Nước biển bắn lên mặt tôi. Annabeth đang lay vai tôi.
Ở đằng xa, mặt trời đang lặn dần phía sau quang cảnh thành phố. Tôi có thể thấy một con đường quốc lộ dọc bờ biển được viền bởi những cây cọ, những mặt trước cửa hàng rực sáng với thật nhiều bóng đèn neon đỏ và xanh, một bến tàu đầy ắp thuyền buồm và các du thuyền.
Chắc chắn là vậy rồi, những anh bạn của chúng tôi đã đi chậm lại, hí lên, bơi vòng tròn và đánh hơi nước. Nom chúng không mấy vui vẻ, một con bị hắt hơi. Tôi có thể hiểu được điều chúng đang nghĩ.
“Đây là mức xa nhất chúng có thể đưa chúng ta đến,” tôi nói. “Có quá nhiều người. Quá ô nhiễm. Chúng ta sẽ phải tự bơi vào bờ thôi.”
Không ai trong số chúng tôi bực dọc về điều đó. Chúng tôi cảm ơn Cầu Vồng và các bạn của nó về chuyến đi. Tyson lại khóc lóc một chút. Cậu ấy mở nắp chiếc túi yên tự làm ra. Nó chứa bộ dụng cụ của cậu ấy và vài thứ khác mà cậu ấy đã cứu được từ xác con tàu Birmingham. Tyson ôm lấy cổ con Cầu Vồng, cho nó một quả xoài mọng nước hái được trên đảo và nói lời tạm biệt.
Khi hàng bờm trắng của những con cá ngựa biến mất trong biển cả, chúng tôi bơi về phía bờ. Những con sóng đẩy chúng tôi về phía trước, và rất nhanh trả chúng tôi lại cho thế giới của con người. Chúng tôi thơ thẩn đi dọc con đường vào bến tàu, băng qua những đám đông đang đi nghỉ mát. Những người khuân vác hối hả quanh mấy chiếc xe ngựa chở hành lí. Tài xế taxi chửi mắng nhau bằng tiếng Tây Ban Nha và cố gắng phá ngang những dòng khách du lịch. Nếu có bất kì ai chú ý tới chúng tôi – năm đứa trẻ ướt tong tỏng và trông như thể vừa đánh nhau với một con quái vật xong – thì họ cũng chẳng hơi đâu nhiều chuyện.
Giờ đây, chúng tôi đã trở lại thế giới của con người, con mắt độc nhất của Tyson mờ mờ do Màn Sương Mù. Grover đội mũ và đi giày đế mềm. Thậm chí Bộ Lông Cừu Vàng cũng biến thành một chiếc áo khoác thể thao màu vàng và đỏ của học sinh trung học với chữ Ω lớn sáng lấp lánh ở túi áo.
Annabeth chạy tới cột bán báo gần nhất và kiểm tra ngày trên tờ Miami Herald. Cô ấy lẩm nhẩm. “Ngày mười tám tháng sáu rồi! Chúng ta đã rời trại được mười ngày rồi!”
“Không thể thế được!” Clarisse thốt lên.
Nhưng tôi biết đó là sự thật. Thời gian trôi đi rất khác ở những nơi có quái vật.
“Cây của Thalia chắc chết mất,” Grover rền rĩ. “Chúng ta phải mang Bộ Lông Cừu Vàng trở về trại ngay tối nay.”
Clarisse ngồi xuống trên vỉa hè dành cho người đi bộ. “Chúng ta định làm điều đó như thế nào?” Giọng cô ta run lên lo sợ. “Chúng ta đang cách trại hàng trăm dặm đấy. Chẳng có tiền.
Chẳng có phương tiện. Điều này đúng như Nhà Tiên Tri đã nói. Đó là lỗi của cậu, Jackson à! Nếu cậu không can thiệp vào...”
“Lỗi của Percy ư?” Annabeth nổi giận. “Clarisse, sao cậu có thể nói như vậy? Cậu là người... lớn nhất.”
“Thôi nào!” tôi can.
Clarisse lấy tay ôm lấy đầu mình. Annabeth dậm mạnh chân trong sự thất vọng.
