Tụi mình nhào vào khoang thang máy nhỏ màu xanh dương, mình vội vàng sập ngay cửa lại. Cũng ngay lúc đó, con rắn quăng hết sức mình vào cánh cửa vừa kịp đóng hết lại, đánh mình bật ngược vào Loor và Zetlin.
Zetlin kêu lên:
-Nhìn kìa!
Gắn trên cánh cửa, cắt ngọt sớt qua, là hai cánh nanh rắn. Một giây sau, chất lỏng từ hai cái răng khổng lồ trào ra như suối.
Nọc độc!
Tụi mình co rúm vào một góc để tránh. Nọc độc văng vào tay tiến Zetlin, làm ông đau gào lên.
Mình kêu lên bảo Loor
-Đem tụi mình ra khỏi đây ngay.
Cô với tay lên nút điều khiển thang máy. Mình không tin cô biết chính xác phải nhấn nút nào, nhưng thang máy lắc lư, và tụi mình lên đường. Hai cái nanh còn nguyên trên cửa. Con rắn bám theo chuyển đi. Nhưng may mắn là nọc độc không trào ra nữa. Chắc nó đã phun ra hết rồi.
Mình hỏi Zetlin:
-Sao chúng ta không đi xuống, mà lại di chuyển về một bên?
Ông ta nhăn nhó vì đau, trả lời:
-Vì Barbian nằm ngang. Tất cả các tầng đều nằm trên một mặt phẳng.
À, đúng rồi, mình quên vụ này:
Loor cầm tay ông ta, chùi nọc độc bằng tay áo của cô. Mình thấy một vạch đỏ hỏn trên lưng bàn tay ông.
Zetlin nói:
-Ta không sao đâu.
Mình quyết định để dành tình cảm cho đến khi tất cả được an toàn, nên chỉ hỏi:
-Ra khỏi đây bằng cách nào?
Zetlin bảo:
-Bằng thang máy. Qua rừng mà hai ngươi đã vào đây lần đầu. Tại đó, ta sẽ cho Barbican trở lại vị trí thẳng đứng, và chúng ta sẽ ra khỏi cửa.
-Vậy là ổn rồi.
Nói xong mình chỉ hai cái nanh vẫn còn gắn trên cửa, hỏi:
-Nhưng mấy nanh còn chĩa vào chúng mình thế kia, làm sao ra khỏi thang máy được?
Thình lình thang máy rung lên rồi ngừng lại. Mình vội hỏi:
-Có bình thường không?
-Không. Chắc là…
Zetlin chưa dứt lời, thang máy bắt đầu rung động mạnh. Mình nhìn hai cái nanh của khách quá giang, và thấy chúng nhúc nhích. Con rắn đã quyết định làm chủ tình hình. Một giây sau, hai cái nanh được rút ra, để lại hai lỗ hổng trên cửa.
Mình hỏi:
-Làm sao bây giờ?
Thang máy bắt đầu đong đưa. Cảm giác như tụi mình đang ở trong một con tàu nhỏ giữa cơn biển động. Nhìn bảng kiểm soát thang máy, Zetlin tuyên bố:
-Chúng ta đang ở trong phòng căn trọng lượng.
Phòng cân? Ông ta có một phòng thể thao riêng sao? Ông mở một ô dưới bảng điều khiển thang máy, để lộ ra một khoang với hàng loạt những thiết bị lạ lùng, giống như những tấm lót trượt tuyết mà tụi mình đã sử dụng để lướt trên mặt băng. Chúng cũng có những khung bằng giây thép, để gắn lên giày, nhưng chỉ có một miếng lót dưới gót. Miếng lót này dầy hơn, và có một lỗ ngay chính giữa. Zetlin lấy ra ba đôi, đưa cho Loor và mình, nói:
-Gắn vào giày đi.
