Passage D"Enfer

Chương 5



Chuyển ngữ: Trần

"Đĩ mẹ cái giống thần giữ của!" Anh Triển điên tiết chửi, chửi xong lại nheo mắt, cười, "A Trai, trên xe có cái rìu, đem ra đây," Gã quay đầu lại nói với Lôi Tử, "Chặt một cánh tay của nó đi."

Quan Huệ Lương nghiêng vẹo nằm ở đầu sập, mái tóc đen rối tung rũ rượi bên mé sập, nghe thấy lời này, chợt khẽ run lên. Lôi Tử để ý thấy: "Không đến mức đó chứ anh, mới qua nửa ngày đã đổ máu rồi, không hay cho lắm."

Anh Triển lừ mắt nhìn hắn, không nhúc nhích, cũng chẳng nói gì. Lôi Tử biết tính gã, khom lưng xuống nước: "Em sợ vết thương lớn quá, nó chết mất," Hắn khẽ nói, "Thì hết đường làm ăn."

Lúc này A Trai vác rìu vào, hùng hùng hổ hổ, cứ thế tiện tay là bổ thẳng vào cái ghế bị hất ngược, vang đánh rầm một tiếng. Anh Triển rời mắt khỏi Lôi Tử: "Mẹ mày, nhẹ nhàng thôi nào!"

Cán rìu dựng cao ở đó, anh Triển chăm chăm nhìn một hồi, lại quay sang nhìn Lôi Tử, nhàn nhạt nói: "Ăn cơm cái đã."

A Trai xách một cái bình giữ nhiệt tới, nước tối qua anh Triển đun rồi đổ vào. Ba bát mì, thêm mấy cái trứng kho, một túi rau cải muối ớt. Ba người họ ngồi trên ghế đẩu, đối diện với sập, vừa ăn vừa tán gẫu: "Cả tối rồi, sao vợ nó chẳng gọi lấy cuộc nào thế?"

"Đám người có tiền này, ngày thường có khi cũng chẳng có nhà," Anh Triển nhướn mày. Lúc gã nhướn mày, phong thái có vẻ bất kham, rất gợi cảm, "Không chừng ở ngoài tằng tịu hết ả này tới con nọ."

"Tao bảo này Lôi Tử, có phải mày nương tay không thế?" A Trai cầm đũa gắp đầy vắt mì khua khoắng loạn xạ, "Cái lần mày đánh nhau với bang An Huy trong nhà tắm ấy, tao nhớ mày khua đấm một phát là thằng mặt sẹo quỳ luôn cơ mà."

Lôi Tử uống nước mì ừng ực, hé mắt len lén nhìn lên sập qua mép bát. Mái tóc đen bồng bềnh, bên cạnh là cánh tay trắng nõn nhuốm máu, chân phải gập lên, đầu gối ửng đỏ, do hồi nãy ăn đập cọ vào đệm.

"Tao bảo chứ, cần đếch gì phải chặt tay," A Trai gác đũa lên thành bát, chẳng hề đứng đắn, nói: "Làm nó một nháy là nó thoăn thoắt gọi ngay, bảo gọi đâu là gọi đấy."

Lôi Tử lườm hắn một phát, có vẻ khá là xem thường. A Trai cảm nhận được, phồng mang trợn mắt bật lại: "Lôi Tử, mày lên luôn đi, vừa kiếm tiền vừa mất zin, một công đôi việc."

Lôi Tử đứng phắt dậy, lẳng lặng trừng mắt nhìn hắn. Ánh mắt ấy rất đáng sợ, là ánh mắt của kẻ từng đụng tới dao, đâm chém người. A Trai có hơi sợ, đang định nhượng bộ, anh Triển chợt nói: "A Trai, mày lên đi."

Hai người cùng nhìn về phía gã, hết sức kinh ngạc.

"Không phải chứ, anh..." A Trai định nói gì đó, bị anh Triển ngắt ngang: "Trong tù chẳng phải mày khoái món này lắm sao? Thằng nhãi Tứ Xuyên chả suýt bị mày chơi nát cả ra còn gì."

"Giờ chả ra tù rồi đâu," A Trai liếc mắt cái vèo qua sập, có chút đổi ý, "Ai ra rồi mà còn chơi lỗ nhị nữa..."

"Nhanh nhanh lên!" Anh Triển ra lệnh.

"Em sợ em không cứng nổi ấy chứ..." Miệng thì nói thế, chứ A Trai vẫn cởϊ áσ khoác ra, toét miệng nhích người đến bên sập. Quan Huệ Lương ngồi dậy. Những điều bọn họ nói, anh cái hiểu cái không, dè dặt nép sát vào tường đất.

Chuyện này Lôi Tử thấy nhiều rồi. Chỗ nằm ban tối, xí xổm lúc nửa đêm, hay ở một ngóc ngách khuất nẻo chẳng hay tên nào đó, đám đàn ông quạnh quẽ bởi đủ loại nguyên do mà tụ lại một chỗ, giao cấu cùng bạo lực trần trụi.

"Sếp Quan," Anh Triển chẳng có vẻ gì là định rời đi, chiếm đóng lấy cái ghế đẩu của gã, bộ dạng như thể chờ xem kịch hay, "Muốn gọi điện thì cứ ới một tiếng nhé!"

A Trai bò lên sập, túm lấy áo sơ mi kéo Quan Huệ Lương ra giữa sập - vị trí yêu thích của hắn, rồi cởϊ qυầи, mò tay vào trong tự tuốt cho mình, vừa tuốt vừa có vẻ xấu hổ nói với anh Triển: "Em còn chưa được xoạc sếp lớn bao giờ đâu, căng thẳng ra phết!"

Lôi Tử khom người thu dọn bát ăn với vỏ mì, gom lại xong, bưng qua trước mặt anh Triển. Trước lúc đẩy cửa, hắn quay đầu lại liếc về phía sập, nhìn thấy chiếc khuyên kim cương nhân tạo trên tai A Trai bắt nắng, lóe lên thứ ánh sáng rẻ tiền.

Ngoài trời ấm áp, không khí trong lành, hắn đổ rác vào một chiếc hộp giấy vụn đặt dưới chân tường, phủi tay. Nghe trong nhà Quan Huệ Lương đang kêu gào, kêu gì nghe không rõ, dù sao thì chỉ một chốc sau, anh Triển hồ hởi đá văng cửa, kẹp điếu thuốc gào tướng lên với hắn: "Lôi Tử, nhanh lên, mang điện thoại qua đây!"

Lôi Tử móc điện thoại ra, tiến về phía gã, nghiêng người bước vào. Tựa như một thanh đao vừa tôi xong đem nhúng nước, hắn lạnh lùng nói: "Anh, lần sau mấy chuyện này đừng có làm trước mặt em." Hắn bật sáng màn hình điện thoại, "Anh biết vì sao em vào tù mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.