Percy Jackson Tập 4: Cuộc Chiến Chốn Mê Cung

Chương 18



Khoảng cách trở nên ngắn hơn trong Mê Cung. Tuy nhiên, khi Rachel đưa chúng tôi trở lại Quảng trường Thời Đại, tôi cảm giác đúng như mình vừa chạy bộ từ New Mexico trở về. Chúng tôi trèo ra khỏi tầng hầm của khách sạn Marriott và đứng trên vỉa hè trong ánh nắng chói chang của mùa hè nhìn xe cộ qua lại và đám đông.

Tôi không còn biết nơi nào thật hơn – New York hay hang động tinh thể nơi tôi vừa thấy một vị thần qua đời.

Tôi đi vào một con ngõ, nơi tôi có thể nghe thấy tiếng vọng của mình. Sau đó tôi huýt sáo to hết mức có thể, năm lần.

Một phút sau, Rachel há hốc miệng vì kinh ngạc. “Chúng đẹp quá!”

Một đàn ngựa pegasus từ trên trời bay xuống, nhào xuống giữa những tòa nhà cao chọc trời. Blackjack dẫn đầu, đằng sau là bốn con ngựa trắng bạn của nó.

Chào sếp! Tiếng nó nói trong đầu tôi. Ngài còn sống!

“Ừm,” tôi nói. “May là thế. Nghe này, bọn tớ cần bay nhanh về trại.”

Đó là chuyên môn của tôi mà! Ôi trời, anh chàng Cyclops đó cũng đi với ngài ư? Này, Guido, lưng cậu có chở nổi không?

Chú ngựa tên Guido rên rỉ và cằn nhằn, nhưng cuối cùng cũng đồng ý chở Tyson. Mọi người bắt đầu trèo lên lưng ngựa, trừ Rachel.

“Ừm,” cô ấy bảo tôi, “Tớ đoán đây là lúc.”

Tôi gật đầu miễn cưỡng. Chúng tôi đều biết cô ấy không thể đến trại. Tôi liếc nhìn Annabeth, người đang giả vờ bận rộn với con pegasus của mình.

“Cảm ơn Rachel,” tôi nói. “Bọn tớ đã không thể thành công nếu không có cậu.”

“Đáng lẽ tớ không nên nhầm lẫn. Tớ... tớ đã làm mọi người suýt chết, và thần Pan...” Giọng cô ấy ngập ngừng.

“Ông ấy nói gì đó về cha cậu,” tôi nhớ lại. “Ý ông ấy là gì?”

Rachel xoắn sợi dây trên ba lô của mình. “Cha tớ... Công việc của cha tớ. Ông ấy là một thương gia nổi tiếng.”

“Ý cậu là... cậu rất giàu?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Đó là lý do tại sao cậu gọi được người lái xe đến giúp? Cậu chỉ cần nói tên cha cậu và...”

“Đúng,” Rachel ngắt lời tôi. “Percy... cha tớ kinh doanh bất động sản. Ông ấy bay khắp mọi nơi trên thế giới, đi tìm những vùng đất chưa được khai thác.” Cô ấy thở nhẹ. “Thiên nhiên. Ông ấy... ông ấy mua toàn bộ. Tớ ghét điều đó, nhưng ông vẫn đào xới chúng lên, xây những phân khu và các trung tâm thương mại xấu xí. Và giờ thì tớ phải chứng kiến cái... cái chết của thần Pan...”

“Này, cậu không thể đỗ lỗi cho chính mình vì điều đó.”

“Cậu không hiểu gì cả. Tớ... tớ không thích nói chuyện về gia đình mình. Tớ không muốn cậu biết. Tớ xin lỗi. Lẽ ra tớ không nên nói gì cả.”

“Không,” tôi nói. “Rất tuyệt mà, Rachel, cậu đã làm rất tuyệt. Cậu đã dẫn bọn tớ đi qua mê cung. Cậu rất dũng cảm. Đó là thứ duy nhất để tớ đánh giá cậu. Tớ không quan tâm đến những gì cha cậu làm.”Rachel nhìn tôi đầy cảm kích. “Ừ... nếu cậu muốn đi chơi với một người bình thường một lần nữa... thì cậu có thể gọi tớ.”

“Ừ, được. Chắc chắn rồi.”

Cô ấy nhíu mày. Có thể tại tôi nói với giọng không hào hứng cho lắm, nhưng thực sự tôi không có ý đó. Chỉ là tôi không biết nói gì khi bao nhiêu bạn bè đứng xung quanh. Và có lẽ mấy ngày gần đây tâm trạng của tôi đang xáo trộn.

“Ý tớ là... tớ rất hân hạnh,” tôi nói.

“Số điện thoại của tớ không có trong danh bạ đâu,” Rachel nói.

“Tớ có rồi.”

“Vẫn ở trên tay cậu sao? Không thể nào.”

“Không, tớ... nhớ nó mà.”

Cô ấy hơi mỉm cười, nhưng trông cô ấy hạnh phúc hơn rất nhiều. “Gặp lại cậu sau nhé, Percy Jackson. Hãy đi cứu thế giới giùm tớ nhé, được không?”