Sự việc là: tôi hầu như quên mất rằng cuộc tìm kiếm này là dành cho Clarisse. Trong một thoáng sợ hãi, tôi đã thấy được mọi điều từ quan điểm của cô ấy. Tôi sẽ cảm thấy như thế nào nếu có một đám anh hùng khác xía vào và khiến tôi trở nên tồi tệ?
Tôi nghĩ về điều mà tôi đã tình cờ nghe được trong khoang nồi hơi trên tàu CSS Birmingham – thần Ares đã mắng Clarisse, cảnh báo rằng cô ta tốt nhất không nên thất bại. Thần Ares có thể chẳng thèm quan tâm gì về trại, nhưng nếu Clarisse khiến cho ông ta cảm thấy tồi tệ thì...
“Clarisse,” tôi nói, “Chính xác thì Nhà Tiên Tri đã nói gì với cậu?”
Cô ấy nhìn lên. Tôi nghĩ rằng Clarisse không có ý định nói với tôi. Nhưng thay vào đó, cô ấy hít một hơi sâu và thuật lại lời tiên tri:
“Con sẽ điều khiển chiếc thuyền bằng sắt
với các binh lính bằng xương,
Con sẽ tìm thấy thứ mà con cần tìm
và biến nó thành của mình,
Nhưng nỗi tuyệt vọng cuộc sống của con
sẽ bị chôn vùi bên trong tảng đá,
Và thất bại nếu không có bạn bè,
đơn độc bay về nhà.”
“Ối,” Grover lầm bầm.
“Không,” tôi nói. “Không... chờ một phút. Tớ hiểu rồi.”
Tôi lục túi tìm tiền, chẳng thấy gì ngoài một đồng vàng drachma. “Có ai còn tiền không?”
Annabeth và Grover rầu rĩ lắc đầu. Clarisse lôi ra một tờ đô la Liên minh ướt nhẹp từ trong túi áo và thở dài.
“Tiền mặt à?” Tyson hỏi bằng giọng ngần ngừ. “Là... tờ giấy màu xanh lục á?”
Tôi nhìn cậu ấy. “Ừ.”
“Giống như thứ trong những túi vải phải không?”
“Ừ, nhưng chúng ta đã làm mất chúng rồi.”
Tôi nói cà lăm và ngừng lại khi Tyson lục lọi chiếc túi yên của cậu ấy và lôi ra một chiếc túi kín hơi đầy tiền mặt mà thần Hermes đã cung cấp cho chúng tôi.
“Tyson!” tôi thắc mắc. “Làm sao cậu...”
“Tớ nghĩ rằng đây là một chiếc túi đựng đồ ăn cho Cầu Vồng,” cậu ấy đáp. “Thấy nó trôi trên biển nhưng chỉ có giấy bên trong. Xin lỗi.”
Cậu ấy đưa cho tôi chỗ tiền. Những tờ năm đồng và mười đồng, ít nhất là ba trăm đô la.
Tôi chạy ra lề đường và túm lấy một chiếc taxi ngay khi nó vừa thả một gia đình xuống. “Clarisse,” tôi kêu toáng lên. “Đi nào. Cậu sẽ tới phi trường. Annabeth, đưa cho cô ấy Bộ Lông Cừu Vàng.”
Tôi không chắc ai trong số họ nom kinh ngạc hơn khi tôi lấy chiếc áo khoác thể thao từ chỗ Annabeth, dúi nắm tiền vào trong túi vải và nhét vào tay Clarisse.
Clarisse bối rối, “Cậu để tớ...”
“Đây là cuộc tìm kiếm của cậu,” tôi đáp. “Chúng ta chỉ đủ tiền mua vé bay cho một người. Hơn nữa, tớ không thể đi máy bay được. Thần Zeus sẽ cho tớ tan xác thành triệu mảnh. Đó là những gì lời tiên tri muốn nói: cậu sẽ thất bại nếu không có bạn bè, có nghĩa là cậu cần sự giúp đỡ của bọn tớ, nhưng cậu phải một mình bay về nhà. Cậu phải mang Bộ Lông Cừu Vàng về trại an toàn.”
Tôi có thể đọc được những dòng suy nghĩ của cô ấy – trước tiên là nghi ngờ, lo lắng xem tôi đang giở trò gì, cuối cùng là quyết định làm theo lời tôi nói.
Cô ấy lao lên xe. “Cậu có thể hy vọng ở tớ. Tớ sẽ không thất bại đâu.”
