Mình bàng hoàng đi quanh phòng khách. Hay đúng hơn, mình đi quanh ảo ảnh phòng khách nhà mình. Tuy nhiên cảm giác bàng hoàng là thật, không phải ảo giác. Mình vuốt ve lưng ghế dài và cảm thấy chất vải cô-tông mềm mại. Mình bật đèn bàn, đèn sáng. Mình cầm lên khung hình có tấm ảnh mình bế em Shannon mới sinh, chụp hôm nó từ bệnh viện về nhà. Tất cả đều bình thường và rất thật.
Aja nói:
-Không nên kinh ngạc. Vì tất cả đều đúng như những gì có sẵn trong trí óc cậu.
-Nhưng tôi có thể cảm nhận mọi vật. Tôi còn biết mùi vị thịt muối xông khói. Sao có thể như thế được.
-Cậu đã từng biết mùi vị của nó như thế nào, nên mùi vị của nó sẽ giống như thế. Đơn giản vậy thôi.
Đơn giản vậy thôi? Giỡn chắc? Với khả năng hình dung của mình, thì đây là chuyện xa-lắc-xa-lơ-mới-tới-được-cái-gọi-là-đơn-giản. Mình có cả tỉ câu muốn hỏi, nhưng mình chỉ hỏi một câu:
-Nếu gặp tai nạn, tôi có bị thương thật sự không?
-Không. Cậu sẽ cảm thấy đau nếu bị thương, và sẽ ở trong tình trạng đó cho đến khi cuộc nhảy hoàn tất. Cậu đang ở trong Nguồn Sáng Đời Sáng tại kim tự tháp. Không có gì xảy ra cho thể chất của cậu, tất cả chỉ nằm trong đầu cậu thôi.
-Vậy là tôi không thể... chết... hay bất cứ chuyện gì?
-Nếu cậu chết, cuộc nhảy chấm dứt.
Mình nhìn cái vòng bạc đã thình lình hiện ra như trò ảo thuật ngay khi mình nhớ tới Nguồn Sáng Đời Sống. Đưa tay lên, mình hỏi:
-Sao lúc đầu tôi không thấy cái vòng này?
-Mục đích của cuộc nhảy là làm cậu tự chìm đắm vào những trải nghiệm của mình. Cái vòng đó trên tay sẽ nhắc nhở cậu không có gì trong chuyện này là thật Chỉ khi nào cần, cậu mới nhìn thấy nó.
-Thật vậy sao? Giống như tâm trí tôi bảo cái vòng hiện ra?
-Chính xác. Tư tưởng cậu kiểm soát tất cả.
-Như vậy, chẳng hạn, tôi có thể ước một cái bánh pizza hiện ra? Hay một hồ bơi hiện ra trong ga-ra? Hay một tàu không gian hạ xuống vườn trước nhà để đưa tôi lên sao Hỏa?
Aja cười ha hả. Thật ngạc nhiên. Cô ta không hề tỏ ra bực bội. Có lẽ vì cô đang khoái khoe những gì Nguồn Sáng Đời Sống làm được:
-Chắc chắn là được, nhưng chỉ khi nào những thứ đó đã từng xảy ra. Nguồn Sáng Đời Sống được thiết kế để tạo ra những trải nghiệm hoàn hảo. Một kinh nghiệm hiện thực. Cậu không thể tự nhiên mọc cánh mà bay. Tâm trí cậu không cho phép, vì cậu biết chuyện đó không thực sự xảy ra. Cậu được điều khiển bằng qui luật thực tiễn. Nhưng phải là một thực tiễn hoàn hảo.
Xích lại gần mình, cô ta chạm nhẹ vào núm giữa trên chiếc vòng của mình. Đinh đong. Chuông cửa trước reo. Má bước vội ra từ bếp. Vừa ra mở cửa vừa hỏi:
-Con chờ ai hả Bobby?
Mình nhún vai. Mình chẳng chờ đợi ai và... bất cứ điều gì. Khi bà mở cửa, mình thấy một anh chàng giao hàng của tiệm bánh pizza Domino.
Anh ta oang oang nói:
-Pepperoni (Pepperoni: Tên loại pizza xúc xích bò và heo rắc thêm tiêu.)cỡ lớn, thêm phô mai.