Cô ấy đi bộ về phía cuối Đại lộ Seventh và lẫn vào đám đông.

Khi tôi quay lại với những con ngựa thì phát hiện Nico đang gặp vấn đề. Chú ngựa pegasus tránh xa khỏi cậu ấy và không muốn cho cậu bé trèo lên.

Cậu ta có mùi như mùi người chết ấy! con ngựa kêu ca.

Thôi nào, Blackjack nói. Cố lên, Porkpie. Nhiều á thần có mùi kỳ cục mà. Đó đâu phải lỗi của họ. À, ừ... tôi không có ý nói sếp đâu nhé.

“Mọi người đi trước đi!” Nico nói. “Em cũng chẳng muốn quay trở lại đó.”

“Nico,” tôi nói, “bọn anh cần em giúp.”

Cậu nhóc khoanh tay và cau có. Sau đó Annabeth đặt tay lên vai cậu ấy.

“Nico,” cô ấy nói. “Làm ơn đi.”

Dần dần, mặt cậu ấy cũng dãn ra. “Được rồi,” Nico ngần ngại. “Vì chị. Nhưng em sẽ không ở đó đâu.”

Tôi nhướn mày nhìn Annabeth, ý nói, Sao tự dưng Nico lại nghe cậu nhỉ? Cô ấy lè lưỡi về phía tôi.

Cuối cùng thì mọi người cũng leo hết được lên lưng ngựa. Chúng tôi bay lên trời, và nhanh chóng hình ảnh Sông Đông và đảo Long Island đã trải dài dưới tầm

Chúng tôi hạ cánh ở bãi cỏ giữa nhà và nhanh chóng gặp bác Chiron, thần rừng bụng phệ Silenos và một số cung thủ của nhà thần Apollo. Bác Chiron nhướn mày khi nhìn thấy Nico, nhưng nếu tôi mong bác ấy ngạc nhiên bởi những tin tức mới nhất của chúng tôi về Quintus là Daedalus hay Kronos hồi sinh thì tôi đã lầm.

“Bác đã rất sợ hãi,” bác Chiron nói. “Chúng ta phải khẩn trương lên. Hy vọng các cháu đã làm chậm lại hành động của chúa tể của các thần Titan, nhưng đội quân tiên phong của hắn sẽ vẫn tới đây. Chúng là những kẻ khát máu. Hầu hết các người bảo vệ của chúng ta đều đã sẵn sàng. Đi thôi!”

“Chờ một chút,” Silenos yêu cầu. “Việc tìm kiếm thần Pan thế nào rồi? Cậu đã quá hạn gần ba tuần rồi đấy, Grover Underwood! Giấy phép tìm kiếm của cậu đã bị thu hồi!”

Grover hít một hơi sâu. Cậu ấy đứng thẳng dậy và nhìn vào mắt Silenos. “Giấy phép tìm kiếm chẳng có ý nghĩa gì cả. Thần Pan vĩ đại đã chết. Ông ấy đã ra đi để lại linh hồn cho chúng ta.”

“Cái gì?” Mặt Silenos đỏ lên. “Báng bổ và dối trá! Grover Underwood, ta sẽ cho ngươi đi đày vì những gì ngươi vừa nói!”

“Đó là sự thật,” tôi nói. “Chúng tôi đều ở đó khi ông ấy chết. Tất cả chúng tôi.”

“Không thể! Các người đều là lũ nói dối! Những kẻ phá hoại thiên nhiên!”

Bác Chiron nhìn đăm đăm vào mặt Grover. “Chúng ta sẽ nói chuyện này sau.”

“Chúng ta sẽ nói chuyện này ngay bây giờ!” Silenos nói. “Chúng ta phải giải quyết vấn đề...”

“Silenos,” bác Chiron cắt ngang. “Trại của ta đang bị tập kích. Vấn đề về thần Pan đã kéo dài hai nghìn năm nay rồi. Ta e là nó sẽ phải đợi thêm một quãng thời gian nữa. Miễn là tối nay chúng ta vẫn còn sống sót ở đây.”

Và sau thông báo đó, bác ấy chuẩn bị cung tên và phi nước đại vào rừng, để chúng tôi đuổi theo sau.

Đó là cuộc dàn trận lớn nhất mà tôi từng thấy ở trại. Mọi người đều ở bìa rừng, mặc đủ khiên giáp chiến đấu, nhưng lần này không phải để chơi trò cướp cờ nữa. Các trại viên nhà thần Hephaestus đã đặt những cái bẫy quanh lối vào Mê Cung – dây thép gai, những cái hố chứa các bình Lửa Hy Lạp, những hàng chông nhọn để làm chệch hướng tấn công. Beckendorf đang đặt vào vị trí haihiếc máy lăng đá có kích thước của những chiếc xe bán tải, đã được mồi sẵn đá và nhắm về phía đỉnh Nắm Tay của thần Zeus. Các trại viên nhà thần Ares đang xếp đội hình pha lăng ở tuyến đầu và do Clarisse chỉ huy. Các á thần nhà thần Apollo và thần Hermes tỏa ra khắp các khu rừng với cung tên sẵn sàng trên tay. Nhiều người đã sẵn sàng ở các vị trí trên cây. Ngay cả các nữ thần cây cũng được trang bị cung tên, và các thần rừng thì đi chạy quanh với dùi cui gỗ và khiên làm từ vỏ cây cứng.