Hai đứa mình làm theo lời ông ta. Lúc này thang máy lắc lư rất mạnh, tụi mình không đứng vững nổi nữa. Con Bọ Thực Tế cố gắng kéo khoang thang máy ra khỏi đường ray. Nó làm việc rất hiệu quả, làm tụi mình quay mòng mòng như mấy đứa nhóc trong thùng quay ở hội chợ. Chỉ có điều không êm ái và vui nhộn, mà đau thấy mồ luôn.
Vừa cố gắng móc khung dây lên giây, mình vừa hỏi:
-Mấy cái này là gì vậy?
Zetlin bảo:
-Đây là cách duy nhất để đi lại trong phòng trọng lượng.
Trả lời vậy cũng như không. Ông ta đưa cho mỗi đứa mình một dụng cụ kiểm soát nhỏ, rồi hướng dẫn cách đeo vào ngón tay giữa như một chiếc nhẫn. Có một nút bấm gắn với nhẫn, nằm trong lòng bàn tay. Ông căn dặn:
-Ngay khi ra tới bên ngoài, hãy nhấn nút. Nó sẽ khởi động hệ thống phản lực.
Loor hỏi:
-Hệ thống phản lực là gì?
Cô chưa kịp nhận câu trả lời thì khoang thang máy lộn nhào. Con Bọ Thực Tế đã kéo thang máy khỏi đường ray và quăng quật như điên. Chúng mình như đang ở trong một máy giặt, lăn lộn từ góc này sang góc kia. Mình cố gồng người chờ đợi cú va đập. Nhưng chẳng có cú va đập nào hết, tụi mình chỉ bị quay lộn. Thật khó tin, nhưng đúng là khoang thang máy xoay không ngừng.
Nhào tới, Zetlin cầm quả nắm cửa, ra lệnh:
-Theo ta.
-Đừng!
Mình kêu lớn, vì nghi hành động của ông ta chẳng khác nào tự sát. Nhưng Zetlin không hề sợ. Ông đẩy cửa rồi quăng người ra ngoài. Loor theo sau ngay. Mình nghĩ, nếu phải hy sinh thì cùng nhau hy sinh. Vậy là mình cũng lao tới cửa, phóng ra ngoài.
“Phóng ra” là một từ rất chính xác. Vừa thoát ra khỏi cửa, mình ôm đầu, co tròn người, sẵn sàng chờ cú va chạm mạnh lên mặt đất. Nhưng không. Chỉ vài giây sau mình đã nhận ra là…không chạm đất. Vì mình đang trôi lơ lửng. Thận trọng nhìn qua kẽ vòng tay, mình thấy chung quanh tối thui và…đầy sao. Mình đang bồng bềnh ngoài không gian! Đây không phải là phòng trọng lượng, mà là phòng không trọng lượng. Xa xa, về bên phải mình, khoang thang máy vẫn đang xoay tít như điên. Đang mải mê nhìn, bỗng mình cảm thấy bị chạm vào vai.
-Aaaaa!
Quay phắt lại, mình tưởng thấy mấy cái nanh của con rắn đen sát bên đầu. Nhưng đó là tiến sĩ Zetlin. Ông ta nắm tay Loor. Cả hai lơ lửng kề bên mình. Và cả hai đều lộn ngược đầu. Hay chính đầu mình đang lộn ngược.
Zetlin giải thích:
-Hệ thống phản lực phóng ra từ gót chân của mi. Hãy hướng thân thể về nơi muốn tới, rồi chạm vào nút trên bàn tay mi. Mi có thể khéo léo điều chỉnh hướng gót chân tiến tới. Vừa chạm vào nút trên bàn tay, thân hình mình bắn vụt lên. Chà! Thiết bị này mạnh khiếp thật!
Zetlin bảo:
-Từ từ. Chạm nhẹ thôi.
