Đôi khi, biết trên đỉnh Olympia có mười hai vị thần cũng tốt vì khi gặp chuyện xui xẻo, cứ việc đổ lỗi cho họ và sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.
Ví dụ, lúc bỏ xa chiếc xe buýt bị phù thủy tấn công và bị sét đánh bốc lửa dưới màn mưa dày đặc mịt mù, ai cũng bảo họ gặp vận rủi. Tuy nhiên, nếu là con lai, ta biết chắc có thế lực siêu nhiên bám theo ta quậy phá.
Với suy nghĩ đó, Annabeth, Grover và tôi lủi thủi xuyên cánh rừng rậm thuộc miền duyên hải Jersey, bỏ lại sau lưng đô thị New York sáng đèn và nhịn thở để không phải ngửi mùi hôi thối bốc lên từ dòng Hudson ô nhiễm nặng.
Grover run bần bật, miệng rên be be. Nỗi kinh hoàng làm đồng tử trong đôi mắt dê của nó co lại thành đường kẻ nhỏ:
- Ba Nữ thần Báo Thù. Cả ba đến cùng lúc.
Chính tôi cũng hoảng sợ không kém, tai chưa hết lùng bùng do tiếng nổ xe buýt vừa rồi. Nhưng Annabeth kéo tay chúng tôi, giục giã:
- Nhanh lên! Càng đi xa càng tốt.
Tôi nhắc bạn:
- Có bao nhiêu tiền ta để cả trên xe. Cả quần áo, thức ăn nữa. Ta mất hết rồi.
- Thế sao? Nếu cậu không nhào tới đánh nhau thì đâu đến nỗi…
- Thế muốn tớ làm gì đây? Đứng nhìn chúng giết các cậu chắc?
- Percy, cậu không cần bảo vệ tớ. Tớ có sao đâu.
Grover chen ngang:
- Nếu không có cậu, chắc chắn yêu tinh xắt mỏng tụi tớ làm bánh kẹp. Dù thế, tụi tớ vẫn ổn.
Annabeth quát:
- Dê con, im đi!
Grover be lên tiếc rẻ:
- Vỏ lon nhôm… Đầy túi lon rỗng giờ mất hết.
Ba đứa lội bì bõm trong bùn đặc quánh, xuyên qua rặng cây vặn vẹo bẩn nhơ nhớp có mùi chua như quần áo đẫm mồ hôi chờ giặt.
Mấy phút sau, Annabeth đi sát bên tôi, ngập ngừng:
- Này, tớ… cảm kích vụ cậu quay lại vì chúng tớ. Cậu dũng cảm thật đấy.
- Chúng ta cùng hội cùng thuyền mà.
Annabeth đi thêm mấy bước trong im lặng:
- Có điều, nếu cậu thiệt mạng… không những mình cậu hẩm hiu mà nhiệm vụ cũng không hoàn thành. Cậu nên nhớ rất có thể đây là cơ hội ra đời cuối cùng của tớ.
Cuối cùng, sấm cũng thôi ì ầm. Ánh đèn thành phố lùi xa, mờ dần chỉ còn lại chúng tôi với đêm tối. Nhìn Annabeth, tôi chỉ thấy mái tóc vàng óng. Ngoài ra, không thấy gì khác.
- Từ hồi lên bảy đến giờ, cậu chưa rời Trại Con Lai ư?
- Chưa… trừ vài lần tham quan ngắn ngủi. Cha tớ…
- À, giáo sư môn lịch sử.
- Phải. Tớ không ở nhà với cha được. Trại Con Lai mới là nhà tớ. – Annabeth nói nhanh như sợ ai cướp lời. – Trại cho học quanh năm suốt tháng. Thế cũng vui, nói chung gì cũng thích. Nhưng ngoài đời thực mới có quái vật. Chỉ đến lúc ra đời, ta mới được thử sức. Chỉ có lúc ấy, ta mới biết khả năng của mình đên đâu.
Nếu không biết Annabeth từ trước, tôi sẽ tưởng cô bé chỉ nói miệng, trong bụng cũng sợ chết đi được.
- Cậu múa dao điêu luyện ghê.
- Thật không?
- Tớ phục lăn mấy người dám cưỡi lên lưng Nữ thần Báo Thù.
Tôi đoán Annabeth mỉm cười trong bóng tối.
- Để tớ kể cho nghe... lúc trên xe buýt buồn cười lắm cơ...
Chẳng biết chuyện bạn ấy định kể buồn cười cỡ nào, nhưng Annabeth buộc phải im lặng vì có tiếng kêu ‘tút tút’ vang lên nghe như tiếng chim cú bị đánh đau.
Grover kêu lên:
- Các cậu ơi, bộ sáo của tớ còn dùng được. Chỉ cần nhớ bài “Tìm đường đi”, ta sẽ thoát khỏi khu rừng này.
Nó thổi vài nốt, nhưng giai điệu kỳ khôi lắm.
