia chớp nhỏ quay lấy cậu, chớp nháng liên tục. Tiếng Ray thổn thức, môi mấp máy, hơi thở gần như đứt đoạn. Đôi mắt đỏ ngầu ngấn lệ. Rồi cơ thể của Rồng Ray dần tan biến, làn khói xanh mỏng dần, cuối cùng thì không gì nữa, những tia điện cũng thôi không chớp giật nữa.
“KHÔNG!!!!!”
Q Bích ngồi xuống kế cạnh, lặng lẽ nhìn, không nói nên lời.
“Kế hoạch của ta nếu không bị con ranh kia phá bỉnh thì có lẽ còn nhiều trò vui hơn nữa.” Tiêu Triết Nam nhếch mép kìa nhìn vào gương tại căn phong u tối của cậu, “Hãy chờ mà xem. Ta đã xuất hiện!!!”