Annabeth gia nhập với các anh em của mình ở nhà nữ thần Athena, những người đã dựng trại chỉ huy và đang chỉ đạo việc dàn quân. Một tấm banner màu xám với hình một con cú bay phấp phới ngoài cổng trại. Người đứng đầu phụ trách phần anh ninh của trại, Argus, đang đứng gác ở cửa. Các con của nữ thần Aphrodite đang chạy quanh chỉnh sửa lại áo giáp cho mọi người và đề nghị được giúp chúng tôi chải thẳng chùm lông ngựa bị rối trên mũ giáp. Ngay cả các con của thần Dionysus cũng tìm ra việc để làm. Bản thân vị thần đó vẫn mất tăm mất tích, nhưng hai người con trai sinh đôi của ông đang loanh quanh phát nước và nước hoa quả cho các chiến binh đang vã đầy mồ hôi.

Cuộc bài binh bố trận dường như khá hoàn hảo, nhưng bác Chiron vẫn lẩm bẩm bên cạnh tôi, “Thế này chưa đủ.”

Tôi nghĩ về những gì tôi đã nhìn thấy trong Mê Cung, tất cả những con quái vật trong sân vận động của Antaeus và sức mạnh của Kronos mà tôi từng cảm nhận khi ở núi Tam. Tim tôi như thắt lại. Bác Chiron nói đúng, nhưng đây là tất cả những gì chúng tôi có thể làm. Lần đầu tiên trong đời, tôi ước gì thần Dionysus có mặt ở đây, nhưng ngay cả như vậy thì tôi cũng không chắc ông ấy có thể giúp gì hay không. Khi liên quan đến chiến tranh, các vị thần bị cấm can thiệp trực tiếp. Nhưng hình như, các thần Titan đã không tin vào những giới hạn đó.

Ở rìa khoảng rừng trống, Grover đang nói chuyện với Juniper. Nữ thần cây nắm tay cậu ấy trong khi cậu ấy kể cho cô nghe câu chuyện của chúng tôi. Những giọt nước mắt xanh chảy trong mắt cô khi khi Grover báo tin tức về thần Pan.

Tyson đang giúp những đứa trẻ nhà thần Hephaestus chuẩn bị hàng phòng vệ. Cậu ấy nhặt những tảng đá và xếp chúng cạnh súng cao su để sẵn sàng khai hỏa.

“Ở lại với bác, Percy,” bác Chiron nói với tôi. “Khi cuộc chiến bắt đầu, bác muốn cháu đợi đến khi chúng ta xác định rõ kẻ địch là ai. Cháu phải ứng chiến nơi cần người tiếp viện nhất.”

“Cháu đã thấy Kronos,” tôi nói trong tâm trạng choáng váng với sự thật. “Cháu nhìn thẳng vào mắt hắn. Đó là Luke... nhưng không phải.”

Bác Chiron vuốt ngón tay dọc dây cung. “Hắn có đôi mắt màu vàng, bác đoán vậy. Và khi hắn có mặt, thời gian như biến thành chất lỏng.”

Tôi gật đầu. “Sao hắn có thể nhập vào cơ thể một người bình thường nhỉ?”

“Bác không biết, Percy ạ. Lâu nay các vị thần vẫn mang hình dạng của con người, nhưng để trở thành một con người... trộn lẫn giữa cơ thể của thần thánh với người thường thì... Bác không hiểu sao hắn có thể làm được điều đó mà Luke không bị biến thành tro.”

“Kronos nói cơ thể hắn đã được chuẩn bị.”

“Cứ nghĩ tới việc đó có nghĩa là gì khiến bác thấy rùng mình. Nhưng có lẽ nó sẽ hạn chế sức mạnh của Kronos. Lúc này, ít nhất thì hắn cũng đang bị giới hạn trong cơ thể của một người thường. Cơ thể đó trói buộc hắn. Mong rằng nó cũng sẽ hạn chế Kronos phần nào.”

“Bác Chiron, nếu hắn dẫn đầu cuộc tấn công này...”

“Bác không nghĩ vậy, cậu bé ạ. Nếu hắn đang tới gần thì bác sẽ cảm nhận được. Chắc chắn hắn đã có kế hoạch, nhưng bác tin rằng cháu đã quấy rầy hắn khi cháu làm sập phòng ngai lên người hắn.” Ông nhìn tôi có vẻ quở trách. “Cháu và cậu bạn Nico, con trai của thần Hades.”

Cổ tôi như có gì đó nghẹn lại. “Cháu xin lỗi, bác Chiron. Đáng lẽ cháu phải nói với bác. Chỉ là...”