Đã không tìm được đường ra, tôi thình lình va đầu vào gốc cây, trán nổi cục u to tướng.
Vậy nên thêm một dòng vào danh sách những khả năng siêu nhiên tôi không hề có: tài nhìn xuyên qua bóng tối.
Sau bao lần ngã vùi ngã dập, tôi vừa chửi rủa vừa đi thêm khoảng hai cây số trong tâm trạng buồn khổ chán ngán trước khi thấy ánh đèn phía trước. Đèn màu từ biển quảng cáo hẳn hoi. Mùi thơm bay đến. Đâu đó có đồ ăn chiên béo ngậy, thơm lừng. Từ khi đến Trại Con Lai, tôi chưa được ăn mấy món bác sĩ khuyên không nên dùng. Hai tuần ở đó, tôi sống lay lắt bằng nho, bánh mỳ, phô mai và thịt nướng khô xác vì mỡ béo đã bị các đầu bếp Nữ Thần Cây lọc hết. Tôi đang thèm bánh hamburger phô mai nhiều thịt gấp đôi bánh thường.
Chúng tôi đi tiếp thì gặp con đường nhỏ hai làn xe trống trải chạy giữa rừng. Bên kia đường có trạm xăng đóng cửa, biển quảng cáo cỡ lớn rách bươm quảng bá cho một bộ phim chiếu từ thập niên 90 của thế kỷ trước và một cửa hiệu còn sáng đèn. Chính nó phát ra mùi thơm và ánh đèn màu mời gọi.
Đó không phải quán thức ăn nhanh như tôi hình dung. Nó giống mấy cửa hàng ven đường chuyên bán tượng lạ mắt dùng bài trí trong vườn hay bãi cỏ trước nhà, chẳng hạn cây xén tỉa thành hình hồng hạc, tượng người da đỏ bằng gỗ, hay tượng gấu xám bằng xi măng v.v... Nhà chính dài, thấp giống nhà kho nằm giữa vài sào đất bày tượng mẫu. Tôi không đọc nổi chữ uốn bằng đèn neon trên biển hiệu. Vì tôi bị bệnh khó đọc nên chữ thường đã làm tôi khốn đốn, huống hồ dòng chữ bằng đèn màu nhấp nháy này lại viết hoa rất cầu kỳ.
Với tôi, trông nó như sau: ATYU MES GDERAN GOMEN MEPROUM.
Tôi bối rối:
- Chữ quái gì kia?
Annabeth lắc đầu:
- Tớ không biết.
Thấy Annabeth cực kỳ chăm đọc sách, tôi quên bạn ấy cũng mắc chứng khó đọc với chữ thường.
Grover dịch:
- CÔ E.M CHUYÊN BÁN TƯỢNG TRANG TRÍ VƯỜN
Như minh chứng cho biển quảng cáo, cạnh cửa ra vào bày hai tượng chú lùn giữ cửa bằng xi măng. Họ xấu xí, lùn tịt, râu xồm xoàm, vừa cười vừa vẫy tay như sắp chụp hình.
Bị mùi bánh hamburger dẫn dụ, tôi nhanh nhẩu sang đường.
Grover cảnh giác:
- Hượm đã...
Annabeth quan sát:
- Bên trong có đèn, chắc còn mở cửa.
Tôi thèm thuồng:
- Có đồ ăn.
Annabeth đồng tình:
- Ừ, ăn chút cho đỡ đói.
Grover cực lực phản đối:
- Hai cậu điên à? Nhìn chỗ này xem, ớn chết đi được.
Chúng tôi bỏ ngoài tai.
Tượng xi măng chen chúc trên khoảnh sân phía trước: nào chim thú, nào trẻ con... thậm chí có cả tượng thần rừng thổi sáo. Grover mới nhìn đã sởn da gà. Nó kêu be be:
- Be… be… be… Giống cậu Ferdinand nhà tớ quá!
Đến cửa nhà chính, chúng tôi dừng lại. Grover van vỉ:
- Đừng vào! Tớ ngửi thấy mùi yêu quái.
Annabeth gắt:
- Cậu nghẹt mũi từ lúc ngửi mùi Nữ thần Báo Thù rồi. Tớ chỉ thấy mùi bánh thôi. Thế cậu không đói à?
Grover khinh thị:
- Toàn mùi thịt. Tớ ăn chay mà.
Tôi nhắc:
- Chay gì đâu. Tớ toàn thấy cậu ăn phô mai enchiladas và lon rỗng.
- Không sát sinh là chay rồi. Thôi nào các cậu, ta biến khỏi đây đi. Mắt mấy bức tượng này... cứ nhìn tớ chằm chằm.
