Bấy giờ, Lôi Tử mới ngẩng đầu lên. Trước tiên là nhìn Quan Huệ Lương, sau đó lại rời mắt về phía anh Triển: "Được, em đi."
Hắn cầm lấy chai nhựa xuống sập, chân hơi nhũn ra, có lẽ là sốt rồi. Ngoài trời âm u, như thể sắp mưa. Hắn đòi điện thoại từ anh Triển, gã không đưa, hắn cũng chẳng ép, nghiêng đầu chui vào xe van, gạt cần số.
Lái ra khỏi mảnh sân hoang vắng ấy được khoảng năm phút, hắn bắt đầu tăng tốc. Ngoài cửa sổ đồng không mông quạnh, từng khoảnh ruộng ngô bát ngát bị bỏ hoang vụt qua hai bên. Mưa bắt đầu rơi, lộp độp gõ xuống kính chắn gió. Hắn kéo kính xuống, quẳng chiếc chai cũ đựng ngón tay của mình ra ngoài, chẳng chút tiếc nuối.
Hắn nghĩ kỹ rồi, đã ngồi mười lăm năm, sợ chi ngồi thêm mười lăm năm nữa.
Mưa bắt đầu nặng hạt, tựa như trút nước. Cần gạt nước mưa đã hỏng quá nửa, nhìn chẳng rõ đường. Thời tiết thế này không thể nào có người qua đường được. Hắn duy trì tốc độ chín mươi cây trên giờ, điên cuồng lao đi như tự sát trên con đường đất lầy lội chẳng có đến một cái vạch kẻ đường.
Đồng hồ xăng đột nhiên sáng lên, đèn đỏ nhấp nháy. Hắn đập mạnh vào vô lăng, phanh gấp.
Mưa ngấm ngầm lọt vào bất cứ kẽ hở nào có thể vươn tới. Hắn ngả người vào lưng ghế thở dốc. Không đủ xăng. Cho dù nửa đường có tìm được người mượn điện thoại, chạy được từ đồn cảnh sát gần nhất tới khoảnh sân đó cũng phải mất tiếng rưỡi, dưới thời tiết thế này còn mất thời gian gấp bội. Anh Triển và A Trai sẽ không đời nào gϊếŧ Quan Huệ Lương, nhưng bọn họ sẽ giày vò anh.
Thình lình, chợp lóe lên, tiếp đó sầm rền vang.
Tiếng sấm, chiếc sập lớn ấy, "Nụ hồng e ấp lặng lẽ hé mở"... Lôi Tử nghiến răng, nhả phanh ra, vỗ mạnh vào vô lăng, quay đầu xe trở lại. Nếu như cảnh sát không được, vậy chỉ còn nước dựa vào bản thân. Hắn liếc đồng hồ xăng, gạt sang số bốn, tăng tốc.
Suốt cả chặng đường, hắn cứ đau đáu nghĩ về Quan Huệ Lương. Có thể bọn họ sẽ đánh anh, hoặc dùng dao rạch, A Trai rất chuộng món này. Đương nhiên, cũng có thể chẳng có gì xảy ra cả, chỉ là hắn nghĩ nhiều mà thôi. Có thể lúc hắn bước vào buồng, Quan Huệ Lương vẫn an ổn nằm trên sập, hàng mi xinh đẹp liếc qua bên này, chậm rãi nhỏm dậy...
Dừng xe, vào buồng, đẩy cửa. Khoảnh khắc ấy, Lôi Tử ướt sũng đứng ngẩn ra đó. A Trai đứng giữa phòng, quay lưng lại với hắn, không mặc quần, tay cầm điện thoại. Trên màn hình khá lớn là hai bóng người lắc lư qua lại, bởi âm thanh có phần trì trệ, có thể nghe ra hai tiếng rêи ɾỉ, một chậm một nhanh, một từ điện thoại, một từ trên sập.
"Đệt! Lôi Tử..."
Chẳng biết là ai kêu lên, Lôi Tử đã chẳng rõ nữa, chỉ thấy A Trai hoảng hốt quay lại nhìn hắn. Sau lưng A Trai, là sập lớn bừa bộn, anh Triển vừa rút ƈôи ŧɦịŧ cứng ngắc khỏi miệng Quan Huệ Lương. Gã đứng rất cao, để Quan Huệ Lương quỳ, hiển nhiên là không định để mặt mình lọt vào ống kính.