Má liếc mình:
-Hèn gì con không thích ăn điểm tâm.
Vừa trả tiền bánh má vừa nói:
-Con có biết ăn mấy thứ này vào sáng sớm là gớm ghiếc lắm không?
Mình ngắc ngư:
-Dạ... biết.
Nhưng má mỉm cười bảo:
-Được, con có thể ăn, vì hôm nay là ngày thi đấu. Nhưng đừng đưa cho ba, em Shannon, hay con Marley. Vào bếp mà ăn.
Má cầm cái bánh trở vào bếp. Bà không nói gì về Aja. Mình lẩm bẩm:
-Nguồn Sáng Đời Sống đọc được tư tưởng mình.
-Tôi đã nói với cậu rồi mà.
-Vì sao cô nhấn cái núm giữa? Nó có tác dụng gì?
-Cái núm này tiến bộ hơn một chút. Khi khởi sự nhảy, tôi đã bảo cậu hãy nghĩ đến một nơi chốn mà cậu muốn có mặt tại đó. Nguồn Sáng Đời Sống đọc những ý nghĩ đó và tạo ra ngôi nhà này và gia đình cậu. Đó là bước nhảy căn bản. Núm giữa này chỉ được sử dụng khi cậu muốn thay đổi. Chẳng hạn như, nếu gia đình muốn đi dã ngoại nhưng trời lại mưa. Cậu chỉ cần nhấn núm, giông gió sẽ tan biến hết. Hoặc cậu muốn một người bạn cũ là một thành viên trong cuộc nhảy. Hãy nghĩ đến người đó, nhấn núm, họ sẽ xuất hiện.
-Giống như điều chỉnh những cảm nghiệm.
-Chính xác là như thế. Nhưng núm đó còn có đặc tính bảo toàn. Khi lần đầu vào cuộc nhảy, Nguồn Sáng Đời Sống tạo ra môi trường cậu đang nghĩ tới. Ngay khi vào trong môi trường đó, Nguồn Sáng Đời Sống chỉ phản ứng với những gì đang thật sự xảy ra. Vấn đề là, cậu không thể kiểm soát được từng tư tưởng chợt nẩy ra trong đầu. Rất có thể, cậu chợt nghĩ đến là đang ở trên một con thuyền. Nhưng Nguồn Sáng Đời Sống sẽ không làm bất cứ điều gì, trừ khi cậu nhấn nút giữa. Nếu không nhờ có núm đó, sẽ có quá nhiều thông tin từ não đưa tới, làm rối lọan cuộc nhảy.
-Nếu bây giờ tôi đang nghĩ là mình đang leo núi...
-Thì sẽ không có gì xảy ra. Trừ khi cậu nhấn cái núm đó, một người bạn sẽ xuất hiện, cho cậu biết anh ta sắp có một chuyến đi lên núi và rủ cậu cùng tham gia.
-Quá tuyệt!
-Đó là một cách diễn đạt.
-Nhưng cô đang ở đâu? Ý tôi là, Nguồn Sáng Đời Sống không đọc tư tưởng cô, đúng không?
-Tôi là phader của cậu trong cuộc nhảy. Có nhớ trung tâm chúng mình đã đi qua trên đường vào kim tự tháp không? Tôi ngồi trong một trong những phòng kiểm soát nhỏ đó, quan sát cuộc nhảy của cậu.
Mình kêu lên:
-Những máy chiếu phim video đó hả? Chúng cho cô thấy những gì người nhảy đang trải qua?
-Đúng vậy. Các phader giám sát những cuộc nhảy, để bảo đảm mọi thứ được tốt đẹp. Thú thật, đó là một công việc chán ngắt. Hiếm có trục trặc nào xảy ra. Họa hoằn mới có người nhảy cần vài sự giúp đỡ, như vòng kiểm soát của họ cần thay thế, hoặc gặp vài vấn đề nho nhỏ, chúng tôi được gửi ngay vào cuộc nhảy. Nhưng chúng tôi không thể là một thành viên nhập cuộc, nếu người nhảy không nhấn núm trái. Cậu không nhấn núm đó, thì tôi đã không thể tham gia cùng cậu được.