Bác Chiron đưa tay lên. “Bác hiểu vì sao cháu làm vậy, Percy. Cháu thấy mình phải chịu trách nhiệm. Cháu cố bảo vệ cậu ta. Nhưng cậu bé ạ, nếu chúng ta sống sót sau trận này, chúng ta sẽ phải tin tưởng nhau. Chúng ta phải...”

Giọng ông ấy ngập ngừng. Mặt đất dưới chân chúng tôi rung chuyển.

Mọi người ở khoảng rừng trống đều ngừng mọi việc họ đang làm. Clarisse ra hiệu: “Khóa khiên lại!”

Và rồi quân đội của chúa tể Titan ào ra lối vào Mê Cung...

Tôi đã từng chiến đấu trước đây, nhưng đây là một trận chiến thực sự. Thứ đầu tiên mà tôi nhìn thấy là hơn chục gã khổng lồ Laistrygonian ngoi lên từ mặt đất, chúng hét quá lớn khiến tai tôi như muốn nổ tung. Chúng mang khiên làm từ những chiếc ô tô đập bẹp và dùi cui làm từ thân cây với đầu nhọn bịt sắt. Một g̃ trong số đó tiến tới đội hình Pha-lăng của nhà thần Ares, đập văng nó với cái dùi cui của hắn và toàn bộ đội bị ném sang một bên, hơn chục chiến binh thì tung lên trời như những con búp bê rách.

“Bắn!” Beckendorf hét lên. Những khẩu súng cao su bắt đầu hoạt động. Hai tảng đá lớn được bắn về phía những gã khổng lồ. Một viên làm cái khiên ô tô lệch đi nhưng không có lấy một vết sứt mẻ, nhưng viên còn lại trúng ngay giữa ngực gã Laistrygonian và gã khổng lồ ngã xuống. Các cung thủ nhà thần Apollo bắn tên hàng loạt, hàng chục mũi tên đâm xuyên áo giáp của bọn khổng lồ trông như lông nhím. Một số mũi tên xuyên qua kẽ hở trên giáp và vài gã khổng lồ bốc hơi khi bị trúng mũi tên đồng celestial.

Nhưng ngay khi lũ Lastrygonians yếu thế, đợt tấn công khác đã ào tới: khoảng ba mươi hoặc là bốn mươi người rắn dracaenae khiên giáp tới tận răng đang lăm lăm giáo và lưới trong tay. Chúng tỏa ra khắp mọi hướng. Một số con dính phải bẫy do nhà thần Hephaestus đã đặt. Một con bị mắc lại trên dây thép gai và đương nhiên là mục tiêu dễ dàng cho các cung thủ. Một con khác vướng vào dây bẫy, và những lọ đựng Lửa Hy Lạp nổ tung tạo thành những ngọn lửa màu xanh lá, nuốt gọn vài ả người rắn. Nhưng chúng không ngừng kéo tới. Argus và các chiến binh ở nhà nữ thần Athena lao tới. Tôi thấy Annabeth rút kiếm ra và chém một trong số chúng. Ở gần đó, Tyson đang cưỡi lên một tên khổng lồ. Chẳng biết làm cách nào cậu ấy trèo được lên lưng hắn và giờ thì đang đánh vào đầu hắn bằng chiếc khiên đồng – BONG! BONG! BONG!

Bác Chiron bình tĩnh giương cung bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác, mỗi mũi tên lại hạ được một con quái vật. Nhưng chúng chui ra từ Mê Cung mỗi lúc một đông. Cuối cùng một con chó ngao địa ngục – nhưng không phải cô chó O’Leary – nhảy lên khỏi Mê Cung và lao thẳng về phía các thần rừng.

“ĐI!” bác Chiron bảo tôi.

Tôi rút thanh Thủy Triều ra và tấn công.

Khi chạy băng qua chiến trường, tôi nhìn thấy những hình ảnh thật kinh khủng. Một á thần theo phe địch đang đánh nhau với con trai của thần Dionysus, nhưng rõ ràng đây không phải là một cuộc thi. Kẻ địch đâm vào cánh tay cậu ấy rồi đập vào đầu cậu ấy bằng chuôi kiếm, và con trai của thần Dionysus ngã xuống. Một chiến binh khác bên địch bắn những mũi tên lửa vào các cây, làm các cung thủ và nữ thần cây hoảng loạn.

Một chục con dracaenae khác đột nhiên không đánh nhau nữa mà trườn xuống con đường dẫn thẳng vào trại, giống như chúng biết mình đang cần đi đâu. Nếu chúng ra khỏi chúng có thể đốt cháy rụi nơi này mà hoàn toàn không có ai ngăn cản.

Người duy nhất ở gần khu vực đó là Nico di Angelo. Cậu nhóc đâm một con telekhine, và lưỡi kiếm Stygian đen của cậu ấy hấp thu toàn bộ tinh chất của con quái vật, uống năng lượng của nó cho đến khi chẳng còn lại gì ngoài cát bụi.

“Nico!” tôi hét lên.

Cậu ta nhìn theo hướng tay tôi chỉ, trông thấy những ả người rắn và lập tức hiểu ra vấn đề.

Nico hít một hơi sâu và giơ thanh kiếm đen của cậu lên. “Hãy phục vụ ta,” cậu ta hét.

