Cụ Dorrico, tổng giám thị trung học cơ sở Stony Brook, quát lên:
- Đây không phải là thư viện. Không được ngồi đây đọc… Ê! Ơ kìa, em là con gái hả? Nữ sinh đâu được phép vào phòng vệ sinh nam!
Năm chục năm trong nghề giám thị cao quý tại trường Stony Brook, ít chuyện gì qua khỏi mắt cụ Dorrico. Lần này cũng vậy. Rành rành một đứa con gái đang ở trong phòng vệ sinh nam. Có thể ông cụ đã già và hơi trái tính, nhưng cụ vẫn còn phân biệt được con trai và con gái chứ.
Courtney Chetwynde và Mark Dimond đang ngồi dưới sàn, đọc nhật ký của Bobby từ Cloral gửi về. Phòng vệ sinh trên lầu ba gần khoa nghệ thuật. Đây là nơi ít người lai vãng, kể cả nam và nữ. Và đã trở thành pháo đài cô độc của Mark. Khi cả trường cứ nháo nhào, huyên náo đủ thứ chuyện, Mark trốn vào đây để suy nghĩ, ăn cà-rốt và… được một mình. Nếu nhận được nhật ký của Bobby khi đang ở tại trường, Mark lẩn ngay vào chỗ này. Vì Courtney bây giờ cũng là một thành viên trong nhóm, cô bé cũng theo Mark vào đây để đọc. So với sự quan trọng của những trang nhật ký, việc một đứa con gái vào phòng vệ sinh nam… không thành vấn đề. Nhưng lúc này hai đứa đang đối diện với cụ giám thị như sắp lên cơn đau tim vì tức giận. Mark vơ vội mấy trang nhật ký, đứng bật dậy, lắp bắp:
- Dạ… dạ… chúng con đi… đi ngay đây.
Đụng chuyện gì căng thẳng là Mark lại bị cà lăm. Trái lại, Courtney rất bình tĩnh. Cô bé chậm rãi đứng dậy, bước tới nhìn thẳng vào mắt cụ Dorrico, tự tin nói:
- Lý do con phải vào đây là vì trong phòng vệ sinh nữ có cả đống con trai. Các bạn nam lũ lượt kéo nhau vào đó, mà còn… không bao giờ chịu nhấc mặt bàn cầu lên.
- HẢ! CÁI GÌ?
Cụ giám thị thét lên, mặt đỏ rần rần. Với cụ, đây rõ ràng là một sự tấn công có nguy cơ làm rạn nứt nền tảng nghi thức mà xã hội đã quy ước. Vơ vội cây lau nhà định dùng để chùi phòng vệ sinh nam, cụ phóng ngược trở ra, sẵn sàng trị lũ ranh con láo lếu một trận, cái tội dám xem thường việc bất khả xâm phạm của phòng vệ sinh nữ.
Mark lại gần Courtney, nói:
- Bạn xấu quá.
Cô bé đáp lại với một nụ cười láu lỉnh:
- Chuồn thôi.
Chúng chạy xuống hành lang, thận trọng né tránh phòng vệ sinh nữ.
Mark biết nó và Courtney là một đôi kỳ cục. Mark là đứa nhút nhát. Nó sống khép kín trong thế giới sách và truyện tranh. Nó không có nhiều bạn. Tóc luôn hơi quá dài và luôn… ít được gội. Nó gần như mù tịt thể thao. Quần áo thì đều do mẹ sắm, nghĩa là toàn đồ lỗi thời từ hai năm trước. Nhưng nó không quan tâm. Chưa bao giờ Mark muốn được bảnh bao. Sự thật là nó rất thoải mái vì không phải đuổi theo thời trang và rất hài lòng với bản thân. Đến những nơi mọi người lo cố gây ấn tượng với bạn bè bằng vẻ bề ngoài hay bằng việc họ chơi với ai hay đã tham dự đám tiệc nào, Mark tỉnh bơ. Và nó cảm thấy mình còn ngon lành hơn đám bảnh bao.