-Như vậy cô có thể điều hành cuộc nhảy lúc này không?
-Không. Tôi chỉ là một khách mời.
Má đứng ngay cửa phòng khách, hỏi:
-Bobby, con có thể ăn pizza trước khi nó đóng băng lại không?
-Dạ, để con nói chuyện xong với người bạn này đã.
Mình không biết giải thích với má vụ Aja làm sao đây. Má nhìn mình, vẻ lạ lùng:
-Con có muốn mẹ hâm pizza lại cho con không?
Aja cười tủm tỉm:
-Má cậu không thể thấy tôi được đâu. Tôi không phải là thành viên trong cuộc nhảy này.
Sao ghê quá vậy? Aja giống như một bóng ma! Quá nhiều qui luật đối với kinh nghiệm quái đản này. Mình nói lớn:
-Không cần đâu, má. Con ra ngay đây.
Má ngần ngừ, rồi quay đi. Mình hỏi Aja:
-Vậy bây giờ tôi phải làm gì?
-Bất cứ thứ gì cậu muốn. Hình như cậu sắp có cuộc thi đấu gì mà?
-Phải. Đấu bóng rổ. Tôi có thể chơi bóng không?
-Nếu cậu muốn.
-Ôi! Tuyệt vời! Cuộc đấu kéo dài chừng bao lâu?
-Đừng lo chuyện đó. Vui vẻ đi. Khi nào cậu trở lại, chúng ta sẽ bàn về vấn đề lớn hơn.
Tiếng Shannon nóng nảy giục:
-Lẹ lên, anh Bobby.
Nó đứng ngay cửa phòng khách, hai tay chống cạnh sườn, vẻ đầy bực bội vì mình làm bê trễ cuộc đấu. Mình nhìn nó, bảo:
-Anh tới ngay đây.
Mình quay lại Aja. Cô ta đã biến mất. Cái vòng bạc của mình cũng mất tiêu luôn. Chính xác hơn là mình không nhìn thấy nó nữa. Trong một thoáng mình không biết chắc phải làm gì, nhưng rồi mình quyết định, nếu muốn tìm hiểu tất cả về Nguồn Sáng Đời Sống, thì phải đồng hành cùng chương trình. Mà nếu chương trình chỉ là chơi với quả bóng tròn thì có gì tệ lắm đâu. Vì vậy mình quyết định chạy vào bếp, ngốn ngấu cái bánh pizza ngon nhất trần đời. Nhưng còn tuyệt vời hơn thế nữa, là mình được gia đình đoàn tụ. Shannon ríu rít khoe những trò chơi trong trường; ba phàn nàn về những bài báo mà ông không thể tìm ra cảm hứng viết; má báo tin được thăng chức trong thư viện. Tất cả đều quá... tuyệt vời. Mình đã ở nhà. Chỉ một điều cay đắng là mình không thể nói cho gia đình biết bất cứ điều gì về mình. Mình nghĩ, có nói ra điều gì cũng chỉ tổ làm hỏng toàn thể ảo ảnh này, vì vậy mình im lặng. Hơn nữa, mọi người vẫn bình thản, chẳng ai hỏi bất cứ điều gì.
Sau bữa điểm tâm, cả nhà lên xe cùng đến nơi mình thi đấu bóng rổ. Mình đã được chơi bóng với Spader trên Trái Đất Thứ Nhất – khi tụi mình cùng nhau truy lùng Saint Dane tại đó – nhưng không thể nào so sánh được với chuyện được mặc đồng phục, năm chọi năm trong phòng thể thao. Lần cuối cùng mình được đấu chính thức là chơi cho đội trung học cơ sở Stony Brook. Nếu không rời khỏi nhà thì bây giờ mình đã được chơi trong đội trường trung học phổ thông Davis Gregory. Vấn đề là, tư tưởng của mình sẽ hướng cả nhà tới đâu? Trung học cơ sở hay trung học phổ thông?