Mặt đất rung chuyển. Một vết nứt mở ra trước mặt lũ dracaenae và hàng chục chiến binh bò lên từ lòng đất – những cái xác kinh dị trong đồng phục quân đội ở những thời đại khác nhau – Cách mạng Mỹ, sĩ quan La Mã cổ đại, và kỵ binh Napoleon trên những con ngựa xương. Đồng loạt, chúng rút kiếm và giao chiến với bọn dracaenea. Nico khuỵu người xuống, nhưng tôi chẳng còn đủ thời gian để xem cậu ta có ổn hay không.

Tôi chặn đường con chó ngao, con vật đang đẩy lùi các thần rừng lùi vào sâu trong. Con quái vật đớp một thần rừng nhưng anh ta chạy thoát, nó bèn quay sang một kẻ khác chậm chạp hơn. Cái khiên bằng vỏ cây gãy đôi khi anh ta ngã xuống.

“Này!” Tôi hét lớn.

Con chó ngao quay lại. Nó nhe nhanh và nhảy bổ về phía tôi. Đáng lẽ nó đã xé tôi thành nhiều mảnh, nhưng khi ngã người ra sau, những ngón tay tôi vớ được một cái bình bằng gốm – một trong những bình đựng Lửa Hy Lạp của Beckendorf. Tôi ném nó vào bụng con quái vật, và lửa cháy bùng lên quanh nó. Tôi lật đật vừa chạy vừa thở dốc.

Thần rừng vừa bị giẫm lên người nằm im không cử động. Tôi vội lao tới để xem anh ta thế nào thì nghe thấy giọng Grover gọi: “Percy!”

Rừng bắt đầu cháy. Lửa đã cháy cao ba mét quanh thân cây bách xù, và Juniper cùng Grover đang cuống cuồng bảo vệ nó. Grover dùng ống sáo chơi một bản nhạc gọi mưa. Juniper thì cố liều lĩnh dập lửa bằng khăn choàng xanh lục của mình, nhưng tất cả chỉ làm cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn.

Tôi chạy về phía họ, nhảy qua những nhóm đấu tay đôi, luồn lách qua chân của những tên khổng lồ. Nguồn nước gần nhất là con lạch, cách đó chừng nửa dặm... nhưng tôi phải làm gì đó. Tôi tập trung. Ruột tôi nhói lên, một tiếng gầm vang lên trong tai tôi. Rồi một bức tường nước lao nhanhthân cây. Nước giội lên lửa, Juniper, Grover và gần như mọi thứ khác.

Grover phun ra một ngụm nước. “Cảm ơn cậu, Percy!”

“Không có gì!” Tôi quay trở lại chiến trường, Grover và Juniper cũng đi theo. Grover cầm dùi cui trong tay và Juniper cầm gậy – giống như một cây roi quất kiểu cũ. Cô ấy trông cực kỳ giận dữ, như đang chuẩn bị quất roi vào mông ai đó.

Ngay khi cuộc chiến có vẻ cân bằng trở lại – khi chúng tôi có một cơ hội mong manh – thì một tiếng hét khủng khiếp vọng ra từ phía Mê Cung, một âm thanh tôi đã từng nghe thấy.

Kampê bay vọt lên trời với đôi cánh dơi sải rộng. Mụ ta đậu lên đỉnh Nắm Tay của thần Zeus và quan sát cuộc chém giết. Mặt mụ ánh lên nỗi hân hoan. Những cái đầu động vật đột biến gen gầm gừ quanh hông mụ. Những con rắn rít xì xì và cuốn quanh chân mụ ta. Trong tay phải mụ ta cầm một cuộn chỉ lấp lánh – sợi dây của Ariadne – rồi mụ nhét nó vào miệng một con sư tử trên hông và rút hai thanh kiếm cong ra. Lưỡi kiếm ánh lên màu xanh của độc chất. Kampê rít lên với niềm vui chiến thắng khiến một số trại viên la hét hoảng loạn. Một số khác bỏ chạy và bị những con chó ngao hoặc người khổng lồ giẫm lên.

“Vì các vị thần!” bác Chiron hét lớn. Bác ấy nhanh chóng giương cung, nhưng dường như Kampê cảm nhận được sự có mặt của bác ấy. Mụ ta bay với tốc độ kinh ngạc, và mũi tên của bác Chiron trượt qua đầu mụ ta – hoàn toàn vô hại.

Tyson giờ mới buông gã khổng lồ ra sau khi đánh hắn đến bất tỉnh nhân sự. Cậu ấy chạy tới chỗ chúng tôi, hét lớn, “Đứng yên! Đừng bỏ chạy! Đánh lại mụ đi!”

Nhưng ngay lập tức một con chó ngao nhảy lên người Tyson và bọn họ lăn đi.

Kampê đậu lên lều chỉ huy của nhà nữ thần Athena làm nó bẹp dúm. Tôi đuổi theo mụ ta và phát hiện ra Annabeth cũng đang chạy bên cạnh tôi, trên tay cầm thanh kiếm.