Mánh này Lôi Tử rất rành, là ngón nghề sở trường của anh Triển. Có "tư liệu nhạy cảm" của Quan Huệ Lương rồi, thì có thể thả anh về để gom góp tiền cho bọn họ.
Côи ŧɦịŧ rút ra rồi, nhưng miệng Quan Huệ Lương thì lại không khép vào được, đã bị sái khớp hàm. Anh gục đầu xuống sập, người co rút lại vì nôn khan. Áo sơ mi, qυầи ɭóŧ vẫn còn đó, chỉ là hai tay bị trói sau lưng đã vùng vẫy đến tím tái.
Lôi Tử động thủ trước. A Trai đánh không lại hắn, chẳng chốc đã bị hắn ném lại đằng sau. Hắn sải bước định lên sập, lưng đột nhiên dính một đòn nặng nề. Có miếng gỗ gãy rớt xuống bên chân, là chiếc ghế hỏng kia bị A Trai bê lên, tàn nhẫn nện xuống như thể muốn lấy mạng hắn.
Lôi Tử còn chưa kịp đứng thẳng dậy, đã lại bị đập thêm phát nữa. Bên tay là chiếc bàn cũ trước cửa sổ, hắn loạng quạng mò mẫm, nắm được thứ gì đó, liền vớ lấy, vung về phía sau. Nghe một tiếng phập, thứ gì đó ấm nóng bắn đầy lên mặt, tanh hôi. Là máu.
A Trai ngã vật xuống đất. Anh Triển nhảy khỏi sập: "Tɦασ con mẹ mày!" Gã nhào về phía Lôi Tử. Lôi Tử đần người ra, không đánh trả. Nhưng thứ lao tới chẳng phải nắm đấm, mà là con dao của anh Triển, đâm lút cán vào mạng sườn bên trái của hắn, máu phọt ra tung tóe. Rồi mũi dao chuyển hướng, nhắm tới Quan Huệ Lương. Lôi Tử quả thực chẳng còn lựa chọn nào khác, hắn nâng cán rìu lên, nhắm vào bóng lưng mặc áo phông màu đỏ kia, giơ tay chém xuống.
Trong phút chốc, tất thảy đều kết thúc.
Căn buồng lại trở về tĩnh lặng. Lôi Tử ném rìu xuống, qua quýt chùi mặt, rồi khẽ khàng ôm lấy Quan Huệ Lương, vuốt lưng, tháo dây trói cho anh. Quan Huệ Lương run cầm cập, phải để hắn giúp mới chật vật mặc lại quần được. Lôi Tử bít lại vết thương ở mạng sườn bên trái, rồi đi nhặt lại điện thoại của A Trai, và cả của Quan Huệ Lương. Lúc ra khỏi cửa, máu đã nhuộm đỏ cả cánh tay trái.
Quan Huệ Lương trèo lên xe van. Lúc chuẩn bị đóng cửa, Lôi Tử chợt nói còn quên đồ. Quan Huệ Lương tưởng rằng là bảy mươi sáu vạn tệ kia. Nhưng khi hắn quay trở lại, hai tay trống không, tựa như chẳng cầm thêm thứ gì.
Mưa đến nhanh, đi cũng nhanh. Bọn họ chạy cạn đến giọt xăng cuối cùng, chết máy giữa đồng rơm, trời bắt đầu hửng rạng.
Mặt Lôi Tử trắng bệch, lại vẫn dìu Quan Huệ Lương đi. Trước mặt là đồng hoang nhìn chẳng thấy tận cùng, khiến người ta có cảm giác vĩnh viễn chẳng thể đi hết. Mỗi lúc Quan Huệ Lương tuyệt vọng muốn dừng lại, Lôi Tử lại cọ làn da nóng bỏng của mình lên trán anh, để anh gắng lên, mình cũng gắng lên. Hai người sóng vai hướng về phương bắc, loạng choạng bôn ba.
Đi giữa bùn đất suốt hơn bốn mươi phút, cuối cùng cũng nhìn thấy thanh rào đường phía xa xa. Cứ cách mười mấy phút lại có một chiếc xe buýt loáng đèn vàng vụt lướt qua. Bọn họ nép vào bên đường, tựa sát vào nhau, đợi cả tiếng đồng hồ, lại chẳng một chiếc xe nào dừng lại.