Ba lái xe tới trung học phổ thông Davis Gregory. Trước kia mình đã từng tới đó, thậm chí còn đấu trong trận chung kết giải thành phố trong phòng thể thao của trường, vì vậy mình biết nơi này. Tách khỏi gia đình, mình tới thẳng phòng thay quần áo. Không biết sẽ thấy gì tại đây. Trong một thoáng, mình cảm thấy giống như trong một giấc mơ: người ta mơ thấy bước vào phòng thi, và thình lình nhận ra là chưa bao giờ đến lớp học này. Nhưng mình không hoảng sợ. Vì dù sao Nguồn Sáng Đời Sống có nhiệm vụ tạo ra một trải nghiệm hoàn hảo, đúng không?
Đúng như vậy. Bước vào phòng, mình run lên khi thấy tất cả đồng đội của mình từ trường Stony Brook. Nhưng họ không mặc đồng phục vàng của đội Wildcats của trường. Họ mặc màu đỏ của đội Cardinals, trường Davis Gregory. Mình vẫn ước ao được chơi trong đội hình Cardicals. Giấc mơ của mình... một cách bình thường. Như mình chưa từng bao giờ xa họ. Còn mình thì muốn ôm hôn tất cả, và nói với các bạn ấy rằng mình đang ngây ngất vì được gặp lại họ. Nhưng mình vẫn phải tỏ ra bình thản. Với lý do nào đó, mình biết ngay tủ nào của mình. Trong tủ treo sẵn cái áo Cardinals với con số của mình: 15. Lật lưng áo, mình thấy trên số áo là hàng chữ thêu: PENDRAGON.
Khi nhớ lại và phân tích những gì đã xảy ra, mình có thể hình dung vì sao Nguồn Sáng Đời Sống làm được những gì đã làm. Nhưng lúc đó, mình hoàn toàn chấp nhận sống cùng ảo ảnh. Thậm chí biết chuyện gì đang xảy ra, mình không quan tâm. Không biết có phải do Nguồn Sáng Đời Sống gây ra, hay do chính tâm trí mình hướng dẫn mọi chuyện, nhưng dường như mình quên là đang nằm trong kim tự tháp mênh mông và tư tưởng đang chìm đắm qua một cái máy vi tính. Lúc đó mình chỉ biết, mình đang thật sự ở trong phòng thay đồ.
Quang cảnh hội trường thật dễ sợ. Khán đài đông kín người, rung chuyển như trong một giải vô địch. Nhịp trống trận dồn dập. Hai đội cổ vũ hâm nóng hai bên sân nhà. Đội Black Knights của trường Easthill là đối thủ cân sức cân tài với chúng mình. Đội mình ra sân với năm cầu thủ từ trường Stony Brook: mình, Jimmy Jag, Crutch, Petey Boy và Joe Zip. Ôi, mình nhớ các cậu ấy biết bao! Như thường lệ, huấn luyện viên Darula ngồi trên ghế, rất tự tin. Khi từ phòng thay áo bước ra sân, bụng mình có một cảm giác quen thuộc. Rộn rạo. Trước khi vào trận, bụng mình luôn sôi lên từng hồi. Đó là dấu hiệu mình đã sẵn sàng.
Và, trời ạ, mình đã thực sự được chơi bóng!
Mình rất sung ngay từ cú phát bóng mở màn. Là một hậu vệ làm bàn, mình có khả năng ném bóng và ghi điểm, nhưng trận đấu hôm nay không có vẻ gì là kỳ lạ. Mọi thứ rất ăn ý. Tụi mình tác chiến cùng nhau như một đội lý tưởng tuyệt vời. Hầu hết những cú ném của mình đều lọt lưới. Dù vậy, mình không phải là người ghi bàn đầu. Ô không. Mình chỉ lừa bóng loanh quanh. Không cần nhìn, mình chuyền cho Joe Zip, cậu ấy thả bóng ngay vào rổ. Có mấy trái mình ném vòng qua cho Crutch, cậu ấy có khả năng nhảy cao để dội bóng vào rổ. Nhiều lần mình cướp được bóng và chạy tấn công như một cầu thủ nhà nghề. Một trận đấu như mơ. Ừa, chính xác vậy đó.