Mình xoay vòng, ngập ngừng chạm nhẹ vào nút. Chính xác. Mình có thể điều khiển nó được rồi. Khi mình buông ngón tay khỏi nút bấm, tốc độ giảm ngay. Dễ ợt. Nếu trong hoàn cảnh khác, vụ này chắc chắn là thú vị bậc nhất. Chẳng khác nào được trôi nổi ngoài không gian mà không cần phải là hoàn cảnh khác. Đâu đó, giữa những ngôi sao kia, là một con rắn khổng lồ đầy nọc độc đang rình mò để giết tụi mình.
Zetlin nói:
-Theo ta. Ta biết đường ra khỏi đây.
-Đường nào?
Mình vừa hỏi vừa nhìn không gian mù mịt chung quanh.
Ông ta bảo:
-Ta biết định hướng theo các vì sao.
Mình phải tin lời ông. Vì nếu để cho mình hay Loor lo vụ này, chắc cả ba cứ bay lòng vòng vĩnh viễn ở đây.
Đúng lúc đó con rắn xuất hiện. Tuốt phía dưới, nó đang trôi tự do. Ít ra, mình nghĩ đó là phía dưới, vì không cách nào phân biệt dưới hay trên.
Zetlin bảo:
-Chúng ta gặp may, vì nó không có cách nào xoay trở được ở trong này.
Tuyệt. Con Bọ Thực Tế đã chọn chỗ xấu nhất để kéo thang máy ra khỏi đường ray. Mình đoán nó sẽ trôi nổi một cách tuyệt vọng tại đây, không lối thoát. Điều đó đủ để tụi mình có thời gian ra khỏi Barbican, và để Aja làm nhiều phần mềm. Thình lình mình lại có hy vọng.
Và cũng thình lình hy vọng đó tan tành.
Con rắn không thể chống lại tình trạng không trọng lực, vì vậy nó lại bắt đầu biến hóa.Tụi mình khiếp đảm nhìn một thứ giống như những cánh tay to lớn của người nhú ra từ thân con rắn. Các bàn tay rất đồ sộ, mạnh mẽ. Chúng sờ soạng chung quanh như cố gắng chụp bắt một vật gì.
Loor hỏi:
-Nó làm gì vậy?
Chỉ một giây sau, tụi mình đã hiểu; những bàn tay đồ sộ đã tìm gặp món nó đang tìm.
Zetlin khẽ nói:
-Đường ray thang máy.
Đường ray thang máy là vật cứng rắn duy nhất trong thế giới không trọng lực này. Nắm lấy đường ray, quái vật đã lấy lại được sự kiểm soát. Nó dùng tay để di chuyển đúng hướng tụi mình cần phải đi.
-Lẹ lên.
Zetlin nói và bay vọt lên. Hệ thống phản lực của ông phát ra tiếng vù vù nho nhỏ khi ông di chuyển.
Loor tiếp bước. Cô khởi động sai hướng, nhưng vội chuyển chân, và theo kịp ngay Zetlin. Đến lượt mình bấm nút và…quay tít một vòng. Ui da! Chỉ một chân mình đúng vị trí. Chân kia trôi…tự do! Ngốc thật! Mình nhả nút bấm, quay người lại đúng vị thế, đảm bảo cho hai gót chân sát nhau, và lên đường! Mấy giây sau, mình đã biết cách tính toán. Rất dễ. Chỉ một nhúc nhích nhẹ, gót chân mình sẽ chuyển hướng và mình còn học được cả cách điều chỉnh giữa khi đang bay. Lập tức, mình bay cùng Loor, theo sự dẫn đường của tiến sĩ Zetlin.
Ngoái xuống nhìn, mình thấy Con Bọ Thực Tế đang di chuyển rất nhanh bằng tay cùng với đường ray. Nhưng nhờ hệ thống phản lực, tụi mình di chuyển nhanh hơn.
Zetlin bỗng chuyển hướng, bẻ góc, phóng vụt xuống. Mình và Loor theo sát ông. Nhìn phía trước, mình thấy một hình chữ nhật đỏ phát sáng và lơ lửng trong không gian. Zetlin đang hướng về đó. Ngừng lại trước cảnh cửa hình chữ nhật, ông đẩy mạnh. Đó là cửa mở ra ngoài
Mình nhìn lại: con rắn đen với những cánh tay người đang tiến tới. Nó há hốc hàm, rít lên giận dữ.