Vòm trời đằng đông ửng lên sắc ngó sen kiều diễm. Nửa trên là trời xanh mây trắng, nửa dưới lại phớt ánh hoàng hôn. Mưa vừa tạnh, không khí mát lành tựa như một đứa trẻ vừa chào đời. Quan Huệ Lương tham lam hít lấy. Hít ngửi một hồi, mới hoảng hồn nhận ra, anh đã tự do rồi. Anh không còn là Quan Huệ Lương phải ở truồng trong căn buồng tồi tàn ấy nữa, người bên cạnh cũng chẳng còn là Lôi Tử có thể tùy ý định đoạt sống chết của anh. Hắn bị thương rất nặng, phát sốt, có thể gục xuống bất cứ lúc nào. Còn mình thì sao, nhấc chân lên là lập tức có thể bỏ xa hắn.
Lúc này, một chiếc taxi không lắp đèn trần lọt vào tầm mắt của bọn họ. Tài xế kéo kính xuống soi xét họ, vẻ tự tin, đánh giá, có lẽ là thường xuyên chạy tuyến đường này.
"Về thành phố." Lôi Tử cẩn trọng kéo Quan Huệ Lương về phía sau. Tài xế nhìn ra động tác này, bèn hào sảng gật đầu.
Lôi Tử mở cửa xe, để Quan Huệ Lương trèo vào. "Một trăm," Tài xế nói, liếc nhìn máu và bùn đất trên người bọn họ, "Thêm năm chục phí rửa xe."
Lôi Tử chẳng nói chẳng rằng, bít miệng vết thương, móc từ trong túi quần ra một nhúm dúm dó – là hơn hai trăm mà anh Triển kêu A Trai đưa cho hắn vào ngày đầu tiên, dính máu. Hắn ngẫm nghĩ, đưa hết tờ mệnh giá lớn cho Quan Huệ Lương: "Xuống xe hẵng trả."
Dứt lời, hắn sập cửa xe lại, bước tới chỗ phó lái, nhưng lại chẳng lên xe, chỉ dòm vào cửa kính, nghiêm túc nói: "Bác tài, lái đi."
Xe chầm chậm khởi động, Quan Huệ Lương ngây ngẩn ngồi bên cửa sổ, trơ mắt nhìn Lôi Tử sượt qua, vẫn đứng thẳng, nhưng càng lúc càng xa. Dõi theo bóng hình ấy, anh thò đầu ra ngoài, nhìn thấy Lôi Tử khom lưng, kiểm tra vết thương ở mạng sườn bên trái. Giữa đất trời mênh mông, hắn hướng về phía hoàn toàn ngược lại, đơn côi lẻ bước.
Hắn định đi đâu đây? Hắn có thể đi đâu đây?
Ngọn gió chốn đồng hoang thổi mái tóc Quan Huệ Lương rối tung. Lôi Tử đã còn chỉ là một chiếc chấm nhỏ xíu, nhưng anh vẫn cứ nhoài ra cửa sổ. Tiếng lòng nhắc nhở anh rằng, Quan Huệ Lương, mày không cần phải ngoái về sau nữa, cuộc sống của mày ở phía trước kìa! Nhưng tầm mắt chẳng thể nào thu về được, thứ chẳng thu về được còn có cả trái tim.
Tài xế lạch cạch bật radio. Một bài ca xưa cũ đã phát được một nửa, theo gió lọt vào trong tâm khảm anh:
...Muôn ngàn ân oán hãy để tôi trả hết lại cho người!
Từ rày về sau trên đường đời dài đằng đẵng,
Mỗi người tung cánh tìm lấy một mảnh trời riêng.
Ngày sau giả như duyên phận cùng người còn chưa dứt,
Ở nơi chân trời góc bể ắt sẽ gặp lại nhau.
Vậy nên...
"Bác tài!" Quan Huệ Lương vội vã đập lên lưng sau ghế lái, "Quay đầu, trở lại, chúng ta trở lại!"
Tài xế quan sát anh qua gương chiếu hậu, chẳng một lời thừa thãi, vững vàng xoay vô lăng, men theo con đường vừa đi qua, quay đầu lại. Lúc này, trời còn chưa tối sụp xuống, cỏ dại um tùm bị từng cơn gió đông thổi ngã rạp. Chân trời phía Tây Nam lơ lửng một vài vì sao, chợt sáng chợt tắt, dẫn đường về nơi người có tình.