“Không thất bại thì tốt hơn.”
Chiếc taxi lao vào dòng xe đang chạy. Bộ Lông Cừu Vàng đang trên hành trình của nó.
“Percy,” Annabeth phàn nàn, “Điều này quá...”
“Hào phóng phải không?” Grover phỏng đoán.
“Điên rồ!” Annabeth đính chính. “Cậu đã đánh cược mạng sống của mọi người ở trại vào việc Clarisse có mang được Bộ Lông Cừu Vàng an toàn quay về trong tối nay không?”
“Đây là cuộc tìm kiếm của cô ấy,” tôi giải thích. “Cô ấy đáng được có một cơ hội.”
“Percy thật tử tế.” Tyson nói.
“Percy quá tử tế,” Annabeth càu nhàu, nhưng tôi không thể không nghĩ rằng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, cô ấy hơi cảm động. Dù sao, tôi cũng đã làm cho Annabeth ngạc nhiên. Điều đó thật không dễ dàng.
“Đi thôi,” tôi giục giã các bạn. “Chúng ta phải tìm đường khác về nhà.”
Rồi tôi quay người lại và phát hiện thấy một thanh kiếm chĩa vào ngay cổ họng mình.
“Này, người anh em,” Luke nói. “Chào mừng quay trở lại với nước Mỹ.”
Những tên ác ôn nửa người nửa gấu của anh ấy đã xuất hiện ngay bên cạnh chúng tôi. Một trong số chúng chộp lấy cổ áo thun của Annabeth và Grover. Một tên khác đang cố gắng túm lấy Tyson nhưng Tyson đã đánh hắn ngã vào một đống hành lý và gầm lên với Luke.
“Percy,” Luke điềm tĩnh nói, “bảo thằng khổng lồ của mày lùi lại, nếu không tao sẽ ra lệnh cho Orieus đập đầu các bạn mày vào nhau đấy.”
Orieus cười toe toét và nâng Annabeth và Grover đang la hét và đá lung tung lên khỏi mặt đất.
“Anh muốn gì hả Luke?” tôi càu nhàu.
Luke cười. Vết sẹo một bên mặt anh ta lay động.
Luke ra hiệu về phía cuối bến tàu. Và tôi nhận ra một thứ thật hiển nhiên: con tàu lớn nhất đang neo trong bến chính là chiếc Công chúa Andromeda.
“Sao lại hỏi thế, Percy?” Luke nói. “Anh chỉ muốn bày tỏ lòng hiếu khách của thôi mà.”
Hai anh em sinh đôi người gấu dồn chúng tôi lên tàu. Chúng tôi bị ném xuống boong cuối tàu, trước cái bể bơi với những cái vòi lấp lánh đang phun nước tung tóe trong không trung. Một tá lũ người xấu giao du với Luke – người rắn, Laistrygonians, các á thần trong áo giáp chiến đấu – đã tập trung lại để xem chúng tôi nhận “lòng hiếu khách”.
“Này, thế Bộ Lông Cừu Vàng,” Luke trầm ngâm. “Nó đang ở đâu?”
Anh ấy nhìn khắp người chúng tôi, dùng đầu kiếm đâm đâm vào áo sơ mi của tôi, chọc vào quần jeans của Grover.
“Này!” Grover kêu toáng lên. “Bên trong là lớp lông dê thật sự đấy!”
“Xin lỗi anh bạn cũ,” Luke mỉm cười. “Chỉ cần đưa cho tớ Bộ Lông Cừu Vàng và tớ sẽ thả cậu quay về với, à, cuộc tìm kiếm nhỏ bé của cậu.”
“Ha ha ha,” Grover phản đối. “Vài người bạn cũ.”
“Có lẽ cậu đã không nghe được điều tôi nói.” Giọng Luke lạnh lùng đáng sợ. “Bộ Lông Cừu Vàng ở đâu?”
“Không ở đây,” tôi đáp. Tôi đáng lẽ sẽ không cần phải tiết lộ với Luke bất cứ điều gì, nhưng tôi cảm thấy sẽ rất tốt nếu ném sự thật đó vào mặt anh ấy. “Bọn tôi đã gửi nó đi trước rồi. Anh đã lỡ mất nó rồi.”