Tụi mình cũng không thắng tuyệt đối 100 điểm đâu. Trận đấu rất sát rạt, vì vậy càng thêm sôi nổi. Khi chỉ còn vài giây cuối, thật sự đội mình bị kém đối phương hai điểm. Jimmy Jag chuyền cho mình một quả bật tường, mình xé đường, và khi mình chuẩn bị làm một cú ném nghiêng sát rổ lưới, thì bị trung phong đối phương phạm lỗi. Oa, hai bạn đoán ra chuyện gì rồi chứ. Hai điểm thua, kim đồng hồ đang chạy nốt vài giây cuối cùng của trận đấu, và mình đang đứng trước vạch ném phạt! Đã quá! Đứng ngay vạch, mình chống tay mạn sườn, thở hồng hộc. Khiếp thật!
Nhìn quanh đám đông, mình thấy mọi người đứng bật dậy, cổ động cho mình. Trọng tài ném cho mình quả bóng. Mình đẩy nhẹ bóng, khuỵu gối, nhắm rồi... ném. Quả bóng bay vút vào rổ. Đám đông như hóa rồ. Mình chờ một giây để hưởng niềm vui đó, trước khi ném quả thứ hai. Mình nhìn tất cả những gương mặt đang hồ hởi đó. Có những người mình nhận ra, có những người mình chưa thấy bao giờ. Nhưng tất cả đều đang hoan hô mình.
Rồi mình nhìn thấy một điều làm cho giây phút đó càng tuyệt vời hơn: Ngồi trên hàng ghế phía sau chỗ ngồi của đội mình là ba má và em Shannon. Không chỉ có vậy. Mark, bạn ngồi ngay sau gia đình mình, kế bên là Courtney. Tất cả đều đang vẫy tay, cổ vũ. Đó là khoảnh khắc tuyệt vời nhất mà mình có thể tưởng tượng được.
Trọng tài ném bóng cho mình. Đám đông chợt im lặng như tờ; mình ném bóng và... Oa!, quá đẹp! Tiếng chuông vang lên. Tụi mình sẽ chơi thêm giờ. Vừa chạy tới chỗ ngồi, mình vừa nhìn lên hai bạn. Hai bạn đều như đang phát điên lên. Không thể nào tưởng tượng nổi một kịch bản hay hơn thế. Thử nghĩ đi, từ những gì mình hiểu biết về Nguồn Sáng Đời Sống, thì đó chính xác là kịch bản mình đã tưởng tượng ra.
Quản lý đội quăng cho mình cái khăn tắm và mình ngồi xuống ghế thở. Mình lau mồ hôi mặt và cũng để che nụ cười toe toét. Đúng lúc đó mình nghe một giọng nói mà mình chẳng muốn nghe chút xíu nào. Kẻ phá bĩnh hỏi:
-Vui chứ?
Nhìn lên, mình thấy Aja ngồi ngay bên cạnh. Phải mất một giây mình mới nhớ cô ta là ai. Mình chẳng ưa vụ này chút nào. Mình không muốn cô ta ở đây. Nhất là lúc này. Cô ta sẽ làm hỏng hết mọi chuyện.
Aja nhìn quanh đám đông đang gào thét, nói thêm:
-Wow! Cậu thật sự thích thú cảnh huyên náo quen thuộc này hả?
-Ừ. Thì sao nào? Đó là sự mơ tưởng của tôi. Tôi muốn làm gì thì làm, đúng không?
-Quá đúng. Nhưng vấn đề là: cuộc nhảy của cậu đã chấm dứt.
-Xin lỗi. Tôi nói rồi, cuộc nhảy đã được định giờ.
Mình xuống giọng năn nỉ:
-Cho mình thêm hai mươi phút nữa đi.
-Rất tiếc là không được. Hơn nữa, kết thúc lúc này là tốt. Cuộc thuyết trình như thế là đủ hoàn hảo rồi.
-Kết thúc ngay lúc này mà hoàn hảo nỗi gì?
Mình phàn nàn, rồi nhìn cái vòng bạc đã xuất hiện lại trên tay. Nút phải đang nhấp nháy đỏ. Thấy mà ghét.
Aja nhặt cái khăn tắm khác, quăng cho mình, ra lệnh:
-Lau mặt đi, ướt đẫm mồ hôi rồi kìa.
