Suốt mười lăm năm trong đời, nó chỉ là một kẻ đứng bên lề, nhìn người khác vui chơi, nó đã quá chán với việc chỉ là một người vô tích sự, quá mệt mỏi bị đem ra làm trò đùa, và thật sự nản cái trò ao ước thành người này người khác. Nhưng Mark phải thừa nhận, vượt qua bản chất e dè từ bé quả là không dễ.
Từ khi Mark còn là một đứa bé, hiếm khi nó được cha mẹ cho ra ngoài, vì nó dị ứng với đủ thứ trên đời, trừ không khí. Trong ba năm ở đội thiếu nhi, nó được chú ý đúng một lần, vì bị xô lấn vỡ mắt kính. Con gái bắt nạt nó, nhưng đó không phải là vấn đề lớn, vì hầu hết đám con gái chẳng bao giờ ngó đến nó lần thứ hai. Chúng không quan tâm tới một đứa suốt ngày nhai cà rốt (để tăng thị lực), ngồi hàng ghế đầu (vì luôn luôn trả lời đúng tất cả các câu hỏi của thầy cô), và có mái tóc dày, xoắn như lò xo, trông cứ như hai ngày chưa gội.
Không, cuộc sống của Mark chẳng có gì là sôi động cả. Nhưng bây giờ nó đã mười lăm tuổi. Nó quyết định thay đổi, sẵn sàng nắm lấy cơ hội, bắt đầu một cuộc đời mới ngập tràn mạo hiểm và phấn khích. Vì sao?
Vì nó có thằng bạn thân thiết tên là Bobby Pendragon.
Hai đứa là bạn của nhau từ khi đi nhà trẻ, dù ai cũng nghĩ là chúng khác nhau như đông với tây. Bobby khỏe mạnh, ngộ nghĩnh, ai cũng thích gần. Mark vừa hậu đậu, vừa lầm lì ít nói. Nhưng đó chỉ là nhận xét bên ngoài.
Mark và Bobby cùng thích những thứ gần như không bình thường. Những thứ mà lũ trẻ khác vẫn cho là chẳng có gì thú vị. Chúng rất khoái xem những phim cũ xì của Abbott và Costello, nghe nhạc của thập niên 80, ăn món Thái và đọc truyện James Bond (đọc sách gốc, chứ không xem phim). Chúng cùng cười với một chuyện khôi hài. Hai đứa lập một ban nhạc, nhưng Bobby chỉ biết chơi ghita sơ sơ, Mark chỉ có một bộ trống Bongo (một loại trống nhỏ được chơi bằng tay) cổ lỗ sĩ. Cả hai đứa đều hát dở ẹc. Rống lên phát khiếp.
Hai đứa đều thích câu cá trên con sông xinh xắn lượn qua thị trấn Stony Brook nhỏ bé của chúng. Dù chẳng bao giờ câu được con cá nào cũng không sao. Chủ yếu là được lang thang mấy tiếng đồng hồ với nhau. Giống như hầu hết đám con trai, chúng cũng bàn tán về con gái, thể thao, và những thầy cô mà hai đứa không ưa. Nhưng chúng cũng ý kiến ý cò về những dự tính, về du lịch để được thấy những vùng khác nhau, và chúng cũng bàn bạc cả về tương lai nữa.
Dường như đứa này đều biết khi nào cần ủng hộ đứa kia, khi nào cần đả kích bạn mình. Với Bobby, Mark là đứa bạn duy nhất biết suy nghĩ ra ngoài khuôn khổ. Với Mark, Bobby là sợi dây an toàn của nó với toàn thể thế giới. Cả hai đều biết, cho dù cuộc sống của hai đứa xoay chuyển thế nào, chúng vẫn là bạn bè thân thiết nhất của nhau.
Điều chúng không ngờ, là giữa mùa đông năm hai đứa mười năm tuổi, Bobby và toàn thể gia đình biến mất. Cuộc điều tra rộng lớn của cảnh sát địa phương đã không tìm ra được gì. Nhà Pendragon bị xóa sạch khỏi cuộc sống như một trò ma thuật.
Nhưng Mark biết sự thật.