Rồi cánh cửa được mở ra. Trước mặt chúng tôi là một phụ nữ cao ráo người Trung Đông. Tôi đoán thế vì bà ta mặc váy đen dài từ đầu đến chân chỉ chừa hai bàn tay, tấm mạng lớn trùm kín cả đầu lẫn mặt. Mắt bà lấp lánh sau làn vải mỏng. Hai bàn tay da bánh mật của bà trông già nua nhưng được làm móng rất kỹ và sơn màu trang nhã. Từ đó tôi đoán chắc bà là hoa khôi một thời.
Giọng nói bà chủ mang chút âm hưởng của người Trung Đông.
- Trời khuya thế này, sao các cháu còn tự ý ra ngoài? Cha mẹ các cháu đâu?
Annabeth mở lời:
- À... Cha mẹ chúng cháu...
Tôi đỡ lời:
- Chúng cháu mồ côi ạ.
Bà ta lấy làm ngạc nhiên lắm:
- Mồ côi ư? Trời ơi, không thể nào!
- Tụi cháu tách ra khỏi đoàn. Chúng cháu làm cho gánh xiếc mà. Ông chú dặn nếu đi lạc, cứ đến cây xăng này, ông sẽ đợi. Nhưng chắc ông ấy quên, hoặc dặn trạm xăng khác nhưng cháu hiều lầm. Dù ông ấy có nói gì thì giờ chúng cháu bị lạc rồi. Có phải mùi thức ăn không ạ?
- Ôi, cháu tôi! Tội nghiệp quá, nhất định các cháu phải đi vào nhà ta nghỉ chân đã. Cứ gọi ta là cô Em. Giờ đi thẳng ra sau nhà nhé. Phòng ăn ở đó đấy.
Chúng tôi cảm ơn rồi vào cửa.
Annabeth thì thào:
- Cậu làm cho gánh xiếc khi nào vậy?
- Thì cũng phải nghĩ ra thứ gì chứ.
- Đầu cậu nhồi tảo bẹ hay sao thế?
Trong nhà chất thêm nhiều tượng nữa. Tượng người ở đây có nhiều tư thế và trang phục, còn nét mặc bộc lộ đủ loại cảm xúc. Tượng chỉ hợp với vườn cực rộng vì chúng toàn to bằng người thật.
Nhưng đầu óc tôi chỉ chăm chăm nghĩ đến ăn.
Đúng là ngớ ngẩn mới vào nhà lạ chỉ vì đói, nhưng quả thực tính tôi hay nhanh nhẩu đoảng. Với lại, mùi bánh nhà cô Em thơm quá thể. Mùi ấy giống hơi thuốc mê ở phòng nha: nó khiến bệnh nhân quên hết sự đời. Tôi mê mụ đến nỗi không nghe Grover rên rỉ, không để ý mắt tượng như dõi theo mình và không biết khách vừa vào, cô Em đã vội khóa chặt cửa.
Tôi chỉ rốt ráo tìm phòng ăn. Đúng như chủ nhà giới thiệu, nó nằm sau nhà kho dài. Ở đó có quầy thức ăn nhanh cùng lò nướng thịt, máy pha sô đa, dụng cụ nướng bánh quy xoắn và máy chế biến khoai tây chiên pho mát... nói chung đầy đủ như tiệm bán thức ăn nhanh bình thường. Còn nữa, phía trước có kê vài bàn gấp bằng kim loại.
Chủ nhà mời mọc:
- Các cháu ngồi tự nhiên đi.
Tôi trầm trồ:
- Thích quá.
Grover ngại ngần:
- Nhưng... tụi cháu không có tiền.
Vừa định thúc khuỷu tay vào sườn, bắt nó im lặng, tôi đã nghe cô Em ngọt ngào:
- Không, các cháu đừng ngại. Cô không lấy tiền. Đây là trường hợp đặc biết, đúng không? Cô mời. Các cháu mồ côi mà ngoan ngoãn quá đi thôi.
Annabeth cảm động:
- Cháu cảm ơn cô ạ.
Cô Em bất ngờ đứng im phắc như thể bạn tôi vừa làm gì sai. Nhưng ngay sau đó, bà ta cười xòa như không có chuyện gì xảy ra khiến tôi tưởng mình lầm.
Mãi sau này tôi mới tự hỏi sao bà ta biết tên Annabeth, vì từ lúc vào chúng tôi chưa tự giới thiệu lần nào.
Chủ nhà biến ra sau quầy nấu nướng. Nháy mắt sau, bà ta bưng ra ba khay nhựa tú hụ bánh hamburger, sữa hương vani và ly đựng khoai tây chiên cỡ lớn nhất.
Tôi ngấu nghiến ăn bánh đến độ không kịp thở.
Annabeth mê mải uống sữa.
Grover tay bốc khoai tây chiên, mắt liếc tờ giấy nền lót khay như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Chỉ tội nét mặt cậu ấy sợ sệt thế nào.
Grover hỏi:
- Cái gì kêu xì xì vậy?
Tôi lắng nghe nhưng không thấy gì. Annabeth lắc đầu. Cô Em vội nói:
- Chắc tiếng mỡ sôi xèo xèo đấy mà. Tai cháu thính quá.