Mình giục giã Zetlin:
-Làm ơn lẹ lẹ lên.
Loor và mình theo ông ta bước qua cửa. Ngay khi được trở lại mặt đất cứng, lập tức mình cảm thấy sức hút của trọng lực. Mình hấp tấp đóng cửa. Cánh cửa nặng hơn tất cả những gì mình biết kể từ khi bước vào tòa nhà điên rồ này. Nó giống một cánh cổng hơn là cánh cửa. Thấy một cây cài cửa nặng nề, mình chốt chặn cửa lại ngay. Bất kỳ thứ gì làm chậm chân được. Con Bọ Thực Tế đều tốt.
Zetlin lại ra lệnh:
-Tiếp tục di chuyển.
Chúng mình đang ở trong một phòng, dành chừng ba mét. Zetlin đẩy bung cánh cửa cuối phòng. Khi bước qua cửa, tụi mình vào một nơi mà mình chỉ có thể tả lại là: giống như bên trong một cái đồng hồ khổng lồ. Đó là một căn phòng lớn đầy những thiết bị nặng nề, đồ sộ. Từ trên cao đến chung quanh tụi mình đầy bánh xe răng cưa khổng lồ cài vào nhau, và những bánh đĩa, và…đủ thứ khác nữa mà mình không biết là gì.
Vừa đóng cửa, Zetlin vừa cắt nghĩa:
-Đây là trung tâm của Barbiacan. Bộ máy này xoay chuyển tòa nhà. Ta nghĩ, chúng ta sẽ được an toàn tại đây.
Mình hỏi:
-Điều gì làm ông nghĩ vậy?
Ông ta vỗ vỗ bức tường kế bên cánh cửa tụi mình vừa bước qua.
-Đây là cấu trức trọng tâm của Barbican. Dày hơn mét rưỡi. Quái vật đó quá to lớn, không qua lọt cửa được, và không đủ khả năng phá đổ tường này, dù nó mạnh đến đâu.
-Hy vọng là ông có lý.
Nhưng ông ta…chẳng có lý chút nào.
Bằng chứng xuất hiện ngay dưới chân cánh cửa ông ta vừa đóng lại.
Chỉ tay vào cửa, mình nói:
-Nó không cần phải phá tường đâu.
Một chất lỏng đen như mực đang ri rỉ tràn vào phòng qua khe cửa. Như một thứ dầu độc nó rỉ qua các kẽ hở, tuôn vào và tiếp tục bò qua mặt sàn.
Con Bọ Thực Tế đã biến hóa thành chất lỏng.
-Lối này, lẹ lên.
Vừa nói, Zetlin vừa chạy.
Ông ta không cần phải nói “lẹ lên”. Hai đứa mình đã bám sát theo. Không thể biết bao lâu nữa Con Bọ Thực Tế rỉ vào phòng và biến thành thứ quỉ quái gì nữa. Tụi mình phải chuồn gấp.
Zetlin bảo:
-Chúng ta sẽ sử dụng zip.
Mình hỏi:
-Zip là gì?
Theo ông ta qua bộ máy khổng lồ, mình cảm thấy như một con kiến chạy qua một động cơ đồ sộ. Như vậy đủ hiểu bộ máy này lớn cỡ nào. Zetlin đưa hai đứa mình tới trước một dãy xe. Mình nhận ra đó là những chiếc xe mình đã thấy khi mới tới đây. Trông chúng giống những xe mô-tô họ đã chạy đua từ dưới nước lên trên không. Zetlin nhặt một mũ bảo hiểm trên ghế, rồi nhảy vào xe.
Mình ca cẩm:
-Chết rồi, hai đứa tôi không biết loại xe này!