Courtney thì hoàn toàn ngược lại. Cao ráo, xinh đẹp, mái tóc nâu dài thả xuống tận thắt lưng và đôi mắt xám thăm thẳm. Học khá. Không nhất lớp, nhưng trên trung bình. Cô bé có cả tấn bạn bè. Nhưng điểm nổi bật nhất của Courtney là thể thao. Đặc biệt là bóng chuyền. Courtney quá cao, quá khỏe; nên để cô là đối thủ của các vận động viên nữ là không công bằng. Vì vậy Courtney được chơi trong đội nam của trường Stony Brook. Nhưng thực tế, khi thấy cô bé đập những cú bóng làm các đấu thủ nam xính vính, việc cô đấu trong đội nam cũng… không công bằng lắm. Courtney thật sự làm điên đảo đối phương. Các cậu trai sợ cô vì họ không muốn bị lúng túng bởi một cô gái, nhưng còn hơn thế, họ sợ khi đụng độ với cô, rất có thể họ sẽ bị mất mấy cái răng. Ở tuổi mười bốn, Courtney đã là một huyền thoại rồi.
Vì vậy sự khác biệt giữa Mark Dimond và Courtney Chetwynde lớn tới nỗi không ai nghĩ hai đứa có thể kết bạn với nhau. Đúng như thế, ngoại trừ một điều.
Bobby Pendragon.
Cả Mark và Courtney đều biết Bobby từ hồi nhỏ xíu. Mark và Bobby thân thiết với nhau từ khi hai đứa còn đi nhà trẻ. Bobby rất thường đến nhà Mark. Bà Dimond coi Bobby như đứa con trai thứ hai của bà. Lớn lên, sở thích của chúng thay đổi. Bobby mê và rất tiến bộ trong các môn thể thao. Mark thì không. Nhưng trong khi hầu hết những đứa không cùng sở thích xa nhau dần, tình bạn giữa Mark và Bobby vẫn thân thiết. Bobby thường bảo, tuy hai đứa có vẻ khác nhau, nhưng vẫn có những chuyện làm cả hai đứa cùng cười, như vậy chúng đâu có hoàn toàn không giống nhau.
Về phần Courtney, Bobby đã gặp cô bạn này năm lớp bốn và… si luôn. Ngay từ giây đầu tiên nhìn đôi mắt màu xám hút hồn của cô bé, Bobby choáng váng. Lớn lên, hai đứa là đối thủ của nhau trong các môn thể thao. Bobby là một trong số hiếm hoi nam sinh không bị Courtney áp đảo. Chúng ngang tài ngang sức nhau. Mặc dù Courtney là nữ, Bobby chưa bao giờ ơ hờ hay nhân nhượng cô. Làm sao được? Cô bé quá siêu. Courtney phát bóng xuống cũng mạnh mẽ và mau lẹ như Bobby. Khi chạy bốn trăm mét, Bobby và Courtney cố giữ tốc độ ngang nhau. Đôi khi Bobby thắng, lần khác Courtney lại vượt lên trên nó. Trong trận tranh giải vô địch trong trường, chúng ở hai đội đối đầu nhau, và cả hai đứa đều là cầu thủ giao banh. Khi đứa này chuẩn bị đập banh, đứa kia luôn nhấn người xuống thấp hơn một chút để sẵn sàng đập banh lại. Đương nhiên là có những đường vụt bóng trả lại khiến đối phương phải chúi xuống đất. Dù vậy không ai trúng đòn của ai cả. Là đối thủ của nhau thật, nhưng hai đứa vẫn là bạn của nhau.
Bobby si mê cô bạn bao nhiêu, cảm tình của Courtney đối với Bobby cũng mạnh mẽ bấy nhiêu. Nhưng cả hai đều không hề cho nhau biết, cho đến cái buổi tối định mệnh khi Courtney đến nhà Bobby trước trận thi đấu bóng rổ. Tối hôm đó, Courtney đã cho Bobby biết cô cảm thấy nó tuyệt vời đến thế nào. Đó cũng là buổi tối đôi bạn đã trao nhau nụ hôn đầu đời. Với Bobby, đó là giây phút vượt quá cả sự mong ước của nó, đến gần như không thể nào tin nổi. Cứ như là phép lạ hiện ra.
