Quan Huệ Lương ngẩn người. Nói là ngẩn người, thực ra là kinh ngạc thì đúng hơn. Kẻ đạp đánh anh, từng ngồi tù mười lăm này, cũng biết rơi lệ sao?
Anh xoay người. Vừa cựa quậy, Lôi Tử liền bặt tiếng. Màn hình điện thoại sáng lên. Ánh sáng màu xanh lạnh lẽo rọi sáng hình bóng của anh, tiếp đó, tiếng ca nhỏ xíu chợt ngừng lại.
Quan Huệ Lương căng thẳng mở to mắt. Liệu hắn có đánh anh không, bởi anh đã biết đến sự dịu dàng, sự yếu đuối của hắn.
Trước mắt chẳng có gì ngoài bóng tối. Lôi Tử xoay người, đối mặt với anh. Hơi thở ấm nóng chậm rãi phả vào sau tai. Quan Huệ Lương run lên, bất giác cũng thở đều theo nhịp thở ấy, đôi mi tựa như có sức sống, lung lay rung động. Đột nhiên, một cánh tay vạm vỡ vươn tới từ đằng sau, ôm lấy mạng sườn anh.
"A!" Anh khe khẽ kêu lên, nhịp thở gấp gáp hỗn loạn, giữa bóng đêm nghe cực kỳ chật vật. Anh muốn giãy giụa, vậy nhưng lực ôm lỏng lẻo của Lôi Tử khiến những vùng vẫy của anh có vẻ hết sức làm màu. Vì thế, anh dần bình tĩnh lại, co người. Lôi Tử không kéo anh về phía sau, mà tựa như một đứa trẻ, sáp cơ thể nóng hầm hập tới.
Vai kề sát vai, cách một lớp áo sơ mi trắng, hắn tùy tiện như thế, thậm chí là có phần ỷ lại. Nước mắt có lẽ đã lau qua, nhưng khuôn mặt hãy còn ươn ướt. Quan Huệ Lương chợt hiểu những giọt nước mắt của hắn. Mười lăm năm tường cao, song sắt, sống tựa súc vật, đã trải ngang cả thanh xuân của hắn, lặng lẽ nuốt chửng cả tương lai của hắn.
"God rest you merry gentlemen..." (Chúa đã mang theo sự an lành đến...) Quan Huệ Lương khe khẽ hé môi, có phần vụng về, ngượng ngập, cất tiếng hát.
"Remember Christ our Savior, was born on Christmas day..." (Hãy ghi nhớ chúa Ki-tô – đấng cứu rỗi của chúng ta, đã ra đời vào ngày Giáng Sinh này...)
Lôi Tử không hiểu anh đang hát cái gì, nhưng âm thanh ấy quá đỗi sạch sẽ, quá đỗi kiên cường, khiến cả người hắn mềm nhũn cả đi, tựa như đã thần phục trước anh, không thể làm được gì khác.
"To save us all from Satan"s power, when we were gone astray..." (Để cứu chuộc chúng ta khỏi sức mạnh của quỷ dữ Satan, khi chúng ta lầm đường lạc lối...) Quan Huệ Lương hễ mà chậm lại, hắn lại ủn lưng anh, thúc giục anh, đòi anh tiếp tục, đừng dừng lại.
"O tidings of comfort and joy..." (Hỡi ôi những thông điệp an lành và hân hoan...) Đêm khuya tĩnh mịch, một giai điệu duy nhất cứ lặp đi lặp lại, tựa như lời nguyền văng vẳng bên tai hai người.
"Comfort and joy..." (An lành và hân hoan...) Cho đến khi nhịp đập hòa cùng nhịp đập, cổ họng khàn đi.
–
"Lôi Tử!" Ngoài buồng đột nhiên có tiếng rống lớn, lay bọn họ tỉnh dậy từ giấc ngủ say sưa. Lôi Tử lồm cồm bò dậy. Trời sáng rồi, quá nửa người hắn bị Quan Huệ Lương đè lên giờ tê dại. Hắn dụi mắt, với một tay lên túm chiếc qυầи ɭóŧ treo trên đỉnh đầu, sờ thử, còn chưa khô, "Gì thế?"
"Qua xem giúp cái." A Trai ở bên ngoài hét vọng vào, "Nhỏ đĩ thõa đòi rửa đít, cái vòi này bật thế nào đây!"
Giọng đàn bà chửi rửa vang lên. Lôi Tử xỏ giày xuống sập, túm lấy áo ba lỗ bẩn trên bàn, không dám quay đầu nhìn Quan Huệ Lương. Quan Huệ Lương cũng ăn ý chẳng hề nhìn hắn. Trước lúc ra khỏi cửa, mới nghe hắn lầm bầm một câu: "Tôi quay lại ngay."
Quan Huệ Lương bò tới đầu sập. Bởi vì đói, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cũng rất tốn sức. Ngoài cửa sổ, Lôi Tử lanh lẹ tròng áo ba lỗ lên, khom người nhìn vào chỗ A Trai chỉ. Đứng bên bọn họ là một cô nàng để tóc bob lỗi thời, hở đùi, mặc một chiếc áo quây màu xanh đính kim tuyến, khoác áo khoác của A Trai. Một ả đàn bà rất nhạt nhẽo, rất rẻ tiền.
Quan Huệ Lương nhìn cô ta, thấy cô ta trắng trợn dán mắt vào Lôi Tử. Ánh mắt cám dỗ, bờ môi đầy đặn hơi hé, lộ ra cặp răng thỏ. Anh bỗng thấy choáng váng xây xẩm, có lẽ là tụt huyết áp. Chỉ trong một cái chớp mắt, cô ta đã tiến lên trước, khoác lấy cánh tay Lôi Tử, lẽo đẽo trò chuyện cùng hắn.
Cửa phòng bị đẩy ra, A Trai phủi quần bước vào, thấy Quan Huệ Lương bên cửa sổ, cũng nhìn ra ngoài theo: "Đệt!" Hắn vô cùng hào hứng với việc móc mỉa anh, "Ngắm gái hay là ngắm trai đấy?"
Quan Huệ Lương sợ Lôi Tử, hắn từng nhéo đùi anh, nhưng trải qua chuyện tối qua, dường như không còn sợ đến vậy nữa. Nếu sợ, anh đã chẳng chăm chăm nhìn Lôi Tử và cô gái kia, mà không nhận ra A Trai đã quay lại.
A Trai định bò lên sập, nhưng không dám trèo thẳng lên, mà vòng đến tít tận cuối sập, vẻ mặt bỉ ổi bò từ phía đó lên: "Để ông đây cho mày xem hàng ngon này." Hắn kéo khóa quần, phấn khích như một kẻ nghiện khoe thân, "Một nhành hoa Hà Bắc đấy!"
Quan Huệ Lương trừng mắt nhìn hắn, khiến hắn càng thêm hưng phấn, ồ ồ thở dốc móc thứ trong đũng quần ra. Vừa móc được phần đầu, Quan Huệ Lương đã hướng ra phía ngoài hét tướng lên. A Trai ngẩn người, mới nhận ra anh hét gọi "Lôi Tử".
"Lôi Tử!" Quan Huệ Lương rúm ró người một chỗ, bởi hoảng sợ mà mặt đỏ gay cả lên, không ngừng hét gọi người mà anh đã tin tưởng.