Passage D"Enfer

Chương 14



Chuyển ngữ: Trần

Lôi Tử sững sờ nhìn anh.

Anh mím môi, hàng mi run lên không gánh nổi sức nặng của nước mắt nữa. Dòng lệ chợt cứ thế lăn dài xuống gò má: "Hãy để tôi chết... có thể diện một chút, có chiếc quần mặc, đừng để trần như nhộng."

Vết sẹo nào đó trong lòng bị xé toạc ra. Lôi Tử ôm chặt lấy anh, dốc sức bình sinh ôm lấy. Hai người đối mặt với nhau, ngã xuống sập. Bị đè vào tay, Quan Huệ Lương khẽ rên lên.

"Tôi..." Lôi Tử định nói gì đó, lại nói chẳng nên lời.

Hắn luống cuống lau nước mắt cho Quan Huệ Lương, hai bàn tay lau nước mắt ướt đẫm. Hắn dùng đôi bàn tay ướt ấy, nâng bả vai Quan Huệ Lương lên, lật anh đè lên người mình. Như vậy, hai cổ tay đầy rẫy vết thương kia sẽ không phải đè lên sập cứng nữa.

Tiếng thở của đối phương phả ngay bên tai, Quan Huệ Lương rũ rượi gục đầu xuống. Bên môi là bờ môi Lôi Tử, khẽ nhúc nhích, chẳng khác chi hôn môi.

Lôi Tử nhìn đăm đăm, không đủ dũng khí. Lúc này Quan Huệ Lương đáng lý phải né đi, nhưng lại cứ lần lữa mãi, rồi đột nhiên nói: "Tôi chỉ muốn tắm chút thôi."

Mỗi một chữ phát ra, khóe môi đều cọ qua môi Lôi Tử. Đây là cám dỗ, là một lời mời gọi hết mực trần trụi. Lôi Tử cố nhịn, rốt cuộc vẫn mở miệng, ngậm lấy bờ môi anh, hệt như thưởng thức một cây kẹo bông gòn.

Rất khó để nói đây là một nụ hôn. Một người giao dịch, một kẻ tát nước theo mưa. Nhưng trong chuyện này, ắt phải có một người động lòng trước. Là Lôi Tử. Hắn kích động nâng cằm lên, học theo người ta, đưa lưỡi vào trong khoang miệng Quan Huệ Lương.

"Ưʍ..." Hắn làm thật rồi. Quan Huệ Lương rụt người về sau, càng rụt lại, Lôi Tử càng đuổi theo sát sao.

Tên này rất vội – là kiểu vội của trai tân. Liếʍ ɭáρ đủ kiểu trong miệng Quan Huệ Lương, liếm không đến nơi, mút cũng vụng về. Sự lỗ mãng chẳng biết tiết chế ấy, khiến toàn thân Quan Huệ Lương run lên.

Anh chỉ muốn được chết cho sạch sẽ. Tay đao phủ của anh lại nghiêm túc hôn môi với anh. Không chỉ là hôn, tên kia còn vuốt ve anh, ban đầu là cách một lớp áo sơ mi, sau hắn dứt khoát lột áo sơ mi xuống, rồi đê tiện gảy đầṳ ѵú anh.

"A a!" Quan Huệ Lương muốn xin tha. Hai chân cọ vào chân Lôi Tử một cách vô vọng, mông ra sức vểnh lên, vùng vẫy muốn ngồi dậy.

Cửa vang tiếng kẽo kẹt. Quan Huệ Lương quay đầu, nhìn thấy một người. Tóc bob khô một nửa, bầu ngực không to lắm nhưng cứng ngắc hớ hênh, chỉ mặc mỗi một chiếc qυầи ɭóŧ tam giác trong suốt, chính là cô gái bán dâm kia.

Lôi Tử bật ngồi dậy, giấu Quan Huệ Lương về phía sau. Nhưng cô gái kia đã nhìn thấy cả. Đang cùng Lôi Tử mặn nồng ấy là một người đàn ông bán khỏa thân, hai tay bị trói quặt về phía sau.

Cô ta nhíu mày, dường như nhận thức được điều gì, nhanh chóng quét mắt nhìn quanh căn phòng. Trên ghế cắm một chiếc rìu, dưới đất là một chồng com-lê cao cấp hoàn toàn không cân xứng.

Lôi Tử đứng dậy đi về phía cô ta. Khoảnh khắc này, hắn đã hạ quyết tâm gì đó. Mới dợm vài bước, cô ả đã bị đạp một cái từ đằng sau, có lẽ là trúng đầu gối. Cô ta hét thảm một tiếng, quỳ phịch xuống đất.

Bên ngoài là anh Triển, tay trần, một tay kẹp thuốc, một tay túm tóc cô gái kia, gọi A Trai đến, lôi xềnh xệch cô ta ra ngoài. Cô ta đạp đá giãy giụa, thét lên the thé. Lôi Tử trở lại sập, ôm lấy Quan Huệ Lương, bịt tai anh, vùi cặp mắt anh vào trong lòng mình, dịu dàng vỗ về lưng anh.

Chẳng bao lâu sau, tiếng thét im bặt, vạn vật tĩnh lặng như tờ. Nhưng sự tĩnh lặng ấy chỉ càng khiến Quan Huệ Lương run lên bần bật, không chịu để Lôi Tử buông anh ra, đến cả đầu ngón tay cũng chẳng dám nhấc lên. Vậy là Lôi Tử cứ chỉ đành ôm anh như vậy, chậm rãi ngâm nga ca khúc anh từng hát, god rest you merry gentlemen, tới tận khi trời sáng.

Bọn họ đều chưa có gì bỏ bụng. A Trai có đưa mì gói đến một lần, thấy bộ dạng hai người họ ôm nhau trên sập, nháy mắt ra dấu với Lôi Tử: Đỉnh, người anh em đỉnh đấy!

Phải đến khoảng nửa đêm, Quan Huệ Lương mới ngả xuống, quay mặt vào tường. Lôi Tử kéo anh hai lần, anh đều không chịu quay lại. Áo sơ mi đậy hờ trước ngực, cứ cách một chốc, lại giật người run lên.

Ban đầu Lôi Tử còn lo lắng cho anh, một tay vòng qua ôm eo anh, một tay vuốt ve mái tóc anh. Ánh trăng ngoài cửa sổ trong vắt, chiếu rọi đường cong cần cổ Quan Huệ Lương. Lôi Tử nhìn ngắm, bất giác kéo chiếc sơ mi kia về sau. Bả vai từng chút một lộ ra, ngón tay dè dặt thử chạm vào, để rồi tiếp đó là bờ môi mặc sức dán lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.