Mắt Luke nheo lại. “Mày nói dối. Mày không thể...” Gương mặt anh ta ửng đỏ như thể có điều gì đó thật kinh khủng xuất hiện. “Clarisse phải không?”
Tôi gật đầu.
“Ngươi đã tin tưởng vào... ngươi đã đưa...”
“Đúng vậy”
“Agrius!”
Gã người-gấu ngại ngùng. “D-dạ?”
“Xuống dưới, chuẩn bị chiến mã cho tao. Mang nó tới boong. Tao cần bay tới sân bay Miami, nhanh lên!”
“Nhưng, thưa ông chủ...”
“Làm đi!” Luke gầm lên. “Nếu không tao cho lũ rồng ăn thịt ngươi.”
Gã người-gấu khó nhọc nuốt nước miếng và ì ạch xuống cầu thang. Luke đi tới đi lui đằng trước bể bơi và nguyền rủa bằng tiếng Hy Lạp cổ, nắm thanh kiếm chặt tới mức các khớp tay của anh ấy trở nên trắng bệch.
Những kẻ còn lại trong đoàn của Luke nom không thoải mái chút nào. Có lẽ vì trước đó chưa thấy chủ của họ bị mất thăng bằng bao giờ.
Tôi bắt đầu nghĩ... Nếu tôi có thể tận dụng cơn giận dữ của Luke, làm cho anh ấy nói ra thì mọi người có thể nghe thấy kế hoạch của anh ấy điên rồ tới mức nào...
Tôi nhìn xuống bể bơi, nhìn vào những cột nước đang phun sương trong không khí, tạo nên một cầu vồng lúc xế chiều. Và đột nhiên tôi nảy ra một ý.
“Anh đã lừa tất cả chúng tôi!” tôi hét lớn về phía Luke. “Anh muốn chúng tôi mang về cho anh Bộ Lông Cừu Vàng và tránh cho anh khỏi việc đi lấy nó.”
Luke cáu kỉnh. “Tất nhiên, đồ ngu! Và ngươi đã làm hỏng mọi việc!”
“Đồ phản bội!” tôi moi đồng vàng cuối cùng từ túi áo ra và ném về phía Luke. Như tôi mong đợi, anh ta dễ dàng tránh được nó. Đồng tiền bay vào chiếc cầu vồng được tạo ra từ bụi nước.
Tôi hy vọng lời nguyện cầu của mình được chấp thuận trong im lặng. Tôi nghĩ bằng cả trái tim mình: Thưa các vị thần, xin hãy chấp nhận lễ vật của con!
“Anh đã lừa tất cả chúng tôi!” Tôi hét lên với Luke. “Thậm chí với cả DIONYSUS ở TRẠI CON LAI!”
Phía sau Luke, cột nước bắt đầu tỏa ánh sáng lung linh. Nhưng tôi cần mọi người tập trung chú ý tới tôi, thế nên tôi mở cây Thủy Triều của mình ra.
Luke chỉ cười khinh bỉ. “Không có thời gian để làm anh hùng đâu, Percy. Vứt cái cây kiếm bé tí đồ chơi của ngươi đi. Nếu không, ta sẽ giết ngươi nhanh một chút đấy.”
“Ai đã đầu độc cây Thalia hả Luke?”
“Dĩ nhiên là tao làm rồi,” Luke hằm hè. “Anh đã nói với cậu em rồi. Anh đây đã dùng nọc độc của con mãng xà già nhất, được lấy trực tiếp từ chỗ sâu nhất ở Tartarus.”
“Bác Chiron không liên quan gì đến việc đó, đúng không?”
“Ha ha, mi biết là ông ta không bao giờ làm điều ấy. Lão già nua đó làm gì có gan cơ chứ.”
“Anh gọi đó là lòng gan dạ sao? Phản bội bạn bè? Gây nguy hiểm cho toàn trại?”
Luke nâng gươm lên. “Cậu em không hiểu được đến một nửa trong số đó. Anh sẽ để cho cậu em đi lấy Bộ Lông Cừu Vàng... một khi làm xong việc.”
Điều đó khiến tôi ngần ngừ. Tại sao anh ấy lại để tôi lấy Bộ Lông Cừu Vàng? Hẳn là anh ấy đang dối trá. Nhưng tôi không thể khiến anh ấy mất tập trung.
“Anh sẽ dùng nó để chữa cho Kronos,” tôi phỏng đoán.