“Có thể là nó đấy,” cô ấy nói.

“Ừ, có thể.”

“Rất vui được chiến đấu với cậu, Óc Tảo Biển.”

“Tớ cũng vậy.”

Chúng tôi cùng nhau nhảy vào chặn đường con quái vật. Kampê rít lên và chém chúng tôi. Tôi né được và cố gắng làm mụ ta phân tâm để Annabeth ra đòn, nhưng hình như hai tay con quái vật có thể chiến đấu độc lập với nhau. Mụ chặn được thanh kiếm của Annabeth, và Annabeth phải nhảy lùi lại để tránh chất độc bay ra. Đứng gần mụ ta giống như đứng trong màn sương axit. Mắt tôi bỏng rát. Phổi tôi không đủ khí để thở nữa. Tôi biết chỉ vài giây nữa thôi, chúng tôi sẽ không thể trụ vững ở chỗ này.

“Lại đây!” tôi hét lớn. “Bọn tớ cần giúp đỡ!”

Nhưng chẳng có ai đến hỗ trợ cả. Mọi người hoặc đã ngã quỵ, hoặc đang chiến đấu sống còn, hoặc là quá sợ hãi nên chẳng dám tiến lên. Ba mũi tên của bác Chiron đâm vào ngực Kampê, nhưng chỉ làm mụ ta gào rống to hơn.

“Nào!” Annabeth nói.

Chúng tôi cùng lao lên, tránh lưỡi kiếm của con quái vật, áp sát được mụ và suýt nữa... suýt nữa đâm được vào ngực Kampê, nhưng một cái đầu gấu khổng lồ lao ra từ bụng con quái vật, và chúng tôi phải nhảy lùi lại để khỏi bị nó đớp.

Sầm!

Mọi thứ trước mắt tối om. Những gì tôi biết sau đó là tôi và Annabeth nằm trên mặt đất. Hai chân trước của nó đạp lên ngực chúng tôi và giữ chúng tôi nằm in trên mặt đất. Hàng trăm con rắn trườn ngay bên trên tôi, rít lên như những tiếng cười. Kampê giơ thanh kiếm màu xanh lục non của mụ lên, và tôi biết Annabeth và tôi không còn lựa chọn nào nữa.

Nhưng, đằng sau chúng tôi, một tiếng tru vang lên. Một đống đen kịt lao vào Kampê và đẩy con quái vật qua một bên. Và cô chó O’Leary đang đứng đó, nhe nanh đớp về phía Kampê.

“Giỏi lắm cô bé!” một giọng nói quen thuộc cất lên. Daedalus đang dẹp đường và bước ra khỏi Mê Cung, lũ quái vật bị chém như ngả rạ hai bên trên đường ông ấy tới chỗ chúng tôi. Đi cạnh ông ấy còn có một ai đó – một gã khổng lồ quen thuộc, cao hơn bọn Laistrygonians rất nhiều, với hàng trăm cánh tay, và mỗi tay bê một tảng đá lớn.

“Anh Briares!” Tyson gào lên trong kinh ngạc.

“Chào cậu em!” Briares nói như rống. “Chiến đấu cừ nhé!”

Và ngay khi O’Leary nhảy đi, Người Khổng Lồ Trăm Tay bắt đầu bắn một loạt đạn đá về phía Kampê. Những viên đá dường như lớn dần khi chúng bay khỏi tay Briares. Có quá nhiều đá, như thể cả nửa trái đất đang học bay vậy.

BOOOOOM!

Nơi Kampê đứng một vài giây trước đó giờ là một núi đá cao gần bằng Nắm của thần Zeus. Dấu hiệu duy nhất cho sự tồn tại của con quái vật là hai thanh kiếm xanh thò ra từ khe hở.

Các trại viên reo hò mừng rỡ, nhưng kẻ thù của chúng tôi vẫn chưa nhụt chí. Một con dracaenae hét lên, “Giiiiiiết chúng đi! Giết tất cả bọn chúng nếu không muốn Kronossss lột da các ngươi!”

Rõ ràng, lời đe dọa đó còn đáng sợ hơn chúng tôi. Những người khổng lồ tiến lên trong nỗ lực cuối cùng. Bác Chiron bị bất ngờ với cú đánh vào chân sau nên trượt ngã. Sáu tên khổng lồ hả hê lao tới.

“Không!” tôi gào lên, nhưng tôi đang ở quá xa nên không thể chạy tới.

Rồi điều đó đã xảy ra Grover mở miệng, trong không gian vang lên một âm thanh kinh khủng nhất mà tôi từng nghe thấy. Nó giống như âm thanh của một chiếc kèn đồng trumpet nhưng được phóng to lên đến một ngàn lần – âm thanh của sự sợ hãi tột độ.

Ngay lập tức, đội quân của Kronos làm rơi vũ khí và tháo chạy thục mạng. Những tên khổng lồ giẫm đạp lên bọn dracaenae để tranh nhau quay lại Mê Cung. Lũ telekhine, chó ngao và các á thần theo phe địch cũng lật đật chạy theo chúng. Đường hầm rầm rầm đóng lại, và trận chiến kết thúc. Khoảng rừng thưa trở nên im ắng, trừ tiếng lửa cháy phừng phừng trong rừng và tiếng kêu la của những người bị thương.