Nó không biết rõ chuyện gì đã xảy ra cho những người còn lại của gia đình Pendragon, nhưng nó biết Bobby đã đi đâu. Bobby đã ra đi cùng cậu Press, để trở thành một Lữ khách. Bobby và cậu Press đã phóng qua một cánh cổng được gọi là ống dẫn, để tới những lãnh địa lạ lùng, xa thẩm. Tại những nơi đó, hai cậu cháu hiệp lực cùng các Lữ khách khác để chiến đấu, chống lại một tên quỷ sứ có tên là Saint Dane. Trong một năm rưỡi, kể từ khi rời khỏi nhà, Bobby đã giúp cho lãnh địa trung cổ Denduron tránh khỏi vụ nổ tan tành lục địa, ngăn chặn vụ rải thuốc độc có thể làm tiêu diệt toàn bộ dân chúng của một lãnh điạ nước có tên là Cloral, và đã trở lại kịp lúc để ngăn chặn Đức Quốc xã phát triển quả bom nguyên tử đầu tiên trên thế giới.
Mark đã làm gì trong khi Bobby đang bảo vệ loài người? Xem cả đóng phim hoạt hình SpongeBob Square Pants (SpongeBob Square Pants: là miếng bọt biển vuông màu vàng, chân thật, ngốc nghếch và sống dưới đáy biển trong loạt phim truyền hình cùng tên của truyền hình Mỹ, chiếu từ năm 1999). Phải, Mark đang khát khao kinh khủng một chuyến phiêu lưu. Nó cần phải có một chuyến phiêu lưu để đổi đời.
Và nó sắp được toại nguyện.
Mark gọi lớn:
- Courtney!
Courtney Chetwynde vừa bước ra khỏi chiếc xe buýt đưa cô bé tới buổi học đâu tiên tại trường trung học Davis Gregory. Courtney rất ghét đi xe buýt, nhưng trường học quá xa nhà, không đi bằng xe đạp được. Cha mẹ cô lại chưa cho phép cô đi xe hơi cùng đám học sinh lớn hơn. Courtney là người duy nhất khác biết sự thật về Bobby Pendragon. Nhưng không giống Mark, tình bạn của Bobby và Courtney bắt nguồn từ vụ hai đứa là đối thủ của nhau, đối thủ thể dục thể thao. Courtney luôn nỗ lực hết sức để đánh bại Bobby trong mọi chuyện. Đó là cách cô bé che giấu việc mình mê mẩn Bobby.
Bây giờ, không ngày nào Courtney không nhớ lại buổi tối của một năm rưỡi trước. Đó là khi cô thú nhận là rất thích Bobby và Bobby bảo cũng rất thích cô. Điều đó càng thêm tốt đẹp một cách nghiêm túc hơn khi hai đứa hôn nhau. Nhưng tất cả đều tan biến khi cậu Press xuất hiện, đưa Bobby ra đi trên chiếc mô-tô, để bắt đầu cuộc đời Lữ khách. Nếu có được một điều ước, Courtney sẽ vặn ngược đồng hồ ngược trở lại đêm hôm đó, để ngăn cản Bobby leo lên chiếc mô-tô của cậu nó.
Vừa ra khỏi cái xe buýt đáng ghét, Courtney nhìn thấy Mark đang hấp tấp chạy lại gặp cô. Courtney chứa chan hy vọng, hỏi:
- Có gì không?
- Không.
Mark biết Courtney muốn hỏi đã nhận được nhật ký của Bobby chưa. Nhưng chưa có gì hết.
Mark và Courtney là một đôi kỳ cục. Courtney xinh đẹp, được hâm mộ, cởi mở và mạnh mẽ. Mark … không giống vậy. Nếu không có mối quan hệ với Bobby, hai đứa chẳng bao giờ thèm ngó ngàng tới nhau.
Mark hỏi:
- Ngày đầu lên trung học, bạn lo không?
- Không.
Courtney nói rất thật, vì cô bé chẳng lo lắng gì.
Chúng bắt đầu lên lớp mười tại trường Davis Gregory. Năm ngoái cả hai đều ở trên đỉnh cao của trường trung học cơ sở Stony Brook. Bây giờ sẽ phải bắt đầu lại từ số không của ngôi trường mới.