“Đúng vậy! Ma thuật của Bộ Lông Cừu Vàng sẽ thúc đẩy quá trình hồi phục của ngài nhanh gấp mười lần. Nhưng cậu không thể ngăn chặn được bọn ta đâu, Percy. Cậu chỉ có thể làm bọn ta chậm đi một chút thôi.”
“Và vì thế anh đã đầu độc cây Thalia, anh đã phản bội Thalia. Anh đã lừa tất cả mọi người ở trại – tất cả chỉ để giúp Kronos lật đổ các thần.”
Luke nghiến răng kèn kẹt. “Chẳng phải mày đã biết hết mọi việc, sao lại còn hỏi?”
“Để tất cả mọi người làm khán giả đều nghe thấy lời anh nói.”
“Khán giả cái gì chứ?”
Rồi anh ấy nheo mắt, quay lại phía sau và đám bạn của anh cũng bắt chước đúng như vậy. Tất cả bọn họ đều há hốc miệng kinh ngạc và ngã ngửa ra sau.
Phía trên bể bơi, lung linh trên màn sương cầu vồng là hình ảnh của Dionysus, Tantalus và cả trại hè đang ở trong nhà ăn. Họ ngồi choáng váng trong im lặng, nhìn chúng tôi.
“Ồ,” Dionysus lạnh nhạt nói, “Một vài trò giải trí không có trong kế hoạch cho bữa tối.”
“Thưa ngài D, ngài đã nghe anh ta nói rồi đấy,” tôi nói. “Tất cả đã nghe Luke nói. Việc đầu độc cây thông Thalia không phải là lỗi của bác Chiron.”
Ngài D thở dài. “Ta cho rằng vậy.”
“Thông điệp Iris có thể là một trò lừa đảo,” Tantalus gắng gợi ý, nhưng sự chú ý của ông ta hầu như chỉ tập trung vào món thịt băm pho mát mà ông ta đang cố gắng dồn nó vào một góc bằng cả hai tay.
“Ta e rằng không phải vậy,” Ngài D nói, nhìn Tantalus đầy chán ghét. “Xem ra ta sẽ phải phục hồi lại chức người điều hành các họat động của trại cho Chiron. Ta e rằng ta rất nhớ món bài pinoch của chú ngựa già nua đó.”
Tantalus chộp lấy món thịt băm pho mát. Nó không còn chạy trốn khỏi ông ta nữa. Ông ta nhấc nó lên khỏi đĩa và ngắm nhìn đầy sửng sốt như thể đó là viên kim cương lớn nhất thế giới. “Tôi đã giữ được nó rồi!” ông ta cười khúc khích.
“Chúng ta không cần sự phục vụ của ngươi nữa, Tantalus à,” Ngài D thông báo.
Tantalus nom có vẻ choáng váng. “Cái gì? Nhưng...”
“Ngươi phải quay về thế giới dưới kia thôi. Ngươi bị sa thả!”
“Không! Nhưng... Khô-ô-ô-ông!”
Khi ông ta tan ra trong sương mù, những ngón tay vẫn giữ chặt món thịt băm pho mát, cố tọng chúng vào miệng. Nhưng đã quá muộn. Ông ta đã biến mất và món thịt băm pho mát lại quay về đĩa. Các trại viên hò reo phấn khởi.
Luke rống lên đầy giận dữ. Anh ấy chém mạnh thanh gươm vào vòi nước và thông điệp Iris biến mất, nhưng công việc đã được thực hiên tốt.
Tôi thấy mừng cho mình, cho tới khi Luke xoay người lại và nhìn tôi bằng con mắt đầy sát khí.
“Kronos đã đúng, Percy à. Mày là thứ vũ khí không đáng tin cậy. Mày cần bị thay thế.”
Tuy không chắc lắm về những gì anh ta nói nhưng tôi cũng không có thời gian suy nghĩ về việc này. Một trong đám thuộc hạ của Luke thổi một hồi còi đồng và cửa boong mở ra. Hơn một tá chiến binh ùa ra, tạo thành một vòng vây quanh chúng tôi. Những đầu mũi giáo bằng đồng của họ lấp lánh.
Luke cười nhạo tôi. “Mày sẽ không bao giờ sống sót nổi để rời khỏi con tàu này.”