-Không thành vấn đề. Con nít cũng lái được. Nhìn nhé.
Cầm tay lái, ông nói tiếp:
-Cần phải là tốc độ, cần trái là thắng.
Chỉ tay xuống bàn chân phải đặt trên bàn đạp, Zetlin bảo:
-Góc chân ấn xuống, đầu xe hướng lên. Đạp xuống bằng ngón, xe sẽ phóng xuống. Bàn chân giữ thắng xe, sẽ bay ngang. Rất đơn giản.
Ngay lúc đó, từ phía sau, tụi mình nghe tiếng kêu khủng khiếp phát ra từ trong bộ máy. Đó là tiếng động lớn của kim loại bị phá hủy. Con Bọ Thực Tế đã biến dạng. Mình và Loor lo lắng nhìn nhau. Hai đứa vơ vội mũ bảo hiểm, nhảy lên xe. Tụi mình phải cấp tốc học cách điều khiển mấy chiếc zip này.
Vừa kéo một thanh cuốn quanh bụng, Zetlin vừa bảo:
-Khóa lại. Không khóa chặt, khi chạm mặt nước, các người sẽ bị văng ra khỏi xe ngay.
Loor bối rối ra mặt:
-Xuống…nước?
Zetlin chạm nhẹ một cái nút dưới tay lái, chiếc zip của ông ta nổ máy. Mình và Loor làm theo. Máy nổ. Mình cảm thấy như đang ngồi trên một chiếc mô-tô, giống của cậu Press. Nhưng chưa bao giờ mình lái mô-tô một mình. Trừ lần mình lái một mô-tô nhỏ xíu dành cho lũ nhóc trong khu thương mại. Chỉ việc bỏ đồng hai mươi lăm xu vào, nó bò loanh quanh một chút xíu. Nhìn qua Zetlin, mình thấy ông ta nhấn gót chân xuống. Đầu mũi hình chóp của chiếc xe hướng lên không, như một hỏa tiễn sẵn sàng bay lên.
-Lên đường!
Zetlin kêu lớn, rồi nhấn ga. Lập tức chiếc zip của ông phóng đi. Ông quay lại, lơ lửng trên đầu hai đứa mình, giục giã:
-Lẹ lên.
Mình nhìn Loor. Loor nhún vai, nhấn gót. Mũi xe hướng lên, cô cất cánh và bay vút qua Zetlin, xém đụng trúng ông ta.
Ghi nhớ: Tránh va chạm.
Zetlin quay đầu xe, đuổi theo Loor. Mình không đi gấp là sẽ bị mất dấu họ. Nhấn gót, mình cảm thấy đầu xe hướng lên. Vậy là lúc này mình đang hướng lên trần:
-Hô hây hô!
Mình thì thầm, rồi nhấn ga. Chiếc zip chồm lên, phóng vào không gian. Cuộc du hành thật phi thường! Xoay trở dễ dàng và mình quen ngay với bàn ga và cần thắng. Bàn đạp có tí ti rắc rối hơn. Lúc đầu mình không thể giữ cho chiếc zip bay ngang được, nó làm mình cảm thấy như bị say sóng. Nhưng chỉ một lúc sau, mọi chuyện đều ổn. Ước gì mình có một cái xe thật, giống thế này. Vì đây chỉ là một xe ảo. Hơi bị…quá buồn!
Thấy ông tiến sĩ và Loor lơ lửng trên đầu, mình vội nhập bọn với họ. Cả ba trôi nổi trên đống thiết bị khổng lồ, hơn hai mươi mét trong không gian.
Zetlin hỏi:
-Các người không sao chứ?
Mình bảo:
-Tôi không sao.
Loor nói:
-Tôi cũng ổn.
-Vậy thì tiếp tục.
Nói xong, ông ta định tăng ga. Loor vội nói ngay:
-Nhưng…tôi không biết bơi.
-Mi sẽ không phải bơi.