- Cháu uống nhiều loại vitamin trợ giúp thính lực mà.
Chủ nhà khen:
- Chịu khó chưa? Mới bé đã biết tự chăm sóc sức khỏe rồi. Yên tâm đi cháu, không có gì đâu.
Cô Em không ăn cũng không bỏ khăn trùm đầu và mặt ngay cả khi nấu nướng. Cô ngồi bên bàn, lồng các ngón tay vào nhau nhìn chúng tôi ăn. Nhai nhồm nhoàm khi có người ngó mình lom lom thật ngại quá, nhất là khi chúng tôi không nhìn rõ mặt cô. Tuy nhiên, ăn xong cái bánh to tướng, tôi thấy mãn nguyện, hơi buồn ngủ và nghĩ đến chuyện hỏi thăm chủ nhà vài câu cho phải phép.
Tôi tỏ vẻ quan tâm:
- Hình như cô bán... tượng thì phải?
- Phải, phải. Tượng người, tượng thú vật... nói chung cô có đủ loại tượng trang trí vườn. Tượng theo đơn đặt hàng cũng có. Hồi này tượng bán chạy lắm.
- Dọc đường nhỏ này có nhiều hàng quán không ạ?
- Không nhiều lắm. Từ hồi họ làm đường cao tốc ngoài kia... hầu như xe cộ không đi ngả này nữa. Cô phải chiều khách lắm mới trụ lại được đấy.
Gáy tôi ngứa ngáy, hình như có người đang nhìn từ phía sau. Ngoái đầu trông, tôi thấy tượng một bạn gái xách giỏ trứng Phục sinh. Chi tiết của tượng hoàn hảo, không giống tượng trang trí vườn thông thường. Nhưng nghệ nhân tạc khuôn mặt bị lỗi thì phải. Trông bạn ấy như đang giật mình, hoặc kinh hoàng.
Cô Em buồn xo:
- Chắc cháu cũng thấy vài tác phẩm của cô không đẹp. Khá nhiều tượng lỗi. Hàng phế phẩm cô không bán. Khuôn mặt là phần khó nhất cháu ạ.
- Tự tay cô tạc tượng ư?
- Ừ. Ngày xưa cô có hai em gái giúp kinh doanh, nhưng họ vắng số nên cô đành sống cô quạnh. Giờ cô chỉ biết lấy tượng làm vui. Chính vì vậy cô làm tượng. Có tượng như có bạn trong nhà.
Giọng nói nghe thế lương sầu thảm đến nỗi tôi thấy thương cô ta. Tôi không hình dung nổi cảnh sống một mình giữa những bức tượng kỳ quái này.
Annabeth ngừng ăn, chăm chú hỏi:
- Cô có hai em gái?
- Chuyện khủng khiếp lắm, trẻ con không nên nghe. Annabeth biết không, cách đây lâu lắm rồi, ngày cô còn trẻ, có người đàn bà xấu bụng ghen tức cô. Cô có... người yêu, còn con mụ xấu bụng kia định chia duyên rẽ thúy. Mụ bày ra vụ tai nạn khủng khiếp. Hai em gái quyết ở bên cô lúc hoạn nạn nhưng cuối cùng họ phải chết. Nói đúng hơn là biến mất. Mình cô sống sót, nhưng phải trả giá quá đắt cho sự sống còn của mình.
Dù không hiểu cặn lẽ câu chuyện của chủ nhà, tôi vẫn thương bà ta. Ăn uống no nê xong, mi mắt tôi nặng dần, đúng là “căng da bụng, chùng da mặt”. Tội nghiệp hai cô em. Ai nỡ hại những người tốt như vậy chứ?
Annabeth giật tay gọi tôi tỉnh lại:
- Percy, chắc mình đi thôi. Tớ e ông chủ gánh xiếc đang đợi.
Giọng bạn ấy căng thẳng. Tôi không hiểu tại sao. Grover nhai giấy lót khay ngon lành. Không hiểu cô Em có thấy lạ không, chỉ biết cô im lặng coi như không biết. Chủ nhà lại khen:
- Mắt xám đẹp mê hồn. Lâu lắm rồi cô mới gặp người mắt xám đẹp giống cháu.
Bà ta vươn tay định vuốt má Annabeth nhưng bạn ấy đứng vụt dậy:
- Chúng mình không nên ở đây.
Grover nuốt chửng miếng giấy nến, đứng lên:
- Ông chủ đang đợi. Đúng rồi.
Tôi không muốn đi. Tôi no nê, dễ chịu. Cô Em rất dịu dàng, tử tế. Tôi muốn ở lại chơi thêm chút nữa.
Cô Em van nài:
- Đừng mà, các cháu. Hiếm khi cô có khách trẻ con đến chơi nhà. Trước khi đi, các cháu ngồi yên cho cô chụp tấm hình nhé?
Annabeth cảnh giác:
- Hình gì ạ?
