Giữa những cú lắc kịch liệt, Quan Huệ Lương ngẩng đầu nhìn hắn. Nhìn không rõ, váng vất, thở dốc, đứt quãng nói: "Cô ấy..." Anh nhắm mắt lại, "đã ly hôn với tôi rồi, mùng bảy."
Mùng bảy, Lôi Tử và anh Triển nhìn nhau, đó là ngày bọn họ bắt cóc anh trước tổng cục cảnh sát vũ trang.
"Vậy mẹ kiếp sao mày..." Anh Triển còn định chửi, nhưng lại chẳng biết chửi thế nào.
"Tôi đã nói với các người rồi, tôi không có vợ." Đôi mắt xinh đẹp của Quan Huệ Lương ngước lên, nhìn thẳng vào mắt gã, trong ấy có phần lãnh đạm, có phần châm biếm, "Các người không tin."
Anh quá lớn mật, đến độ Lôi Tử hơi hoảng. Đối mặt với những kẻ có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào, sao anh có thể...
Lúc này A Trai sượt qua vai Lôi Tử, tung thẳng một đấm lên mặt Quan Huệ Lương, xoay cổ tay, còn định túm tóc anh: "Tɦασ con mẹ mày, nói chuyện với ai đấy hả! Tổ sư, còn trả treo tụi tao à, bố mày đập chết cụ mày giờ!"
Lôi Tử giữ tay hắn lại, kẽ ngón cái ra sức vặn, A Trai lập tức kêu lên oai oái, giật tay ra, nhảy dựng lên: "Úi đệt, mày lên cơn cái mẹ gì thế!" Hắn trợn mắt nhìn Lôi Tử, "Làm sao, đụng tới người tình bé nhỏ của mày à!"
Lôi Tử chẳng thèm đoái hoài gì đến hắn, quay đầu lại nói với anh Triển: "Anh này, hơn bảy mươi vạn là cũng được rồi." Hắn quay mặt đi, siết chặt nắm tay, rồi buông thõng, "Hai người chia nhau đi, em không cần nữa."
Anh Triển vẻ như không tin nổi, nhíu mày: "Tổ sư mày bị ngu đấy à!" Gã ra sức nện một đấm vào ngực Lôi Tử, "Anh em ta làm cái chuyện mất đầu như chơi này, chỉ để lấy được bảy chục vạn?" Gã nhún vai, tự thấy tức cười, "Mẹ kiếp, ở Thượng Hải, Quảng Đông còn đéo mua nổi cái ki-ốt!"
A Trai sáp đến bên cạnh Quan Huệ Lương, nhấc cái túi du lịch đựng tiền lên. Lôi Tử vẫn cứ nhìn anh chằm chằm, chẳng hề chớp mắt.
"Vả lại," Anh Triển chú ý tới ánh mắt của hắn, "đã làm đến mức này rồi, mày bảo không chia mà được à?" Gã bá cổ Lôi Tử lắc lắc, vẻ thân thiết, "Ba thằng cùng nhúng tay vào, chả đứa nào thoát nổi đâu." Gã ghé sát vào tai hắn, "Gϊếŧ chết "con phò" kia, cũng có phần của mày đấy..."
Lôi Tử xô mạnh gã ra, lần đầu tiên dùng ánh mắt căm ghét lườm gã.
Anh Triển phì cười, rất bảnh trai, hệt như mấy sao nam diễn kẻ xấu trong phim điện ảnh. Gã giữ nguyên tư thế bị đẩy ra như vậy, giang rộng hai tay về phía Lôi Tử: "Đằng nào bắt cũng bắt rồi, có lóc thịt nó ra cũng phải đòi được tiền..."
"Á!" Quan Huệ Lương đột ngột hét thảm, liền sau đó phần ngực áo sơ mi trắng nhuốm đỏ. A Trai kẹp một lưỡi dao giữa kẽ ngón tay, nhát rạch hết sức tinh vi. Miệng vết thương vừa dài vừa nông, nhưng bởi có góc độ, máu không ngừng tuôn ra.
Anh Triển cầm điện thoại của Quan Huệ Lương, liên tục đổi góc chụp hình, đèn flash lóe lên tanh tách. Quan Huệ Lương rất đau, đau đến độ nước mắt giàn giụa, gọi: "Lôi Tử!"
"Đệt!" A Trai vỗ đùi cười to: "Mày gọi nó làm cái mẹ gì!" Hắn nghịch lưỡi dao trong tay, cố ý vạch trần Lôi Tử, "Thằng đấy còn dã man hơn bọn tao nhiều, mười tám mười chín tuổi đã đâm chết bốn thằng!"
Lôi Tử nhìn hắn đăm đăm, hơi ngửa đầu ra sau, hất cằm lên, nom vừa ngông cuồng vừa lạnh lẽo.
"Phải không, anh Lôi?" A Trai chẳng những không thôi, trái lại càng thêm táo tợn, "Chẳng qua cũng chỉ là hiếp tập thể cô bạn gái bé nhỏ của mày thôi mà, có cần đến mức đó không? Tự con nhỏ nhảy lầu đấy chứ." Hằn cười hì hì, "Truồng trùng trục ra nhảy lầu, làm mất mặt mày quá ha?"
Đầu mày Lôi Tử thoắt cái nhíu chặt lại. Đây là giới hạn không thể đụng tới của gã, vậy mà A Trai còn cứ thích ngoáy vào. Ngón chân chà sát lên mặt đất, vừa định nhúc nhích, anh Triển đã lên tiếng: "A Trai!"
Rốt cuộc Lôi Tử vẫn nể mặt anh Triển, đứng yên. Chẳng ngờ anh Triển lại toét miệng ra, cười khẽ: "Bạn gái đâu ra." Châm thuốc lên hút, gã đủng đỉnh nhả khói: "Mẹ kiếp chỉ là con cùng bàn thôi!"
Há há há, bọn chúng càng cười tợn, đạp lên vết thương của Lôi Tử, mặc sức nhảy nhót vũ khúc của chúng.
Quan Huệ Lương chẳng còn kêu đau nữa, còn gì đau lòng hơn Lôi Tử nữa đây? Hắn vì một khát vọng mông lung mà gϊếŧ bốn người, đánh mất cả cuộc sống, nhưng chưa một lần hắn giãi bày nỗi khổ của mình. Bóng lưng nghe bài ca năm xưa âm thầm rơi lệ ấy, những ngón tay vụng về gõ tiếng anh lên màn hình điện thoại ấy, miếng mì úp ấy, khoảnh ngực rộng ấy, những tỏ tường, mờ ảo, ngọt ngào, đau đớn, tất cả của hắn, đều...
"Có bất động sản nào đứng tên vợ mày không?" Anh Triển đột nhiên hỏi.
Quan Huệ Lương ngẩn ra nhìn gã, thấy gã gảy tàn thuốc, gọi A Trai: "Chặt một ngón tay của nó đi, đưa qua cho vợ nó." Môi khẽ nhấp một cái, gã quăng dao xuống đất, "Kêu con ả bán nhà bán đất đi mà chuộc người."