Tụi mình lại nghe tiếng gầm rú tuốt dưới phòng máy. Nhìn xuống nơi vừa ra khỏi, nhưng mình không thấy gì. Con Bọ Thực Tế không có ở dưới đó.
Nó đã bay lên cùng tụi mình.
Zetlin la lên:
-Nó kìa!
Nhìn xuống, mình thấy giữa đống bánh răng cưa, một cái bóng vút lên. Chỉ thoáng nhìn, nhưng mình sẽ không thể nào quên được. Cái bóng đó có một cái đầu chim, với cái mỏ dài nhọn hoắt. Thân hình nó như một con người, ngực rộng, lực lưỡng. Nhưng chân lại giống chân chim. Nó còn có cánh nữa. Đôi cánh đen đồ sộ, như cánh dơi.
Con Bọ Thực Tế đã cất cánh bay lên.
Cả ba người tụi mình quay đầu, phóng xe về phía trước. Chúng mình bay theo đội hình: Zetlin dẫn đầu, mình và Loor bay sau. Zetlin phóng như điên qua bộ máy kỳ lạ. Chắc ông ta muốn bỏ rơi Con Bọ Thực Tế đang bay, làm mình và Loor chật vật mới theo kịp. Ông ta bay gần mặt đất, bên dưới xà nhà bằng thép, rồi bẻ ngay sang phải, dẫn hai đứa mình qua một hành lang hẹp. Tụi mình phải bay hàng một, vì hành lang không đủ rộng cho hai xe cùng vượt qua. Ra khỏi hành lang, tụi mình phải leo ngược dốc cho tới gần trần. Từ đây, những thiết bị tròn bên dưới trông như những quả núi thép, cong vòng.
Hai đứa mình theo kịp ông ta là điều đáng kinh ngạc, nhưng mấy chiếc zip này rất dễ điều khiển. Theo mình, một phần vì chúng là những chiếc xe ảo, và trong thâm tâm tụi mình biết là phải bay với chúng, vì vậy mà tụi mình đã làm được.
Chúng mình mau chóng tiến gần bức tường cuối phòng máy. Có một khoảng trống tỏa ra một luồng sáng trắng. Zetlin ngoái lại nói:
-Chúng ta sắp tới sông băng.
Mình đoán, phòng kế tiếp trong cái tòa nhà lạ lùng này sẽ là cánh đồng phủ băng tuyết, nơi tụi mình đi thi đua với Zetlin trong trò lướt băng ném bóng. Vậy là quá tốt; vì chúng mình đã tới gần khu rừng hơn rồi.
Nhưng ngay lúc đó, một cái bóng xuất hiện phía trước, bên trái tụi mình. Bao công lao bay bổng của chúng mình hóa thành công cốc. Con Bọ Thực Tế đã tìm một lộ trình riêng, và đang rượt đuổi chúng mình tới ngõ ra. Hai bên đụng đầu nhau. Tụi mình tiến thẳng tới khoảng trống; con chim phóng tới từ bên trái chúng mình. Tụi mình nhấn ga. Con chim quái đản khổng lồ phóng lại gần hơn. Tụi mình phải vượt qua. Mình cố tính toán xem kẻ nào sẽ tới khoảng trống trước. Ba người tụi mình bay sát cánh nhau. Phải chặn đầu nó. Mình xiết ga. Hy vọng xe vọt nhanh hơn. Quá nguy hiểm. Nhưng một là thoát, hai là tan nát vì đâm sầm vào Con Bọ Thực Tế. Tất cả tùy thuộc vào kẻ nào tới khoảng trống trước.
Một giây sau, chúng mình bay vụt vào vùng ánh sáng trắng. Thành công rồi. Con chim bay vút ngang khoảng trống. Phóng quá nhanh, nó không kịp trở đầu.Nó phải lượn một vòng mới quay trở lại được. Chúng mình chỉ cần mấy giây quí giá đó để vượt lên trước nó.