- Chỉ một tấm thôi. Ta dùng ảnh các cháu để nặn bộ tượng mới. Tượng trẻ con bán đắt như tôm tươi. Ai cũng thích con nít mà.
Annabeth thấy bất an:
- Chắc không được đâu ạ. Percy, đi thôi...
Tôi khó chịu vì Annabeth giục hoài và không chiều lòng bà chủ tiệm vừa đãi chúng tôi một bữa không lấy tiền.
- Được cô ạ. Annabeth này, chỉ đứng cho cô chụp hình, có hại gì đâu?
Bà chủ hùa theo:
- Bạn cháu nói phải. Có hại gì đâu nào.
Tôi biết trong bụng Annabeth thầm phản đối, nhưng bạn ấy vẫn để cô Em dẫn cả ba ra sân bày tượng trước nhà.
Cô bảo chúng tôi ngồi xuống ghế đá cạnh tượng thần rừng bằng đá.
- Để cô sắp đặt vị trí sao cho đẹp. Cháu gái đứng giữa đi, hai thanh niên đứng hai bên.
Tôi nhận xét:
- Trời tối thế sao chụp được ạ?
- Đủ sáng đấy chứ. Cô vẫn nhìn rõ mặt các cháu đấy thôi.
Grover hỏi:
- Máy chụp hình đâu ạ?
Cô Em lùi lại, ngắm nghía:
- Khuôn mặt bao giờ cũng khó nhất. Các cháu cười lên nhé! Cười tươi nào.
Liếc bức tượng thần rừng bên cạnh, Grover lẩm bẩm:
- Giống cậu Ferdinand quá đi mất.
Cô Em nạt nộ:
- Grover, quay ra đây!
Cô vẫn chưa cầm máy chụp hình.
Annabeth thì thầm:
- Percy...
Linh tính bảo tôi nên nghe lời Annabeth. Nhưng tôi còn mải gắng sức xua cảm giác buồn ngủ. Mắt tôi díp lại vì ăn no và vì giọng nói êm dịu, du dương của chủ nhà. Cô Em bảo:
- Xong ngay đây. Bực mình mạng che mặt này ghê, làm ta nhìn không rõ...
Annabeth khăng khăng:
- Percy, không ổn rồi.
Cô Em sắp lật tấm mạng mỏng trùm kín cả đầu lẫn mặt:
- Không sao đâu cháu. Tối nay rồng đến nhà tôm, thật tuyệt cú mèo. Có gì đâu mà không ổn?
Grover thở hổn hển:
- Đúng là cậu Ferdinand rồi.
- Ngoảnh mặt đi, đừng nhìn bà ta!
Annabeth hét lên, đội ngay mũ lưỡi trai của đội bóng chày New York lên đầu. Hai cánh tay tàng hình của bạn ấy cùng lúc xô tôi và Grover ngã nhào.
Tôi dán mặt xuống đất nhìn đôi chân đi xăng đan của cô Em. Tai có tiếng Grover và Annabeth mỗi người bò sang một hướng, nhưng tôi quá mê mụ, đờ đẫn đến độ không thể nhúc nhích.
Có âm thanh xì xì, sột soạt lạ tai ngay phía trên chỗ tôi nằm. Tôi lần lần nhìn lên hai bàn tay cô Em tự nhiên biến thành xương xẩu, sần sùi. Móng tay thay bằng vuốt bằng đồng sắc nhọn tự lúc nào.
Ánh mắt tôi sắp tiến lên, cao hơn nữa thì Annabeth thét lên:
- Đừng! Chớ có nhìn!
Tôi lại nghe tiếng sột soạt... tiếng của cả bầy rắn bé xíu ngay phái trên đầu tôi... nó phát ra từ chỗ đáng lẽ phải là đầu cô Em.
- Chạy đi!
Grover kêu lên. Tôi nghe tiếng nó vừa chạy ngang bãi cỏ vừa niệm bùa chú: “Maia!” để khởi động đôi giày.
Tôi bất động. Nhìn trừng trừng bàn tay xương xẩu của cô Em, tôi cố thoát khỏi trạng thái thôi miên mà cô ta đã lôi tôi vào.
Mụ nói êm như ru:
- Phải hủy hoại khuôn mặt đẹp như tượng này thật uổng phí. Hãy ở lại với ta, Percy. Chỉ cần ngươi ngước nhìn lên là xong.
Tôi cưỡng lại ý muốn vâng lời. Thay vì nhìn mụ, tôi dán mắt vào quả cầu pha lê, loại người ta hay bày trong vườn để bói cầu. Bóng đen của “cô Em” hiện trên mặt thủy tinh màu cam. Đầu mụ biến mất, mặt mờ đi thành hình cầu nhợt nhạt. Tóc mụ là bùi nhùi rắn uốn éo, lắc lư.
Cô Em. Có nghĩa là cô “M”.
Sao tôi đần độn thế không biết.