Rủi thay, đó cũng là buổi tối cậu Press của Bobby đưa nó ra khỏi nhà, để bắt đầu chuyến phiêu lưu tới lãnh địa Denduron đầy bất trắc. Cuộc đời cũ của Bobby đã chấm dứt với nụ hôn ngọt ngào của Courtney.
Vì chung mối quan tâm về Bobby Pendragon, nên Mark và Courtney trở nên gắn bó. Cả hai đều lo sợ những điều khủng khiếp xảy ra cho bạn khi Bobby bị phóng qua ống dẫn, xuyên qua những lãnh địa. Chính Mark là đứa đầu tiên nhận được những trang nhật ký của Bobby qua chiếc nhẫn thần. Chiếc nhẫn được một người đàn bà mạnh mẽ, hiền từ trao cho nó trong một đêm kỳ lạ. Mark cứ tưởng nó đã nằm mơ. Nhưng sáng ra, khi thức dậy, nó vẫn còn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay. Người đàn bà đó chính là Osa, mẹ của Loor. Sau đó bà ta đã chết trong khi bảo vệ cho Bobby. Chiếc nhẫn là một phương tiện để Bobby gửi những trang nhật ký của chuyến phiêu lưu kỳ lạ về cho bạn mình.
Mark vừa say mê vừa khiếp đảm khi đọc nhật ký của Bobby. Những pha nguy hiểm còn hấp dẫn hơn tất cả những phim hành động nó từng xem. Nhưng chuyện của Bobby rõ ràng không phải để giải trí. Đây là chuyện thật, vì vậy mới đáng sợ. Ý nghĩ về một nhóm người, được gọi là Lữ khách, du hành qua vũ trụ, chống lại tội ác là một khái niệm thách thức tất cả những gì Mark từng biết. Kỳ lạ hơn nữa, thằng bạn thân nhất của nó lại là một trong những Lữ khách đã làm sự việc thành gay go hơn.
Rõ ràng Mark không thể một mình lo nổi chuyện này. Vì vậy nó phải cầu cứu tới Courtney. Hai đứa cùng nhau đọc nhật ký của Bobby, cố tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra với bạn chúng.
Hai đứa chọn căn hầm dưới nhà Courtney làm nơi gặp gỡ. Đó là cái xưởng nhỏ của ba Courtney, nhưng chẳng bao giờ ông sử dụng tới. Courtney vẫn thường cười chọc ghẹo ba, tha cả đống dụng cụ xịn về để rồi chẳng biết phải làm gì với chúng. Vì vậy căn hầm với một đống dụng cụ đóng bụi là nơi hoàn toàn lý tưởng cho Mark và Courtney. Trong hầm còn có một đi-văng cũ cho hai đứa thoải mái ngồi ngấu nghiến nhật ký của Bobby.
Vụ đụng đầu cụ giám thị già là vào cuối buổi học, vì vậy hai đứa không trở lại lớp, mà về thẳng nhà Courtney. Thậm chí cô bé bỏ luôn buổi tập bóng chuyền. Trừ khi có chuyện khẩn cấp, chưa bao giờ Courtney vắng mặt trong những buổi tập. Nhật ký của Bobby hôm nay là một chuyện khẩn cấp.
Chạy xuống hầm trước Mark, Courtney nhảy lên cái đi-văng cũ làm tung lên một lớp bụi mù. Cô bé sốt ruột kêu toáng:
- Lẹ lên, mình nóng ruột chết đi được. Mình muốn biết ngay chuyện gì xảy ra tại Cloral.
Nhật ký của Bobby ở trong ba-lô của Mark. Nhưng thay vì lấy cuộn nhật ký ra và ngồi xuống bên Courtney để cùng nhau đọc, Mark cứ đứng trân trân trước mặt cô bạn, vẻ lo lắng. Courtney hỏi, cố thể hiện sự nôn nóng của mình:
- Sao vậy?