Mark phải sải bước mới theo kịp Courtney khi hai đứa tiến vào trường:
- Courtney, mình… mình có chuyện muốn nói với bạn.
Courtney nghiêm nghị nói:
- Oa! Lại cà lăm rồi. Có chuyện gì vậy?
- Không…không có gì. Mình chỉ cần nói với bạn thôi.
- Về nhật ký hay cái gì?
Vừa nói Courtney vừa nhìn quanh, sợ có người nghe được.
- Đại khái là thế. Tan trường, tụi mình gặp nhau được chứ?
- Mình phải tập đá bóng.
- Mình sẽ đến coi. Sau đó, tụi mình sẽ nói chuyện.
- Chắc chắn mọi chuyện đều ổn cả chứ?
- Ổn mà, không có gì đâu. Chúc hôm nay bạn may mắn!
Hai đứa chia tay, để vào buổi học đầu tiên. Courtney rối rít với đám bạn cũ, nhưng cũng nhìn quanh xem có tên nào mới không. Trong giờ Anh văn, cô bỗng thấy mình nhìn lom lom một anh chàng bảnh trai tên Franh. Cô bé cảm thấy kỳ kỳ, như có lỗi với Bobby. Nhưng trong nhật ký, Bobby đã nhắc đến một cô nàng Lữ khách tuyệt vời tên Loor đấy thôi. Courtney nghĩ, nếu Bobby có thể thích một cô nàng ở một lãnh địa xa xôi có tên là Zadaa, thì sao Courtney lại không thể thích một anh chàng chỉ ngồi cách hai bàn trong một lớp học có tên là Anh ngữ?
Mark bước vào trường trung học với hy vọng bắt đầu một cuộc đời mới. Ba trường trung học cơ sở đổ vào Davis Gregory, có nghĩa là ít nhất có hai phần ba học sinh không biết sự thật ngốc nghếch về nó. Bức phát họa của đời nó đã thay đổi và đầy sảng khoái.
Nhưng thật không may, cho đến khi kết thúc tiết học sau cùng, Mark đã bị thất bại sáu lần: tiết học nào nó cũng vào lớp trễ hơn mọi người; trong giờ hóa học, đôi giày vải của nó bốc mùi chua lè làm một cô bé phát nôn ọe, và trong giờ ăn trưa nó đã làm trò cười cho cả phòng ăn, vì đã ngồi lầm vào chỗ của một tay đô vật nổi tiếng khắp vùng. Để phạt cái tội chiếm chỗ, tay đó bắt Mark đứng trên bàn và hát bài Wally con cá ngừ mũi xanh đổi theo nhịp bài Rudolph con nai ngốc mũi đỏ.
Cảnh thảm hại hồi phổ thông lại tái diễn, chỉ khác là với những đứa lớn hơn.
Trong khi Mark phát hiện ra sự thât khủng khiếp, là cuộc sống nhục nhã của nó lại tiếp tục, thì mọi chuyện đến với Courtney đều khác hẳn. Courtney cao ráo, xinh đẹp với mái tóc dài màu nâu sáng, đôi mắt màu tro sâu thẳm và nụ cười thân thiện. Cô bé có rất nhiều bạn, trừ khi bước vào những cuộc đấu thể thao. Trong lãnh vực thể thao, Courtney không có bạn. Bất kỳ là môn thể thao nào, Courtney rất ghét bị thua. Từ dã cầu, chạy, bóng rổ cho đến … judo. Cô bé tuyệt đối tự tin. Thật ra Courtney đã quá quen với chiến thắng, nên cô háo hức trông chờ ngày vào trường phổ thông trung hoc, vì khao khát được tranh đua nhiều hơn nữa.
Bây giờ cô đã được toại nguyện.
Huấn luyện viên đang gào thét về phía cô:
- Chetwynde! Bộ em đi giày ngược hả!
Môn thể thao say mê nhất của Chetwynde là bóng đá. Cô từng là tiền đạo trong đội trường trung học cơ sở và đã dẫn dắt đội ghi bàn. Cô ao ước được bước vào sân bóng của trường phổ thông trung học và sẽ luôn vượt trội như từ trước đến nay.