Tôi thầm nhủ: “Nhớ lại đi. Trong cổ tích, Medusa chết như thế nào?”
Dù đầu óc mê mụ, ký ức mách bảo tôi rằng: Trong cổ tích, Medusa bị Perseus tấn công lúc ngủ say. Nhưng giờ mụ tỉnh như sáo. Nếu muốn, mụ ta đủ sức dùng móng vuốt cào rách mặt tôi.
Giọng Medusa cất lên nghe không giống phù thủy. Giọng mụ mời mọc tôi hãy ngẩng lên nhìn, hãy thương hại một bà già tội nghiệp:
- Percy ơi, tại ả Mắt Xám cả đấy. Mẹ Annabeth, mụ Athena chết giẫm biến ta từ cô gái xinh đẹp thành thứ gớm guốc này.
Annabeth núp trong rừng tượng, nói với ra:
- Đừng nghe lời mụ. Chạy đi, Percy!
Medusa gầm gừ:
- Câm miệng! – Giọng mụ lập tức mượt như nhung. - Percy, ngươi cũng hiểu tại sao ta phải hủy hoại con nhóc ấy. Nó là con kẻ thù của ta. Ta sẽ nghiền nát tượng nó thành cát bụi. Nhưng Percy yêu quý, riêng ngươi không tội tình gì phải làm thế.
Tôi thều thào, cố động đậy đôi chân:
- Đừng.
- Nói thực đi, ngươi có muốn giúp các thần không? Ngươi có biết làm nhiệm vụ ngu xuẩn này, cái gì đang chờ ngươi phía trước không? Có biết ngươi sẽ ra sao khi đến được địa ngục không? Đừng làm con tốt đen trên bàn cờ của đỉnh Olympia, ngốc ạ. Làm tượng sướng hơn nhiều. Ít đau đớn hơn nhiều. Thật đấy.
- Percy, tớ đây!
Tôi nghe tiếng vè vè quái đản trên đầu. Hình như có con chim ruồi to đùng, nặng cả trăm ký sắp lao chúi xuống.
- Cúi xuống!
Tôi ngoái đầu nhìn. Grover bay giữa trời đêm, cánh trắng mọc từ gót giày chấp chới. Tay nó lăm lăm cành cây dài bằng gậy vụt bóng chày. Mắt nhắm tịt, Grover hết nghiêng đầu sang trái lại sang phải như thể nó đoán đường bay chỉ bằng mũi và tai.
Nó lại hét inh ỏi:
- Cúi xuống! Tớ sẽ hạ mụ ta!
Nghe vậy, tôi quyết định phải hành động ngay. Tôi biết Grover lắm mà: Thể nào nó cũng vụt trượt Medusa và phang gậy trúng đầu tôi. Hoảng hồn, tôi lăn người tránh.
RẮC!
Nếu không nghe Medusa gầm lên tức tối, tôi đã tưởng Grover đập trúng gốc cây.
Mụ gầm gừ:
- Đồ thần rừng hèn mọn, tao sẽ thêm mày vào bộ sưu tập của tao.
Grover hét lên đáp trả:
- Ta đánh mụ để trả thù cho cậu Ferndinand.
Tôi lồm cồm bò ra xa, nấp sau bức tượng. Vừa lúc Grover xà xuống phang tiếp.
- Medusa rất độc ác, tàn bạo. Tớ muốn tự tay lấy mạng mụ... nhưng... – Cô bé nuốt khan như thể sắp thú nhận một chuyện khó khăn - ... nhưng vũ khí của cậu lợi hại hơn. Với lại, nếu tớ đến gần sẽ bị mụ băm vằm vì thù mẹ tớ. Cậu... dễ tiếp cận hơn. Giờ là cơ hội của cậu đấy.
- Sao cơ? Tớ không thể...
- Này, thế cậu muốn mụ biến người vô tội thành tượng ư?
Annabeth chỉ tượng đôi tình nhân đang ôm nhau, nạn nhân bị yêu quái biến thành đá.
Annabeth nói đúng. Thậm chí nếu Medusa không chết hẳn, tôi vẫn có khả năng làm mụ dừng bàn tay tội ác ít lâu, cứu mạng vài người vô tội, bắt mụ rời xứ New Jersey, nơi người dân đã quá khổ vì tệ nạn.
Annabeth lấy quả cầu thủy tinh màu xanh lá cây bày trên bệ gần đó. Cô bé nhìn kỹ trái cầu:
- Dùng vật che chắn bề mặt bóng là tốt nhất. Tuy nhiên, mặt cong sẽ làm hình méo mó. Độ chênh lệch sẽ không còn nếu có yếu tố...
- Này, cậu có biết nói tiếng người không thế?
Annabeth ném cho tôi trái cầu:
- Đừng đùa nữa. Cứ nhìn bóng mụ hiện trên mặt thủy tinh. Đừng bao giờ nhìn trực diện.
