Quan Huệ Lương khịt mũi, chẳng nói chẳng rằng, dựng thẳng người, ngửa đầu ngắm mạng nhện nơi góc tường. Ngắm nhìn hồi lâu, anh mím chặt môi, bò đến bên chân Lôi Tử, vắt người qua, cúi xuống cắn móc thắt lưng của hắn.
Lôi Tử không tin nổi, nín thở trừng mắt nhìn anh. Quan Huệ Lương dùng răng gỡ dây lưng đã được thắt chỉnh tề, cắn lấy, giật ra. Tiếp đến là nút kim loại quần bò, không dễ dàng gì lắm. Anh thở hồng hộc, tựa như một con chó nhỏ mệt bở hơi tai. Nước miếng thấm ướt lớp vải quần bò dày cộp, loay hoay mấy hồi mới tháo được.
"Này..." Lôi Tử bị dáng vẻ hì hục của anh chọc cười. Cười xong, lại thấy ngượng, chẳng biết phải nói gì.
Quan Huệ Lương ngước mắt nhìn hắn, nằm rạp xuống, mở miệng. Ánh mắt anh nóng bỏng, tiếp tục dùng miệng, ngậm lấy khóa kéo nho nhỏ, rẹt rẹt kéo thẳng xuống tới sát đũng.
Chiếc qυầи ɭóŧ kẻ sọc kia lộ ra ngoài, thứ bên trong còn chưa ngóc đầu dậy. Chạm mũi Quan Huệ Lương cụng lên, ban đầu còn chậm chạp, chẳng mấy chốc đã vùi mặt vào, ra sức cọ lên. Lôi Tử cương lên rất chậm, có thể là vì đau. Quan Huệ Lương kiên nhẫn chờ, chờ hắn run rẩy cương thẳng tắp, vải bông phồng lên một hình hài dung tục.
Lôi Tử hết sức căng thẳng, có thể nhìn ra từ trái cổ không ngừng chuyển động của hắn. Mặt hắn đỏ chót, thậm chí chẳng dám liếc xuống, ra sức đờ người nhìn trần nhà.
"Ư!" Hắn kêu lên, hơi thở chợt dồn dập, gấp gáp, bởi lưỡi Quan Huệ Lương, cùng cả khoang miệng quá sức ấm nóng kia. Hắn nghe thấy tiếng nước bọt của anh, cùng với cả tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, có vẻ không được thoải mái cho lắm.
"Ưʍ... ưʍ..." Quan Huệ Lương cảm thấy mình điên thật rồi. Mặt dày nằm rạp trên người một gã đàn ông, khẩu giao cho hắn. Đôi môi căng tròn lên hệt như những tên đồng tính trong phim người lên kia, ra sức chúi vào đũng quần kẻ khác.
Anh có tội, từ đầu đến chân đều đã lún sâu vào vực thẳm. Nhưng càng ý thức được tội lỗi ấy, anh lại càng hưng phấn đến độ khó lòng kìm hãm được, càng liều mình mút mát, nuốt ƈôи ŧɦịŧ của Lôi Tử vào thật sâu trong cuống họng.
"Đệt... Chậm thôi, đệt!" Lôi Tử ngửa cổ, định túm tóc Quan Huệ Lương, nhưng rồi lại chẳng nỡ xuống tay. Hắn chưa từng trải nghiệm loại kɦoáı ƈảʍ này, đi cùng đau đớn rõ nét đến dị thường như thế, như thể máu khắp toàn thân đều đang sục sôi. Nhịn hết nổi, hắn đột ngột nhấc chân. Chân phải đi bốt da nặng nề giậm xuống bên người Quan Huệ Lương, khiến anh giật bắn mình, môi bất giác siết chặt hơn. Thình lình, Lôi Tử gằn giọng bắn ra.
Tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục lấp đầy miệng Quan Huệ Lương, tiếp đó bắn lên mặt anh. Anh nheo mắt lại, nghiêng đầu né tránh. Đối với một người đàn ông, chẳng chuyện gì nhục nhã hơn thế này, nhưng anh lại tiếp nhận một cách rất đỗi tự nhiên, bình thản, nhìn người đàn ông mà anh khẩu giao, nhìn hắn thở dốc hưởng thụ cơn cực khoái hoang đường này.
Trước mắt Lôi Tử trắng xóa, như thể chết đi, rồi một lần nữa hồi sinh trở lại. Hắn biết mình quá nhanh, nhanh đến độ hệt như một kẻ bỏ đi chẳng xài được. Hắn chột dạ, bàn tay bị thương đặt lên che mặt, không dám nhìn Quan Huệ Lương.
"Lau cho em đi." Quan Huệ Lương nói, nghiêng người tựa vào hắn, nằm xuống bên cạnh, sát gần.
Lôi Tử chịu thua, chỉ đành bỏ tay xuống. Vị trí đó vừa vặn gác lên vai anh. Tim đập bình bịch, còn xao động bất an hơn cả hồi mười tám tuổi. Mắt sáng lấp lánh, cuối cùng cũng gom đủ dũng khí nhìn về phía anh.
Khuôn mặt ấy, muốn bao nhớp nhúa có bấy nhiêu nhớp nhúa, muốn bao đẹp đẽ lại cũng có bấy nhiêu đẹp đẽ. Miệng lưỡi Lôi Tử khô khốc, muốn lặng lẽ khắc ghi khung cảnh này vào trong lòng. Đây chẳng phải là bất kỳ ai khác, đây là Quan Huệ Lương của hắn.
Quan Huệ Lương nhắm mắt lại, biếng nhác vểnh cằm về phía hắn. Dáng vẻ đó thực sự rất động lòng, Lôi Tử vô thức cười khẽ, vươn tay lau miệng cho anh: "Chợp mắt một lát đi." Hắn nói, "Bọn họ đi rồi, tôi gọi em dậy."
Quan Huệ Lương gật đầu, vừa định gối lên vai hắn, anh Triển đá văng cửa vào, cầm theo một cái chai nhựa cũ, bên trong đựng một thứ máu thịt bầy hầy – là ngón tay đứt lìa của Lôi Tử. Phần thịt ngón tay đã bắt đầu trương phềnh lên đen sì, có lẽ là để cho khó phân biệt thật giả hơn, móng tay đã bị rút sạch ra.
"Mày chạy một chuyến đi." Anh Triển thẳng thừng nói, thảy chai nhựa qua. Lôi Tử chẳng buồn chớp mắt, bắt lấy, nhổm người dậy, có vẻ bất ngờ, hỏi: "Em đi á?"
Anh Triển nhìn về phía Quan Huệ Lương. Trên mặt anh dính thứ màu trắng đục chưa lau hết, môi hãy còn sưng đỏ lên. "Tự tìm một chỗ nào đấy." Dường như gã đã cười một cái, rất khẽ, vụt thoáng cái rồi thôi, "Chôn đi, đừng để khó tìm quá."
Gã không yên tâm để mình hắn với Quan Huệ Lương ở lại nữa. Lôi Tử nhìn thứ ở trong chai, bọn họ đã không còn tín nhiệm hắn nữa rồi.
Anh Triển ngậm điếu thuốc, cúi đầu nhìn hắn, vẻ mặt cũng tương tự như hắn. Lôi Tử đã từng là anh em của gã, là cánh tay đắc lực của gã, nhưng giờ đã không phải nữa rồi: "Thứ bọn tao muốn là tiền, sẽ không đụng gì tới nó đâu." Gã chỉ Quan Huệ Lương, "Tao đảm bảo đấy." Nói đến đây, gã lại chêm vào một câu, "Là anh em với nhau thì trượng nghĩa thêm lần cuối đi."