Nhưng ngay từ buổi tập đầu triên, Courtney đã nhận ra có sự trục trặc. Đó là buổi tập dẫn bóng. Courtney đi bóng lên với nụ cười đầy tự tin, sẵn sàng cho các cô gái của trường trung học nếm mùi Courtney bão táp. Cô lách qua phải, chuyển qua trái và … bị hậu vệ lấy mất bóng!
Ôi!
Đến lượt chơi ở vị trí hậu vệ. Các cô gái kia lướt tới, lừa bóng qua cô ngọt xớt như chớp, khiến Courtney bị móc chéo chân và … ngã xuống đất – dẫn đến lời phê bình về việc cô đi giày ngược.
Suốt buổi chiều, Courtney luôn chậm một bước. Các cô gái trung học kia chơi rất tốt. Họ cướp bóng của cô, chuyền banh cho nhau không cần nhìn, và thật sự đã làm cô như một đứa trẻ con đang đá banh cùng người lớn. Một cô gái cướp được bóng, hất bóng lên bằng chân, dùng đầu gối tung bóng kên cao, rồi đánh đầu cho bóng bay về cuối sân. Cô ta nhìn Courtney, nói:
- Chúc mừng thành công, siêu sao.
Khi tập chạy nước rút, Courtney luôn là người về đích sau cùng. Thật không ngờ nổi. trước đây chưa kẻ nào hạ được Courtney Chetwynde. Chuyện gì đã xảy ra thế này?
Sự thật là chẳng có gì xảy ra cả. Courtney luôn cao lớn hơn tuổi của cô. Đó là một trong những nguyên nhân làm cô nổi trội trong các môn thể thao. Nhưng giữa năm lớp chín và lớp mười, các cô gái khác cũng đã lớn lên. Những cô gái quá nhỏ khi thi đấu cùng Courtney, thình lình vọt cao. Mắt họ ngang tấm mắt Courtney. Không phải Courtney đột nhiên thi đấu dở đi mà là vì những cô gái khác đã lớn lên và chơi khá hơn trước. Khá hơn rất nhiều. Đó thật sự là cơn ác mộng đối với Courtney, nhưng cô không để lộ ra nét mặt. Không đời nào.
Ngoài sân, Mark ngồi xem buổi tập dược dưới một gốc cây. Nó không thể tin những gì đang nhìn thấy. Ai cũng có những ngày xui xẻo, nhưng nhìn Courtney nỗ lực như thế này, thật không chịu nổi. Có những điều trong đời là hoàn toàn tuyệt đối. Nó biết pi nhân với bình phương của bán kính sẽ cho diện tích hình tròn; nó biết nước được tạo ra bằng hai phần hydrogen và một phần oxygen; nó cũng biết kẻ nào thách đấu với Courtney Chetwynde là kẻ đó sẽ bị thua.
Bây giờ, điều cuối cùng trong số những chân lý hiển nhiên của Mark đang bị chứng minh là sai lầm. Thật là một kết thúc hoàn hảo dành cho một ngày hoàn toàn tệ hại.
- Sau cùng thì, hình như con nhỏ đó cũng chẳng ghê gớm gì lắm.
Giọng nói quen quen ngay sau lưng Mark.
Mark vội ngước nhìn. Sự khiếp đảm của ngày hôm nay chưa đủ. Andy Mitchell đang đứng lù lù đó. Thằng mắc dịch khịt mũi rồn rột, rồi phun toẹt một bãi đờm mủi, suýt bắn trúng bàn tay Mark. Mark lăn người né, nhưng lại suýt trúng lăn lên mẩu thuốc lá Mitchell vừa búng ra. Mark phải ghị chân để không bị dính vào cục đờm. Thằng Mitchell cười khoái trá:
- Sao vậy, Dimond? Giật mình à?
Mark làu bàu:
- Mày muốn gì?
- Đừng nổi quạu với tao chứ. Tao chỉ ra đây hút điếu thuốc thôi mà. Nhìn con nhỏ Chetwynde nhảy chồm chồm đã quá.
Mark lí nhí nói rồi bước đi, nhưng Mitchell bám theo ngay:
- Tao chưa quên vụ nhật ký đâu. Thằng Pendragon còn ở đâu đó. Mày biết, tao biết và mày biết là tao biết chuyện đó.