Grover hét toáng lúc bay lơ lửng trên đầu chúng tôi:
- Các cậu ơi! Mụ ấy bị ngất.
Medusa gầm lên:
- Chúng mày chết chắc rồi!
Grover nói chữa:
- À, chưa ngất.
Nói xong, nó bay đi thực hiện thêm cú vụt nữa. Annabeth giục:
- Cậu đi ngay đi. Mũi Grover thính thật, nhưng thế nào cũng có lúc lao nhầm chỗ.
Tôi lấy bút mở nắp. Lưỡi kiếm đồng dài ra trên tay tôi. Tôi nhằm hướng có tiếng sột soạt và tiếng rắn nhổ phì phì trên đầu phù thủy Medusa lao tới.
Tôi căng mắt nhìn trái cầu thủy tinh vì bóng Medusa rất mờ, khó hơn nhìn thẳng mụ.
Kia rồi, tôi đã thấy hình phù thủy phản chiến trên mặt thủy tinh màu xanh lục. Grover quay lại chiến đấu tiếp, nhưng lần này nó bay hơi thấp. Thừa cơ, Medusa lôi đầu gập của Grover, khiến nó lao đảo. Nó lộn nhào trên không, va chạm mạnh và ngã lăn vào vòng tay gấu bị hóa đá. Đau quá, nó kêu la:
- Úi da!
Thấy Medusa định nhào tới chỗ nó, tôi kêu lên:
- Này!
Mụ quay lại nhìn thẳng vào tôi.
Tôi khó nhọc tiến đến, vì một tay xách thanh kiếm dài, tay kia cầm trái cầu dễ vỡ. Nếu mụ tấn công, tôi không dễ gì chống đỡ.
Nhưng mụ phù thủy mặc tôi rút ngắn khoảng cách: hai mươi bước rồi mười bước.
Đến đây, tôi nhìn rõ mặt mụ in trên quả cầu xanh. Nói đúng ra, mụ không xấu lắm. Chỉ tại mặt cong của quả cầu làm mặt mụ dị dạng, xấu xí hơn.
Mụ ngọt ngào:
- Percy ơi, người tốt ai nỡ hại bà già. Ta biết cháu tốt bụng, không bao giờ làm thế.
Tôi chần chừ, ngây thộn nhìn khuôn mặt quái di trên mặt thủy tinh. Hai con mắt như có lửa rực cháy khiến hai tay tôi mềm nhũn.
Vẫn nằm trong tay tượng gấu, Grover rên rỉ:
- Percy, chớ nghe lời mụ.
Medusa đắc thắng:
- Quá muộn rồi.
Mụ giơ móng vuốt lao thẳng vào tôi.
Vung kiếm phạt ngang, tôi nghe tiếng XOẠT! rợn người, kèm theo âm thanh nghe như tiếng gió hút vào lòng hang đá sâu thẳm: tiếng thân xác yêu quái tan dần.
Trên mặt đất có cái gì đó lăn lông lốc chạm vào chân tôi. Tôi phải gồng mình, gắng sức kiềm chế để không nhìn xuống. Tôi đứng yên, mặc thứ chất lỏng ấm ộc ra vào vớ dưới chân, mặc mấy đầu rắn tí xíu rỉa dây giày.
Grover rùng mình:
- Ôi ghê quá! Ớn không chịu được.
Mắt nó vẫn nhắm tịt nhưng tôi đoán nó nghe tiếng ồng ộc, xèo xèo. Annabeth vừa ngửa cổ nhìn trời, vừa lần từng bước đến chỗ tôi. Nó sờ soạng, nắm tấm màn che mặt của Medusa:
- Đứng yên.
Cực kỳ cẩn trọng, mắt vẫn không nhìn xuống, nó gói đầu yêu quái bằng miếng vải đen rồi nhặt lên. Thứ chất nhờn xanh lè vẫn nhỏ giọt từ thủ cấp.
Bạn ấy hỏi tôi mà giọng run run:
- Cậu không sao chứ?
Tôi sắp nôn hết bánh hamburger đại tướng nằm trong bụng:
- Ừ. Sao cái đầu… không “bốc hơi” như mụ?
- Giờ nó là chiến lợi phẩm cho ai chặt rời nó lìa khỏi xác. Cũng giống sừng quỷ đầu bò thôi. Nhưng chớ mở lớp vải bọc. Nó vẫn làm người ta hóa đá được đấy.
Grover vừa rên rỉ, vừa leo xuống tượng gấu. Trán nó sưng vều ra. Cái mũ nhỏ màu xanh lá xộc xệnh trên đầu, phô ra một bên sừng bé tí. Hai bàn chân giả tuột khỏi móng guốc. Đôi giày thần bay lơ lửng trên đầu nó.
- Lần này cậu là người hùng. Tớ phục cậu sát đất.
Grover cười bẽn lẽn:
- Trò này không vui lắm. Lúc thẳng tay phang yêu quái thì thích. Nhưng va vào tượng gấu thì… bầm dập lắm.
