Lôi Tử đứng ở cửa. Cửa đóng chặt, chặn bằng một chiếc ghế đẩu nhỏ. Rìu cắm ở bên trên, còn có cả áo sơ mi và qυầи ɭóŧ mà Quan Huệ Lương cởi ra. Lôi Tử khoanh tay đứng đó, xa xa nhìn trông bóng hình trắng nhợt dưới vòi nước.
Quan Huệ Lương quay lưng lại với cửa. Nước lạnh buốt, lạnh đến độ khiến anh khẽ giật người. Anh khom lưng nhặt cục xà bông trong chiếc chậu hồng đặt dưới chân lên, ra sức chà lên đầu. Không dễ cầm lắm, mầy lần suýt trượt. Trong kí ức của anh, chỉ có hồi còn bé xíu mới gội đầu thế này.
Chẳng ra được bao nhiêu bọt, đơn giản vò qua loa, bèn nhắm mắt lại dội nước. Lúc đang dội thì nghe thấy có tiếng động phía cửa. Anh quay đầu lại nhìn, thấy Lôi Tử đã cởϊ áσ ba lỗ, đang cởi đến quần, khóa dây lưng kêu lách cách.
Anh từ từ ngoảnh đầu lại, mắt dán chặt xuống đất, bờ môi run run, mím chặt lại mới gượng ép không phát ra tiếng. Ấy là tiếng răng va lập cập vào nhau, vì lạnh, cũng vì sợ.
Nhoáng cái, một vòng ôm quen thuộc đã phủ tới từ đằng sau, nóng hừng hực, hơn hẳn nước lạnh. "A..." Quan Huệ Lương bất giác rên lên, ngả về phía sau.
Lôi Tử không đụng chạm gì nhiều, chỉ ôm lấy anh. Không giống như ôm lấy con mồi có thể mặc cho hắn làm gì thì làm, cũng chẳng giống ôm lấy người tình bí mật, mà chỉ như làm nũng, như một hình thức vỗ về cơ thể, tự thỏa mãn bản thân.
Nước xối ào ào, xối cả hai người họ ướt đẫm. Lôi Tử thử xoay người Quan Huệ Lương lại nhưng không thành, chỉ đành dỗ dành, hỏi: "Còn lạnh không?"
Quan Huệ Lương lắc đầu, nhưng cũng chỉ lắc đầu vậy, khe khẽ. Tóc ướt sượt qua mũi Lôi Tử, khiến hắn chớp chớp mắt, khàn giọng, nói: "Em đang run..."
Hắn hôn anh, hôn lên cổ, sau đó là vai, cánh tay, xương cánh bướm. Nếu được, hắn muốn cùng anh, ở trong gian buồng tồi tàn này, làm việc tối qua bọn họ còn dang dở.
Quan Huệ Lương phó mặc hắn, lặng lẽ nhẩm đếm trong lòng. Hôm nay đã là ngày thứ ba theo giao hẹn, rồi tất thảy sẽ trở về với cát bụi, rất nhanh thôi, đám người này sẽ...
Bàn tay Lôi Tử chợt luồn xuống giữa hai chân anh, kẽ ngón cái hướng lên trên, nắm lấy thứ mềm oặt kia của anh. Cảm giác xấu hổ khiến Quan Huệ Lương khép chặt đầu gối lại. Nước quá lạnh, bọn họ chẳng ai cương nổi. Nhưng càng là vậy, càng khiến những đụng chạm này thêm phần gợϊ ɖụƈ, khiến người ta chẳng chốn dung thân.
"Tôi không muốn tắm nữa..." Quan Huệ Lương vặn vẹo, đoan chắc rằng Lôi Tử muốn trải nghiệm cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ biếи ŧɦái nào đó trên người anh mà thôi. Cánh tay vạm vỡ của Lôi Tử ôm chặt lấy anh, biết thừa còn hỏi: "Vì sao?"
Quan Huệ Lương bắt đầu giãy giụa. Lôi Tử đứng bên anh, lôi lôi kéo kéo, như một trò chơi. Chẳng biết từ bao giờ hai người mặt đối mặt với nhau, mắt chạm mắt. Lôi Tử rút tay về, tiến lên một bước, đẩy anh vào tường, trán đụng trán, nhìn thẳng vào mắt anh.
Quan Huệ Lương bị bắt phải nhìn vào mắt hắn. Đây là một kẻ gϊếŧ người, từng gϊếŧ bốn người. Rìu của hắn hiện giờ dựng trước cửa, hắn ép buộc mình thế này, là muốn...
Bờ môi quả nhiên sáp tới, ẩm ướt, ấm nóng, đem theo hơi thở rục rịch. Quan Huệ Lương nức nở, hai tay quơ quào loạn xạ, túm lấy vai Lôi Tử. Có thể đẩy hắn, có thể chống cự, nhưng đôi tay kia như thể điên rồi, liều lĩnh mất trí kéo lấy Lôi Tử, như thiêu thân lao đầu vào lửa, bám chặt lấy hắn.
Hóa ra anh vẫn luôn chờ đợi, luôn khát khao những điều này!
"Hộc... hộc..." Ót không ngừng cọ sát vào tường đất. Tay Quan Huệ Lương vắt ngang, gác lên vai Lôi Tử, nồng nhiệt đáp trả nụ hôn. Anh hôn rất tốt, tốt đến độ Lôi Tử không theo kịp. Chỗ lõm đầu lưỡi, sụn mềm cuống họng, anh giở một vài mánh vặt, chi phối tay đao phủ này.
"Trời, trời đất ạ!" Lôi Tử cứ như chưa từng hôn như vậy – mà có khi hắn chưa từng thật. Hắn vụng về cố chấp đuổi theo bước tiến của Quan Huệ Lương, liều mình dây dưa.
Quan Huệ Lương hưng phấn đến độ đầu óc tê dại. Khoảnh khắc này, bất kể đạo đức, lương tri hay chúa, đều không tồn tại nữa. Ở trong gian buồng bẩn thỉu hoang vu này, anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hôn môi cùng với một gã đàn ông xa lạ. Nước lạnh vỗ lên mặt bọn họ, vô số bọt nước tóe lên giữa không trung. Anh sắp chết rồi, vì vậy anh có quyền đi ngược lẽ đời, có quyền liều chết quên thân, có quyền bỏ ngoài tai thế tục!
Giờ cơm tối, anh Triển và A Trai tới, vẫn là mì gói với cải muối. Ba chiếc ghế đẩu, Lôi Tử ngồi giữa bọn họ. Quan Huệ Lương nằm rạp trên sập, bị trói tay, đờ đẫn nhìn điện thoại trên bàn. Đèn báo hiệu nhấp nháy, đang sạc pin.