Thật ra, còn người thứ ba biết chuyện gì đã xảy ra cho Bobby Pendragon. Đó là Andy Mitchell. Mitchell đã thấy một trong những cuốn nhật ký của Bobby và đã lợi dụng chuyện đó để làm áp lực, bắt ép Mark phải cho nó đọc những cuốn còn lại.
Mark quay lại, đứng sát mặt thằng Mitchell:
- Tao chỉ biết một điều: mày là một thằng đần độn. Và tao không sợ mày nữa đâu.
Hai đứa trừng trừng nhìn nhau. Mark hết chịu nổi bị thằng du côn này bắt nạt rồi, nên gần như sẵn sàng choảng nhau với nó một trận. Gần như thôi, vì Mark không phải là một đứa quen trò đấm đá. Nếu Mitchell bắt thóp được Mark và thật sự ra tay, tình hình sẽ rất tồi tệ… cho Mark.
- Ê, Mitchell.
Tiếng của Courtney. Cô đứng ngay sau lưng Mitchell, một tay cầm túi quần áo, một tay cầm cây cọc. Trông cô mệt mỏi, nhếch nhác, và đang quạu sẵn.
- Tưởng mày ra đường hành nghề trộm xe rồi chứ. Làm gì trong trường trung học này vậy?
Mitchell lảng ra. Dù Courtney đá bóng dở đến thế nào, nó cũng không dám kiếm chuyện với cô. Nó chỉ cười cười mai mỉa:
- Ngộ thật! Hai đứa mày tưởng là khôn lắm, vậy mà tao biết hết.
-Mày biết gì?
Mark bảo:
- Nó biết là chúng ta biết nó biết… Đại loại vậy đó. Bạn biết không?
Mark và Courtney cười khúc khích. Chúng biết thằng Mitchell không còn là mối đe dọa nữa. Nó không đủ thông minh để làm được chuyện đó.
Mitchell châm chọc:
- Ờ, cười cho đã đi. Nhưng tao đã đọc nhật ký rồi. Khi nào thằng cha Saint Dane tới đây truy lùng tụi Lữ khách, hai đứa mày còn cười nổi không?
Mark và Courtney không cười nổi nữa, lẳng lặng nhìn thằng Mitchell hấp tấp chạy đi.
Courtney lẩm bẩm:
- Hừ! Hôm nay đúng là một ngày chết tiệt!
Hai đứa đi xe buýt về nhà. Bình thưởng, Courtney sẽ ngồi cuối xe với đám bạn thân thiết, Mark ngồi đằng trước với đám chả thân thiết chút nào. Hôm nay thì khác. Sau xe có mấy cô gái vừa hạ Courtney tan tác trong sân bóng. Họ ngồi cùng mấy anh trong đội bóng bầu dục, cười giỡn rầm rầm. Courtney không được hoan nghênh nhập bọn. Vì vậy, cô lên ghế trước ngồi cùng Mark. Đó là sự sỉ nhục cuối cùng.
Courtney hỏi Mark:
- Có gì kể về ngày hôm nay không?
- Không. Còn bạn?
- Không.
Cả hai đều im lặng trong khi xe chạy. Mark và Courtney cùng tự hỏi, liệu những ngày còn lại trong trường trung học có khổ sở như mấy giờ đầu tiên này không? Sau cùng Courtney hỏi Mark:
- Bạn đã định nói chuyện gì với mình vậy?
Mark nhìn quanh để biết chắc không ai nghe thấy, rồi thấp giọng nói:
- Mình đã suy nghĩ rồi. Nhớ những gì mình đã nói không? Bất chấp những gì Mitchell mới nói, mình nghĩ, chúng ta vừa thoát nạn. Theo mình, khi các Lữ khách ngăn chặn Saint Dane trên Trái Đất Thứ Nhất là họ đã cứu ba lãnh địa của Trái Đất. Nhớ không?
Courtney bực mình:
- Nhớ. Mình còn nhớ bạn nói đã thất vọng ra sao vì bạn chỉ muốn Saint Dane đến đây để bạn có thể giúp Bobby đánh lại hắn. Mình cũng nhớ là đã bảo bạn hâm tỉ độ, nhớ không, anh bạn nhỏ?