Tôi giúp Annabeth đứng dậy và chúng tôi cùng chạy về phía bác Chiron.

“Bác vẫn ổn chứ ạ?” tôi hỏi.

Bác ấy đang nằm nghiêng và cố gắng đứng dậy. “Thật xấu hổ quá,” bác ấy lẩm bẩm. “Bác nghĩ là không sao đâu. May sao, chúng ta không bắn chết các nhân mã bị... Ôi! ... bị gãy chân.”

“Bác cần giúp đỡ,” Annabeth nói. “Cháu sẽ gọi lính cứu thương từ nhà thần Apollo.”

“Không,” bác Chiron khăng khăng từ chối. “Còn nhiều người bị thương đáng chăm sóc hơn. Đi đi! Bác ổn mà. Nhưng Grover này... chốc nữa chúng ta phải nói chuyện với nhau về việc cậu vừa làm.”

“Thật đáng kinh ngạc,” tôi đồng tình.

Grover đỏ mặt. “Tớ cũng chẳng biết nó ở đâu ra nữa.”

Juniper ôm cậu ấy thật chặt. “Tớ biết!”

Trước khi cô ấy kịp nói thêm điều gì thì tôi nghe Tyson gọi, “Anh Percy, nhanh đến! Nico bị thương rồi!

Khói cuộn cuộn bay lên từ bộ quần áo đen của cậu ta. Những ngón tay của cậu ta đan vào nhau, và cỏ xung quanh Nico chuyển thành màu vàng và chết.

Tôi xoay người cậu ta lại nhẹ nhàng hết mức có thể và đặt một tay lên ngực cậu ta. Tim cậu ta đập yếu ớt. “Đem rượu thánh lại đây!” tôi hét lên.

Một trại viên nhà thần Ares chạy đến và đưa cho tôi một bi-đông. Tôi đổ thứ thức uống ma thuật vào miệng Nico. Cậu ta ho và phì ra, nhưng bắt đầu từ từ mở mắt.

“Nico, có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi. “Em có nói được không?”

Cậu nhóc gật đầu yếu ớt. “Em chưa bao giờ triệu tập nhiều linh hồn đến vậy trước đây. Em... em sẽ ổn thôi.”

Chúng tôi giúp Nico ngồi dậy và cho cậu ta uống thêm một ít nước thánh nữa. Cậu nhóc chớp chớp mắt nhìn tất cả chúng tôi, như thể đang cố nhớ xem chúng tôi là ai. Và sau đó cậu tập trung vào ai đó đằng sau chúng tôi.

“Daedalus,” cậu bé nói khàn khàn.

“Đúng vậy, con trai,” nhà phát minh nói. “Ta đã gây ra một sai lầm lớn. Và ta đến để sửa chữa nó.”

Daedalus có vài vết xước và dầu màu vàng chảy ra, nhưng trông ông ấy vẫn ổn hơn hầu hết chúng tôi. Rõ ràng là thân thể rô bốt của ông ta tự chữa được vết thương một cách nhanh chóng. Cô chó O’Leary lù lù ở đằng sau, liếm vết thương trên đầu của chủ nó khiến tóc Daedalus dựng lên trông rất tức cười. Briares đứng ngay cạnh ông ấy, bao quanh là một đám trại viên và thần rừng đầy kính sợ. Tuy khá rụt rè nhưng anh ấy đang bận rộn ký lên những bộ giáp, khiên và những chiếc áo phông.

“Ta tìm thấy anh chàng Trăm Tay này khi đi qua mê cung,” Daedalus giải thích. “Dường như cậu ta cũng có chung ý định: tới đây giúp đỡ, nhưng cậu ta bị lạc đường. Và sau đó chúng ta cùng tới đây để sửa chữa sai lầm.”

“Zeee!” Tyson nhảy choi choi. “Anh Briares! Em biết là anh sẽ tới mà!”

“Tôi không biết nữa,” anh chàng Trăm Tay nói. “Nhưng cậu đã nhắc tôi nhớ mình là ai, Cyclops ạ. Cậu chính là một anh hùng.”

Tyson đỏ mặt. Tôi vỗ vào lưng cậu ấy. “Anh biết điều này từ lâu rồi,” tôi nói. “Nhưng, Daedalus... quân đội của Titan vẫn còn ở dưới đó. Ngay cả khi không có sợi dây thì chúng vẫn. Sớm muộn chúng cũng sẽ tìm được đường thôi, và Kronos đang dẫn đầu bọn chúng.”

Daedalus tra kiếm vào vỏ. “Cậu nói đúng. Một khi Mê Cùng còn ở đây thì kẻ địch của cậu còn sử dụng nó. Đó là lý do tại sao Mê Cung không được tiếp tục tồn tại nữa.”

Annabeth nhìn ông ấy chằm chằm. “Nhưng ông nói Mê Cung gắn chặt với cuộc sống của ông! Chỉ cần ông còn sống thì...”