Mình cầm khăn, lau mặt. Nhưng vừa buông khăn xuống, mình khiếp đảm thấy hai mắt mù tịt. Ít ra thì hình như vậy, vì phòng thể thao bỗng đen kịt. Tệ hơn nửa, hai tai mình điếc đặc. Mới một giây trước, nơi này rầm rầm tiếng la hét của hàng trăm người hâm mộ cuồng nhiệt. Bây giờ như có ai vừa ngắt điện máy ti-vi. Tất cả chỉ còn là im lặng và bóng tối. Mình hoàn toàn mất phương hướng cho đến khi một giọng bình tĩnh, quen thuộc cất lên, kéo mình về thực tế:
-Thư giãn đi, Pendragon. Không có gì ghê gớm đâu. Cậu đang ra khỏi cuộc nhảy.
Là giọng của Aja. Mình nhận ra sự thật. Mình không điếc, cũng chẳng mù. Mình đang nằm trong cái ống tối thui, lặng ngắt.
Aja bảo:
-Cứ nằm im mấy phút. Tôi sẽ ở ngay đó để đưa cậu ra.
Trong mình tràn ngập đủ thứ cảm xúc. Trước hết, mình tức giận. Nguồn Sáng Đời Sống vừa cho mình một món quà bất ngờ nhất, để rồi lấy lại ngay. Nhưng mình vẫn cảm thấy sôi nổi vì cuộc thi đấu. Cơ thể mình không mệt mỏi, vì thật sự mình đã không làm gì. Nhưng cảm xúc vẫn còn nguyên. Mình có thể nhớ lại cảm giác ngây ngất hồi hộp khi ném phạt. Nhưng trên hết, mình buồn. Mới chỉ được nếm trải chút xíu niềm vui được trở lại gia đình. Tất cả dường như quá thật, càng chỉ làm mình nhớ nhà hơn.
Khi ánh sáng tràn vào ống, mình nghe một âm thanh nho nhỏ. Cái đĩa bạc sau đầu mình rút lại vào tường. Mình không hề nhúc nhích một phân từ lúc bị nhốt vào đây. Mình đã “nhảy” vào một cái máy vi tính có khả năng tái tạo tư tưởng. Mình cảm thấy một chuyển động nhẹ, cái bàn trượt ra khỏi ống. Điều đầu tiên mình thấy là Aja. Cô ta đứng tại bảng kiểm soát, nhìn xuống mình, hỏi:
-Cảm thấy sao?
-Cám ơn nhiều. Cảm thấy cần thêm hai mươi phút nữa.
-Tôi mừng là đã kết thúc như vậy, vì cuộc nhảy chỉ để giúp tôi minh họa điểm chính của vấn đề tôi cần phải làm.
-Vấn đề gì?
Cô chưa kịp trả lời thì tiếng còi báo động vang lên. Ít ra thì mình nghĩ đó là còi báo động. Tiếng còi lanh lảnh, kéo dài vang vọng khắp kim tự tháp. Aja vội nhìn vòng tay. Mình hỏi:
-Chuyện gì vậy?
-Y tế gọi. Ngay trong khu này.
Giọng Aja đột nhiên rất nghiêm túc. Không giải thích gì thêm, cô gài chốt cửa. Vẫn còn hơi chóng mặt sau cuộc nhảy, nhưng mình rất muốn biết chuyện gì xảy ra, vì vậy mình quăng chân khỏi bàn và đứng dậy. Lúc đầu hơi chao đảo, nhưng chỉ một giây sau mình đã có thể chạy theo Aja.
Phóng ra khỏi cửa, mình suýt lảo đảo lại, khi đập vào mình là khung cảnh bên trong kim tự tháp mênh mông. Cứ như vừa choàng tỉnh ngủ. Cố lấy lại phương hướng mình nhìn sang hai phía. Aja đang co giò chạy gấp dọc hành lang. Mình ráng sức đuổi theo cô ấy.
Phía trước, đèn đỏ nhấp nháy trên cánh cửa một phòng nhỏ. Chẳng cần là thiên tài cũng biết còi báo động phát ra từ đâu. Aja chưa tới được cửa đó, mình thấy một vedder áo đỏ chạy ngược chiều tới cô.
Aja hỏi:
-Phader của người nhảy này đâu?
-Tôi không biết.