Mark gật. Courtney tiếp:
- Tốt. Vậy thì đừng nghĩ lung tung nữa.
- Nhưng… mình vẫn cứ muốn giúp Bobby.
- Tụi mình đang giúp bạn ấy đấy thôi. Tụi mình giữ nhật ký cho bạn ấy.
- Như vậy chẳng ăn thua gì. Mình muốn thật sự giúp cậu ấy.
- Không thể, Mark ơi.
Mark cười tinh quái:
- Đừng nói chắc vậy chứ.
Courtney liếc Mark một cái rõ dài:
- Này, bạn đang nghĩ gì vậy.
- Mình muốn trở thành một phụ tá. Muốn cả hai đứa mình đều làm phụ tá.
- Phụ… cái gì?
- Bạn biết phụ tá là gì mà. Bobby đã viết về họ trong nhật ký. Đó là những người ở các lãnh địa, giúp các Lữ khách. Họ đặt sẵn quần áo, đồ tiếp tế cho Lữ khách ngay bên ống dẫn. Họ là những người đã giữ mô-tô cho cậu Press và để sẵn xe hơi khi cậu trở về. Công việc rất an toàn nhưng lại thật sự quan trọng.
Courtney nạt:
- An toàn? Bạn nghĩ đến cái nhà ga bỏ hoang trong khu Bronx và vượt qua lũ chó quig đó là an toàn?
Mark vẫn đầy hy vọng:
- Chắc trên Trái Đất Thứ Hai còn có một cửa vào ống dẫn khác nữa chứ. Các lãnh địa kia có hơn một ống dẫn, sao ở đây lại không?
- Nhưng nếu nó ở tận Alaska, bạn sẽ dời nhà tới đó chắc?
- Đúng vậy.
- Dóc!
Hai đứa lặng thinh khi xe buýt đi qua thêm vài bến nữa. Vài cô gái trong đội bóng xuống xe và cố tình phớt lờ Courtney. Courtney không quan tâm. Tâm trí cô đang bận suy nghĩ về nhật ký và Bobby. Sau cùng, Courtney nhẹ nhàng nói:
- Mark, mình biết bạn lo lắng cho Bobby. Mình cũng vậy. Nhưng cho dù trở thành phụ tá là một ý kiến hay, làm sao chúng ta thực hiện được?
Mark ngồi thẳng dậy, phấn khởi vì ít ra Courtney đã chịu cân nhắc vấn đề:
- Mình cũng không biết. Nhưng hôm Bobby chưa đi, mình đã nói chuyện này với cậu ấy về…
Courtney ngắt ngang:
- Bạn đã nói với Bobby, mà không thèm bàn với mình trước?
- Mình chỉ yêu cầu cậu ấy thử để ý đến chuyện đó. Vì chính Bobby cũng không hiểu gì hơn là những gì đã viết trong nhật ký về phụ tá. Bobby đã hứa sẽ cố tìm hiểu. Bạn nghĩ sao?
- Mình nghĩ là phải nghĩ kỹ lại vụ này. Và mình nghĩ, đã tới trạm mình phải xuống rồi.
Courtney đứng dậy. Mark hỏi:
- Nhưng bạn hứa chứ? Hứa là sẽ suy tính về chuyện này?
- Ừa. Nhưng mình cần phải biết nhiều hơn nữa.
- Đúng vậy.
Courtney nhảy xuống khỏi xe. Suốt cả ngày hôm nay, đến bây giờ Mark mới cảm thấy dễ chịu hơn. Nó tin chắc, nếu Bobby cung cấp thêm tin tức về phụ tá, Courtney sẽ tham gia cùng nó. Cảm giác thật tuyệt với khi biết sẽ được thực sự giúp Bobby.
Đêm đó, năm trên giường, Mark không ngừng tưởng tượng đến những chuyện có thể xảy ra. Nếu hai đứa trở thành phụ tá, chúng có thể bay qua ống dẫn được không? Phóng qua ống dẫn chắc dễ sợ lắm! Tưởng tượng nó tới Cloral, phóng mình dưới nước cùng Bobby. Nó như nhìn thấy chính nó trên chiếc xe trượt, đua xuống sườn dốc phủ tuyết ở Denduron, lẩn tránh bầy gấu quig đang rượt đuổi. Thậm chí nó còn thấy đang ở Zadaa, được sát cánh bên Loor trong trò chơi cướp cờ.