Bây giờ tụi mình đang bay cao, trên đường đua phủ băng. Mình nghĩ, ông ta muốn hoàn toàn dựa vào tốc độ. Tốt. Mình khoái tốc độ. Thậm chí mình không nhìn quanh, để xem Con Bọ Thực Tế đã vào cái thế giới băng giá này chưa. Điều quan trọng là phải vượt qua vùng hoang vu lạnh lẽo này càng sớm càng tốt. Đây là một cuộc đua tốc độ tối đa.
Một phút sau, Zetlin ra hiệu là ông ta sắp bay xuống. Ông chúi mũi xe, phóng tới một thứ giống như bức tường băng thẳng đứng. Chúng mình đã tới cuối phòng băng, nhưng mình không thấy một lối ra nào. Đành phải tin tưởng vào Zetlin, chẳng lẽ ông ta muốn quăng mình vào băng đá như một con bọ quăng mình vào kính xe.
Trong màn tuyết bên dưới, mình thấy một bóng đen có cánh. Con bọ đang ở sau tụi mình và đang vọt lên rất nhanh.
Loor la lên:
-Kìa!
Mình cũng thấy rồi. Một khoảng trống cắt từ bức tường băng. Đó là cửa ngõ vào phòng kế tiếp.
Zetlin nói lớn:
-Chúng ta sẽ phải xuống nước. Ta không tin là con chim đó có thể xuống theo được.
Điều gì làm ông ta tin tưởng vậy? Cứ như mình thấy, Con Bọ Thực Tế muốn làm gì chẳng được. Rất có thể, chỉ vài giây nữa thôi, nó sẽ biến hóa thành một thứ quỉ quái gì khác, làm tụi mình hết vía luôn.
Hơn nữa, Loor không biết bơi. Mình gọi lớn:
-Loor.
-Đừng lo. Tôi làm được.
Cô sẽ phải tỏ ra vô cùng dũng cảm. Mình biết Loor sẽ làm như vậy. Zetlin phóng vào đường hầm băng giá. Hai đứa mình theo sau. Qua đường hầm ngắn, chúng mình lọt thỏm vào vùng tối đen như mực. Không thấy gì ngoài hàng loạt những quả cầu đủ màu sắc lơ lửng trong không gian, đánh dấu cho đường đua.
Zetlin ra lệnh:
-Khom thấp người xuống trước khi đụng mặt nước. Tiếp tục thở. Đừng giảm tốc.
Nói xong, ông chúi đầu xe, phóng xuống nước.
Hai đứa mình nhắm mắt làm liều theo ông ta. Ôi, mình sợ hết hồn đi được. Sợ cho Loor và cả cho mình. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi chạm mặt nước. Va đập mạnh làm mình văng khỏi xe? Ngộp thở? Vãi tè? Mình nghiến răng, khom sát người bên trong mũi xe hình chóp trong suốt, vù vù xuống nước. Zetlin chạm nước trước với một tiếng “ùm”. Hai giây sau tới lượt mình và Loor.
Chiếc xe này mạnh, nhưng mình chịu nổi. Mũi nhọn đầu xe làm giảm tối đa cú va chạm. Tuyệt hơn nữa là mình thở bình thường. Có khả năng là nhờ mũ bảo hiểm. Liếc qua Loor, mình thấy cô đang song hành ngay bên phải mình. Loor thật phi thường.
Ngay khi chạm nước, đèn pha cửa xe bật sáng, nên mình có thể nhìn thấy Zetlin rất rõ. Sông nước phủ lên đầu mũi làm thân xe chòng chành. Nhưng xoay trở chỉ hơi khó hơn trên không một chút thôi.. Có thể vì do sức cản của nước. Tuy nhiên tụi mình vẫn có thể di chuyển nhanh.
Phía sau, mình nghe tiếng vỡ nước thật mạnh. Chỉ một thứ có thể gây ra âm thanh đó. Con Bọ Thực Tế đã xuống nước. Không biết con chim quỉ quái đó có khả năng bơi lặn, hay con bọ đã biến hóa thành một thứ gì giống như một con cá mập rồi. Mình cố rũ bỏ ý nghĩ đó khỏi đầu.