Cả hai vào phòng có đèn báo động. Mình chạy lại, ngó vào. Aja đứng tại bảng kiểm soát, hấp tấp bấm các nút. Một giây sau, tiếng còi im bặt. Tay vedder lo lắng nói:
-Còi liên tục mà không thấy ký hiệu gì.
-Người nhảy muốn ngưng giữa chừng sao?
-Không. Sinh lực anh ta thình lình ngừng bặt.
Một giây sau, cái đĩa bạc trên tường mở ra và cái bàn xuất hiện cùng một người nằm trên. Tay vedder săn sóc người đó ngay. Đó là một người đàn ông trạc tuổi ba mình. Ông ta chẳng có vẻ gặp rắc rối gì cả. Trông ông ta như đang ngủ rất yên lành. Anh chàng vedder đặt một thiết bị, giống như một máy chơi điện tử cầm tay, lên ngực người đàn ông, rồi kiểm tra chỉ số. Một giây sau, anh ta lấy thiết bị ra, lắc đầu buồn rầu:
-Quá muộn rồi.
Bước vào phòng, mình hỏi:
-Quá muộn? Anh nói “quá muộn” là sao?
Aja nói ngay:
-Pendragon, cậu nghĩ anh ta định nói gì nữa? Ông ấy chết rồi.
Ôi, không bao giờ mình ngờ tới chuyện này. Mình thẫn thờ hỏi:
-Tôi tưởng vụ này rất an toàn.
Aja nóng nảy:
-Đúng thế. Nhưng đôi khi... cũng phải có chuyện xảy ra chứ.
Tay vedder bước về phía cửa. Aja hỏi:
-Anh đi đâu đó? Làm báo cáo đi!
-Không phải tôi. Tôi hết ca rồi. Để người lên ca làm. Tôi đi nhảy đây.
Anh ta ngạo mạn đáp, rồi ra khỏi phòng. Đồ đểu. Một người vừa chết trong ca trực của hắn, vậy mà mối quan tâm duy nhất của hắn lúc này chỉ là cuộc nhảy vào ảo ảnh.
Mình hỏi:
-Aja, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cô tỏ ra rúng động, cố tập trung suy nghĩ:
-Mình không biết. Chúng ta phải xem lại hồ sơ các cuộc nhảy của ông ấy. Trong kim tự tháp có hàng mấy ngàn người. Thỉnh thoảng họ chết vì những nguyên nhân tự nhiên. Nhưng...
-Nhưng sao?
-Nhưng bây giờ xảy ra thường xuyên hơn.
Aja trả lời trong tiếng nấc.
Mình không chịu nổi âm thanh này. Cô nói tiếp:
-Cậu đã thấy phần tốt đẹp nhất của Nguồn Sáng Đời Sống. Đó là một phương tiện tuyệt vời đem lại niềm vui cho người dân Veelox. Nhưng nó cũng có mặt yếu. Cậu sẽ thấy điều đó trong lần nhảy sau.
Mình chấm dứt nhật ký này tại đây. Trong thời gian Aja khám nghiệm tử thi, cô ta để mình một mình trong phòng khác với cái máy thu lạ thường này. Mình muốn được tham dự cuộc điều tra của họ, nhưng Aja không biết phải cắt nghĩa với họ mình là ai. Mình tò mò muốn biết họ đi đến kết luận gì. Ngay sau khi xong công việc, Aja sẽ đưa mình về nhà cô ta. Vậy là ngày mai Aja sẽ cho mình biết thêm về thành phố Rubic.
Nhưng sự thật là, mình không đến đây để ngắm cảnh, để tìm hiểu những điều kỳ diệu của Nguồn Sáng Đời Sống, hay dạo phố hoặc du hành vào thế giới ảo của mình. Mình tới đây là để khám phá chuyện quái quỉ gì Saint Dane đã đem đến lãnh địa này. Sau khi được thấy những gì xảy ra trong cuộc nhảy, mình cảm thấy thật khó chịu, vì mới chỉ được trải qua một thoáng bắt đầu.
Vì vậy mình kết thúc nhật ký #13 tại đây. Mình “thoát” nha. Khi thu hình nhật ký #14, mình sẽ có thêm nhiều giải đáp để kể cho hai bạn. Tạm biệt. Nhớ hai bạn nhiều.