Mark khẽ đáp:
- Court… Courtney, mình… sợ.
Bình thường, Courtney đã xô một phát cho những đứa kiểu như Mark lăn đùng ra, để giật phăng cuộn nhật ký. Nhưng lần này thì khác. Hai đứa cùng nhóm. Cùng chia sẻ một bí mật. Cả hai đều phải tôn trọng những vấn đề của nhau. Vì vậy dù rất nóng lòng giật ba-lô của Mark để lấy nhật ký, Courtney chỉ hít mạnh một hơi, ráng bình tĩnh nói:
- Mình cũng vậy. Nhưng mình muốn biết Bobby có ổn không.
Mark rên rỉ:
- Mình không nói về Bobby. Sợ… là sợ cho chúng ta.
Courtney ngồi ngẩn ra. Giờ thì cô bé đã hoàn toàn chú tâm tới Mark:
- Vì sao?
Mark vừa đi đi lại lại vừa nói:
- Từ khi bạn ấy ra đi mấy tháng trước, mình suy nghĩ rất nhiều về chuyện này.
- Ừa, mình cũng vậy.
Tuy Courtney nói thế, nhưng rõ ràng Mark đang rối trí hơn cô bé, vì lúc này chỉ có Mark là kẻ lo lắng. Nó phân tích:
- Thử nghĩ đến những gì đầy đe dọa tại đây. Saint Dane đang cố thống trị Halla. Mà Halla là tất cả. Là mọi thời gian, mọi nơi chốn hằng có. Bạn không thấy đáng sợ sao?
- Ồ, có chứ. Mấy tháng trước, điều mình lo nhất chỉ là kỳ thi đại số. Nhưng từ vụ đại số nhảy sang vụ tương lai của tất cả không gian và thời gian làm mình suy nghĩ toát mồ hôi.
Mark gật. Ai có thể yên tâm với một vấn đề quá lớn như vậy được. Vẫn tiếp tục bước tới bước lui, nó nói:
- OK. Mình cũng điên đầu luôn mà cũng đâu hiểu chuyện gì. Nhưng còn nhiều chuyện khác nữa. Cậu Press đã cho Bobby biết tất cả các lãnh địa sắp tới thời kỳ “bước ngoặt”. Nhiệm vụ của các Lữ khách là giúp họ vượt qua cơn khủng hoảng, để tiếp tục tồn tại trong hòa bình. Nếu họ thất bại, lãnh địa sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn, lúc đó Saint Dane sẽ nhảy vào.
Nghe Mark dài dòng, Courtney nóng nảy hỏi:
- Thì sao?
- Thử nghĩ đi. Cậu Press và Bobby tới Cloral, vì ở đó đang sắp xẩy ra nội chiến. Chúng ta lại mới đọc trong nhật ký trước, cậu Press bảo Loor phải trở lại lãnh địa Zadaa của cô ấy, vì ở đó đang cần đến cô.
Courtney chăm chú lắng nghe. Mark sắp đi vào vấn đề chính và cô muốn hoàn toàn hiểu đó là gì. Mark tiếp tục:
- Saint Dane đến Cloral, cậu Press và Bobby theo hắn tới đó. Chắc chắn Cloral cũng đang mấp mé thời điểm khắc nghiệt.
- Mình hiểu tất cả những điều cậu nói rồi. Nhưng sao cậu lại sợ quá thế?
- Tụi mình đang đọc những trang nhật ký này cứ như chúng là những chuyện xẩy ra quá xa xôi với cái thị trấn nhỏ bé an toàn này của chúng mình. Đúng là Bobby đang sống giữa những sự kiện đó, nhưng chẳng có gì… đụng chạm tới chúng mình. Tại đây. Tại khu ngoại ô an toàn này.
Courtney bắt đầu hiểu, lo lắng hỏi:
- Ý bạn là, chuyện lớn rất có thể cũng sẽ xẩy ra tại nơi này?