Mark phải cố suy nghĩ sang những chuyện khác vì sợ sẽ không thể nào ngủ nổi. Nó chuyển ý nghĩ vào những bài toán rắc rối. Nó tưởng tượng đang nằm trên bãi biển, nhìn mây ngồn ngộn trong một ngày hè ấm áp. Nó giả bộ như cái nhẫn của nó đang xoắn vặn và nhật ký mới của Bobby sắp xuất hiện…
Mark ngồi bật dậy. Không phải tưởng tượng. cái nhẫn của Mark đang xoắn vặn thật. Nó nhìn xuống tay. Mặt đá trên cái nhẫn bạc đang chuyển từ màu xám sang trong suốt như pha lê. Vậy có nghĩa là: Mark chưa thể ngủ ngay được.
Nhảy phắt khỏi giường, Mark rút nhẫn, đặt lên thảm sàn. Vòng tròn nhỏ lớn dần, để lộ ra một cái hố đen ngòm trên mặt sàn. Mark biết đây là đường ống đưa đến một lãnh địa khác. Nó nghe tiếng nhạc rộn ràng từ xa, rồi mau chóng lớn dần. Từ dưới hố lóe lên những tia sáng, căn phòng chợt hừng sáng lên như có cả ngàn con đom đóm. Mark phải bịt mắt vì màn trình diễn chói lòa đó.
Rồi, như mọi khi, thình lình sự kiện đó ngừng lại. ánh sáng tắt, nhạc ngưng bặt. Hé mắt nhìn qua kẽ tay, Mark thấy chiếc nhẫn đã trở lại bình thường. Cũng như mọi lần, chiếc nhẫn thần bí đã làm xong cuộc chuyển phát thư.
Nằm trên thảm là nhật ký mới nhất của Bobby.
Nhưng không giống chút nào với những gì Bobby đã gửi trước đây. Thực ra, thậm chí nó không giống một quyển nhật ký. Vật này nhỏ, màu bạc sáng bóng, kích cỡ và hình dáng từa tựa một cái thẻ tín dụng. Mark ngập ngừng nhặt lên và thấy có ba núm hình vuông trên đó. Một núm màu lục sẫm, một màu cam tươi, núm thứ ba màu đen. Vật này không nặng hơn tấm thẻ tín dụng bao nhiêu. Gần trên đó là một mảnh giấy với nét chữ viết tay của Bobby.
XANH LỤC – PLAY. ĐEN – STOP. CAM – REWIND.
Mark thấy giống như những chỉ dẫn của một máy nghe đĩa CD, tuy tấm thẻ nhỏ xíu này trông không giống bất cứ máy nghe đĩa nào nó từng thấy trước đây. Nhưng nếu Bobby đã gửi, Mark phải thử. Nó chạm tay lên núm xanh lục.
Lập tức, một tia sáng lóe ra trên một đầu tấm thẻ. Mark kinh ngạc buông rơi tấm thẻ. Tấm thẻ bạc rơi xuống sàn và tia sáng rọi suốt căn phòng. Mark nhảy tót lên giường thu mình thật xa, đề phòng. Đó có phải là tia la-de không? Liệu nó có bị cắt ra thành từng lát mỏng không? Một giây sau, tia sáng lớn dần cho đến khi rọi lên một hình ảnh ba chiều ngay giữa phòng ngủ. Mark chớp mắt, dụi mắt… rồi lại nhìn. Vì đứng trước nó là … Bobby Pendragon. Hình ảnh trông sống thật y như bạn nó đang đứng đó bằng xương bằng thịt, điều duy nhất nhắc cho Mark biết đó là hình ảnh ba chiều, là nguốn sáng phát ra từ tấm thẻ nằm trên sàn.
Tiếng nói của Bobby rõ mồn một:
- Chào Mark. Chào Courtney.
Mark ngẩn mặt, sững sờ.
- Lời chào từ lãnh địa Veelox đây. Những gì các bạn đang nghe, đang thấy lúc này, chính là nhật ký số mười ba của mình. Ngầu chứ, hả?