Nói đoạn, hắn cắn mạnh lên vai trái Quan Huệ Lương. Quan Huệ Lương ưm a rêи ɾỉ, rồi bắn ra.
Tường bẩn rồi.
Bọn họ vẫn chẳng hề dừng lại. Trong người như thể có một ngọn lửa, dập thế nào cũng không tắt. Điện thoại đã hết pin, ánh trăng cũng trốn về sau căn buồng. Ở nơi góc tối chẳng ai nhìn thấy, chẳng ai hay biết này, bọn họ mặc sức làm càn, tận tình kêu rên, mải miết đuổi theo từng đợt cao trào trên người nhau, tới tận khi bình minh hé rạng.
Một tay Lôi Tử túm lấy qυầи ɭóŧ của hai người họ, một tay kéo Quan Huệ Lương. Quan Huệ Lương oặt ra như một vũng lầy chẳng chịu dậy, Lôi Tử ngáp dài, đẩy anh: "Dậy tắm rửa đi, mau."
Hắn nhắc đến cái buồng tắm tồi tàn kia, Quan Huệ Lương không muốn đi. Đi rồi, cùng hắn ướŧ áŧ dính lấy nhau, chẳng biết sẽ lại làm gì nữa: "Không tắm đâu."
Mùi của tϊиɦ ɖϊƈh͙ và mồ hôi. Quan Huệ Lương nằm trên sập, nhìn chân mình. Gốc đùi ửng đỏ, loáng thoáng đau nhức. Chỗ kia cũng đỏ, do bị Lôi Tử nắm lấy.
"Không dậy tôi thọc lét bây giờ!" Lôi Tử đứng bên sập, bộ dạng hung hãn, "Thọc lét thật đấy nhá!" Hắn nói thế, chứ lại ì ạch chẳng xuống tay. Mãi đến khi Quan Huệ Lương nhướn mày nhìn hắn, trưng ra vẻ mặt đếch tin hắn dám làm gì mình, Lôi Tử mới dùng sức, vác anh lên vai, khệnh khạng bước ra ngoài.
Ghế đẩu đặt trước cửa, bên trên để qυầи ɭóŧ với áo sơ mi. Bọn họ đứng dưới vòi nước cũ kỹ, run rẩy ôm lấy nhau. Không, chuẩn xác mà nói, là Lôi Tử ôm Quan Huệ Lương từ đằng sau, mơn trớn cơ thể anh, thoa xà phòng lên tóc anh.
Tư thế này, ắt phải kèm theo một nụ hôn.
Chẳng rõ là ai bắt đầu trước, dẫu sao đôi bên tình nồng, Lôi Tử dễ dàng hứng lên. Dẫu chưa cương, vẫn cứ phải đưa đẩy trên người Quan Huệ Lương. Quan Huệ Lương cũng chẳng phản kháng, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn tựa lên ngực hắn... Cửa chợt bị đá văng cái sầm từ bên ngoài, ghế đẩu lật nghiêng, qυầи ɭóŧ và áo sơ mi đều rớt xuống đất.
"Đệt mẹ!" Là A Trai. Nhìn thấy trạng thái của hai người họ, hắn quay đầu đi, nguýt mắt.
Anh Triển đứng bên cạnh, chẳng chửi mắng, cũng chẳng kinh ngạc: "Lôi Tử," Sắc mặt gã khá tệ, bỏ lại một câu, "Đưa nó ra đây, có chuyện." rồi rời đi.
Chuyện lớn. A Trai quẳng thứ chúng mang về lên người Quan Huệ Lương. Một túi du lịch khá to, từ khóa kéo mở ra một nửa có thể thấy những xấp tiền mặt đỏ chói. Lôi Tử đứng sau lưng anh Triển, nhìn gã vung tay cho Quan Huệ Lương một bạt tai, rất nặng nề. Quan Huệ Lương ngã ra sau, gục xuống đất.
"Vợ chồng mày chơi tao phải không!" Anh Triển chỉ cái túi du lịch kia, rút dao từ trong túi ngực ra.
Lôi Tử sợ gã quá tay, định tiến lên, nhưng anh Triển đã đẩy hắn ra trước: "Thằng ranh mày cút sang một bên!"
Quan Huệ Lương lồm cồm bò dậy, chẳng xin tha, cũng chẳng nhận lỗi, tựa như đã sớm lường trước được kết quả này. Mặt trái bị đánh nhanh chóng tụ máu đỏ lên, đỏ chói mắt, khiến anh trông có vẻ hết sức mong manh.
"Tao đòi năm trăm triệu, mẹ mày đây là bao nhiêu!" Anh Triển sút mạnh vào cái túi du lịch, khóa kim loại trên dây túi văng ra, bắn lên sống mũi Quan Huệ Lương. Máu lập tức xối ra ngoài.
"Anh Triển!" Lôi Tử xót xa, kéo vai anh Triển lại.
"Mẹ kiếp, bớt kêu tao!" Anh Triển đẩy hắn ra, "Túi này chỉ có bảy mươi sáu vạn, mẹ mày bố thí ăn mày đấy à!" Gã trừng mắt nhìn Quan Huệ Lương, hai mắt đỏ au, "Tao thấy chắc vợ mày muốn mày chết lắm nhỉ!"
Gã siết chặt đao, định đâm Quan Huệ Lương, bị Lôi Tử giữ chặt lại: "Mẹ kiếp, chắc nhầm lẫn ở đâu thôi chứ! Đó là vợ nó cơ mà, sao có thể để mặc nó được!"
"Nhầm cái cứt ý!" A Trai khạc một bãi đờm nhổ về phía hắn, rung đùi: "Con ả đó lái con Honda ghẻ, lòng vòng theo bọn tao cả đêm, mới quẳng xuống một cái túi ấy!"
Lôi Tử nhăn mày, đẩy anh Triển ra, bước lên túm lấy cổ áo Quan Huệ Lương: "Chuyện gì thế này!" Hắn lay anh, cơ bắp cánh tay căng lên, "Mày lừa tao... lừa bọn tao!"