Grover với tay giật đôi giày bay xuống. Tôi đậy nắp, cất kiếm đi. Cả ba chúng tôi bước thấp bước cao quay vào nhà kho.
Tìm được mấy bịch nhựa, loại hay đựng thực phẩm, đã cũ tôi bọc kín đầu Medusa. Quẳng bọc giấy xuống bàn lúc nãy cả ba còn ngồi mê mải ăn, chúng tôi kéo ghế ngồi, mệt đến độ nói không ra hơi.
Mãi sau tôi bảo:
- Thế ra tại thần Athena, bọn ta sém bị phù thủy này hại chết?
Annabeth khó chịu lườm tôi:
- Tai cha cậu thì có. Cậu không nhớ à? Medusa từng là tình nhân của thần biển Poseidon. Họ hẹn hò nhau ở đền thờ mẹ tớ. Chính vì thế, thần Athena mới biến mụ thành yêu quái. Cả ba chị em, Medusa và hai mụ em định giúp chị thoát khỏi đền thờ, đều bị hóa thành nữ thần tóc rắn. Đó là lý do Medusa muốn băm vằm tớ, nhưng giữ cậu làm tượng. Mụ vẫn còn tơ tưởng đến cha cậu. Có khi nhìn cậu, mụ càng nhớ thần biển hơn.
Tôi tức đỏ mặt:
- Cãi qua cãi lại hóa ra vì tớ nên ta gặp Medusa sao?
Annabeth ngồi thẳng dậy, giả giọng tôi:
- “Annabeth này, chỉ chụp hình thôi, có hại gì đâu.”
- Thôi không nói nữa. Tớ hết chịu nổi cậu rồi.
- Còn cậu thì hiền lắm đấy! Quá quắt vừa thôi.
- Cậu...
Grover cắt ngang:
- Này, thần rừng không bao giờ bị nhức đầu. Vậy mà nghe hai cậu cãi nhau, đầu tớ đang nhức như búa bổ đây. Bây giờ nói xem: Các cậu định xử lý đầu yêu quái thế nào?
Tôi nhìn chiến lợi phẩm kinh khiếp trên bàn. Một con rắn nhỏ chui qua lỗi thủng của vỏ bọc bò ngoe nguẩy. Trên túi giấy có dòng chữ: “Chúng tôi đánh giá cao kết quả công việc của bà.”
Máu trong huyết quản tôi sôi sục: không chỉ bực Athena, Annabeth mà còn giận tất cả các thần. Vì họ, tôi phải thực hiện cuộc truy tìm này, xe bị nổ tung trên đường đi và vừa đến trại đã đánh nhau hai trận kinh hoàng. Nếu ngày nào cũng thế này, chúng tôi chưa chắc toàn mạng đến được Los Angeles, huống hồ đến đó trước ngày Hạ chí.
Lúc nãy, Medusa nói gì với tôi nhỉ?
“Đừng làm con tốt đen trên bàn cờ của đỉnh Olympia, ngốc ạ. Làm tượng sướng hơn nhiều.”
Tôi đứng bật dậy:
- Tớ ra đây một lát?
Annabeth gọi với theo:
- Percy, cậu định...
Tôi lùng sục tìm phòng làm việc của Medusa.
Sổ sách kế toán của mụ cho thấy sáu lần chuyển hàng gần nhất đều xuống m phủ, trang trí cho vườn của Hades và Persephone. Trong một hóa đơn vận chuyển có ghi địa chỉ thanh toán của địa ngục là DOA Recording Studios, West Hollywood, California. Tôi gấp mẩu giấy cất vào túi áo.
Ở máy tính tiền có hai mươi đô la, vài đồng vàng drachma và mấy hóa đơn vận chuyển gửi cho Công Ty Chuyển Phát Nhanh Hermes, mỗi tờ kèm một túi da đựng tiền xu. Tôi lục tung văn phòng, tìm chiếc hộp vừa ý.
Trở lại bàn ăn, tôi đóng hộp đầu Medusa, điền hóa đơn vận chuyển như sau:
Gửi các thần
Đỉnh Olympia
Tầng thứ 600, Tòa nhà Empire States, New York, NY
Cùng những lời chúc tốt đẹp nhất
PERCY JACKSON.
Grover nhắc:
- Họ sẽ cáu tiết và bảo cậu láo xược cho xem.
Tôi rót vài đồng drachma vào túi nhỏ. Vừa thắt miệng túi, tôi nghe tiếng lạch xạch như máy tính tiền hoạt động. Kiện hàng bay lên không và biến mất kèm theo tiếng ‘BỤP’.
- Tớ cố tình khiến họ nghĩ thế mà.
Tôi nhìn Annabeth như muốn thách bạn ấy lên tiếng chỉ trích này nọ.
Nhưng Annabeth chỉ làm thinh. Có lẽ bạn ấy ngán biệt tài chọc giận các thần của tôi.