- Chính xác. Trái Đất Thứ Hai của chúng ta cũng là một lãnh địa. Chúng ta đâu được miễn trừ. Vì chúng ta là một phần của Halla.
Courtney quay mặt đi, ngẫm nghĩ. Đúng, nếu tất cả mọi lãnh địa đều sắp tới “bước ngoặt”, điều đó có nghĩa gồm cả lãnh địa này của chúng. Gay rồi.
Mark nói:
- Còn vụ này nữa. Hai đứa mình đã cố tìm hiểu vì sao Bobby lại là một Lữ khách. Mình không hiểu vì sao, nhưng mình cá là biết… khi nào.
- Hả? Khi nào cái gì?
- Hình như Lữ khách chỉ đi tới nơi nào, vào thời điểm nào cần tới họ. Mình cá là, Trái Đất Thứ Hai đã tới thời điểm cần một Lữ khách. Đó là lý do vì sao bây giờ chúng ta có một Lữ khách: Bobby.
Courtney không hỏi gì thêm. Không cần phải hỏi. Những gì Mark nói đã quá rõ ràng. Cho đến lúc này, tất cả những gì Bobby viết đều là sự thật. Bobby đã viết lại những lời cảnh báo của cậu Press rằng “tất cả mọi lãnh địa đều cận kề một thời điểm rất khắc nghiệt”. Tất cả mọi lãnh địa. Vậy là bao gồm cả nơi này. Trái Đất Thứ Hai. Quê nhà của chúng. Mark hỏi:
- Bạn có muốn nghe nữa không?
- Không biết nữa.
- Mình nghĩ, hai đứa mình là một phần tham dự vào vụ này. Bobby đã gửi nhật ký của bạn ấy cho chúng mình. Ngoài Bobby, tại đây chỉ mình và bạn biết chuyện gì đang xảy ra.
Courtney lí nhí hỏi như không thốt được nên lời:
- Ý cậu là chúng ta sắp phải đương đầu với cuộc chiến ngay trên Trái Đất Thứ Hai này?
- Mình nghĩ, những gì đang xảy ra chính xác là như vậy.
Thình lình Courtney cũng cảm thấy hãi hùng như Mark. Cuối cùng Mark đã nêu ra vấn đề chủ chốt, Courtney ước giá như bạn nó đừng nêu ra có phải tốt hơn không.
- Vậy… chúng ta phải làm gì?
Mark tháo ba-lô khỏi lưng, ngồi xuống cạnh cô bạn, rồi đáp:
- Mình cũng chưa biết phải làm gì.
Thò tay vào ba-lô, Mark lấy ra cuộn nhật ký của Bobby. Không giống loại giấy da vàng úa lần trước, những trang giấy này dẻo và màu lục nhạt, khổ giấy gần như khổ giấy in, nhưng không vuông cạnh. Trông chúng giống những miếng cao su mỏng, nhẹ, hình dạng kỳ quặc, như được làm thủ công. Nhưng chữ viết trông không khác những trang nhật ký trước: bằng mực đen và đúng là nét chữ của Bobby. Mark bảo:
- Cho đến khi nghĩ ra sẽ phải làm gì, tất cả những gì mình cần làm lúc này là đọc nhật ký của Bobby, tìm hiểu thật kỹ, để khi tới thời điểm… thì mình đã có thể sẵn sàng.
Courtney lom lom nhìn Mark. Mấy câu nói sau cùng của nó như một điềm gở. Đây không phải là một trò chơi đang xảy ra cho người khác. Đây là chuyện hoàn toàn có thật. Giác quan bình thường mách bảo chúng rằng, đến một lúc nào đó, bằng cách nào đó chúng sẽ bị cuốn vào cơn ác mộng này. Vấn đề là, bao giờ chuyện ấy xảy ra? Những câu hỏi như thế chỉ có thể được trả lời bằng những dòng chữ trong nhật ký của Bobby. Vì vậy hai đứa lẳng lặng cắm cúi đọc tiếp mấy trang giấy xanh kỳ lạ.