Cuộc hành trình dưới nước không kéo dài. Phía trước, mình thấy lờ mờ đường nét một khoảng trống hình vuông. Zetlin đã hướng mũi xe về đó. Hai đứa mình lái theo ngay. Mấy giây sau, chúng mình phóng qua khoảng trống…
Và ra ngoài không gian bên trên khu rừng. Ngoái lại, mình thấy khoảng trống là một lỗ vuông đầy nước. Nhưng nước không hề trào ra, giống hệt khoảng trống hình tròn mà Loor và mình đã vượt qua lúc mới đến. Thật khó tin, nhưng…có thật. Mình còn nhận ra: quần áo mình khô rang. Không thể nào tin nổi.
Zetlin chúi đầu xe, phóng xuống bề mặt khu rừng. Mình chẳng muốn lại bị đụng độ với những cây cối phóng dây vèo vèo chút xíu nào. Nhưng thà bị lạc trong rừng, còn hơn bay ngoài không gian lộ liễu để Con Bọ Thực Tế nhìn thấy được.
Zetlin giữ cho xe thăng bằng, cách mặt đất chừng một mét, và phóng theo một con đường mòn. Loor bám theo ông ta. Mình theo sát sau Loor. Tụi mình di chuyển rất nhanh. Mình luôn gắn mắt vào lưng cô, dõi theo từng hành động, để biết trước khúc rẽ sắp tới. Chúng mình đang sải bước về nhà. Chẳng bao lâu sẽ tới lối vào Barbican và thoát nạn.
Sau mấy phút vượt qua khoảng trống trong rừng, Zetlin giảm tốc khi tới gần bức tường của tòa nhà. Tụi mình đã rượt đuổi đến phờ người, và tim mình đập thình thịch. Zetlin ngừng xe, nhảy ra ngoài, rồi chạy tới bảng kiểm soát gắn trên tường. Ông mở nắp đậy và bắt đầu nhấn các nút.
Mình hỏi:
-Sao chúng ta không bay zip ra khỏi đây?
-Chúng không hoạt động bên ngoài Barbican. Phải đưa tòa nhà về vị trí số hai, chúng ta mới ra khỏi đây được.
Ông bấm thêm mấy nút và tòa nhà bắt đầu rung lên. Nghe tiếng kim loại rít ken két xa xa, mình có thể tưởng tượng những thiết bị đồ sộ đang bắt đầu chuyển động. Mình chỉ còn có thể hy vọng nó chuyển động đủ nhanh để chúng mình đi xuống và ra khỏi đây, trước khi con bọ phát hiện ra. Tòa nhà kêu rầm rầm và bắt đầu di chuyển.
Zetlin trấn an:
-Không lâu đâu.
Mình nghe một tiếng rít khủng khiếp, như sắt thép đang rã rời từng mảnh. Một giây sau, tòa nhà ngừng chuyển động.
Loor hỏi:
-Chuyện gì vậy?
Zetlin vội trở lại bảng kiểm soát. Ông bực dọc nhấn mấy nút, nhưng chẳng có gì thay đổi.
Zetlin bối rối nói:
-Không hiểu nổi! Tất cả tín hiệu đều cho thấy là chúng ta đang di chuyển.
Mình bảo:
-Khi chúng ta còn ở trong phòng máy, có một tiếng động kinh khủng. Có thể là Con Bọ Thực Tế đã phá hủy bộ máy rồi không?
Đúng lúc đó, tụi mình nghe một tiếng thét chói tai vọng lên từ trong rừng thẳm. Cả ba đều ngước nhìn lên. Zetlin trả lời mình:
-Ta không biết. Nhưng Barbican không chuyển động. Nếu nó không trở lại chiều thẳng đứng, chúng ta sẽ không thể ra khỏi đây.