“Đúng vậy, kiến trúc sư trẻ tuổi của ta,” Daedalus đồng ý. “Khi ta chết thì Mê Cung sẽ chết theo. Và ta cũng có một món quà cho cô.”

Ông lôi từ sau lưng ra một cái túi da, mở nó và lôi ra một cái laptop bằng bạc bóng loáng – một trong những máy tính tôi đã nhìn thấy trong khu xưởng. Trên vỏ máy là một dấu hiệu . màu xanh da trời.

“Công trình của ta ở đây,” ông nói. “Đây là tất cả những gì ta cố gắng cứu được trong ngọn lửa. Ghi chép cho những dự án ta chưa bao giờ thực hiện được. Một trong số chúng là những mẫu thiết kế yêu thích của ta. Ta không thể triển khai nó trong vài thiên niên kỷ tới. Ta không dám để lộ những thiết kế này cho người thường. Nhưng có lẽ cô sẽ thích chúng.”

Ông ta đưa máy tính cho Annabeth, người đang chăm chăm nhìn nó như nhìn một cục vàng. “Ông cho tôi sao? Nhưng thứ này là vô giá! Nó đáng giá... tôi không biết nó đáng giá bao nhiêu nữa!”

“Một sự đền bù nho nhỏ cho những gì tôi đã làm thôi mà,” Daedalus nói. “Cô nói đúng, Annabeth, về những đứa con của nữ thần Athena. Chúng ta cần phải sáng suốt, và ta thì không. Một ngày nào đó cô sẽ trở thành một kiến trúc sư tài ba hơn ta nhiều. Hãy sử dụng những ý tưởng của ta và cải tạo chúng. Ít ra đây là thứ ta có thể làm trước khi chết.”

“Oa,” tôi nói. “Chết sao? Nhưng ông không thể tự giết mình như vậy được! Thế là sai lầm!”

Ông ta lắc đầu. “Không sai bằng việc trốn tránh tội ác suốt hai nghìn năm. Những thiên tài không bao giờ bào chữa cho những sai lầm, Percy. Thời điểm của ta đã đến. Ta phải đối mặt với sự trừng phạt.”

“Ông sẽ không được xử công bằng đâu,” Annabeth nói. “Linh hồn của Minos là chủ tọa mà.”

“Ta sẽ đón nhận tất cả,” ông nói. “Và tin vào công lý của Địa Ngục. Đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm, đúng không?”

Daedalus nhìn thẳng vào Ni và mặt Nico tối sầm lại.

“Đúng vậy,” cậu ta nói.

“Cậu có dùng linh hồn tôi như một khoản chuộc không?” Daedalus hỏi. “Cậu có thể dùng nó để đổi lấy chị cậu.”

“Không,” Nico nói. “Tôi sẽ giúp ông giải thoát linh hồn ông. Nhưng chị Bianca đã chết rồi. Chị ấy phải ở nơi thuộc về chị ấy.”

Daedalus gật đầu. “Tốt lắm, con trai của thần Hades. Cậu đang trở nên sáng suốt rồi đấy.” Rồi ông ấy quay về phía tôi. “Một ân huệ cuối cùng, Percy Jackson. Ta không muốn để O’Leary một mình. Và nó cũng không muốn trở lại Địa Ngục nữa. Cậu có thể chăm sóc nó được không?”

Tôi nhìn con vật màu đen khổng lồ đang rên rỉ một cách tội nghiệp, và vẫn tiếp tục liếm lên tóc Daedalus. Tôi nghĩ căn hộ của mẹ tôi sẽ không được phép nuôi chó, nhất là giống chó có kích cỡ to hơn cả căn hộ, nhưng tôi vẫn nói: “Vâng, tất nhiên rồi.”

“Vậy ta đã sẵn sàng để gặp con trai ta... và Perdix,” ông nói. “Ta phải nói với họ ta đã hối tiếc như thế nào.”

Mắt Annabeth ngấn nước.

Daedalus quay sang phía Nico. Cậu bé rút kiếm ra. Ban đầu, tôi sợ Nico sẽ giết người phát minh già, nhưng cậu ta chỉ nói, “Ông đã sống quá lâu rồi. Hãy giải thoát và yên nghỉ nhé.”

Một nụ cười khuây khỏa hiện lên trên mặt Daedalus. Ông ấy đông lại như một bức tượng. Da ông trở nên trong suốt, để lộ những bánh răng bằng đồng và máy móc chạy ro ro bên trong. Rồi sau đó bức tượng biến thành tro màu xám và biến mất.

O’Leary tru lên. Tôi xoa đầu nó và cố hết sức có thể để an ủi con vật. Mặt đất rung chuyển – một trận động đất mà có lẽ mọi thành phố trên cả đất nước này đều có thể cảm nhận được – khi Mê Cung cổ xưa sụp đổ. Ở nơi nào đó, tôi hy vọng rằng phần còn lại của đội quân tiên phong của thần Titan cũng sẽ bị chôn vùi.

Tôi nhìn quanh tàn tích của cuộc chiến và những khuôn mặt mệt mỏi của các bạn tôi.

“Cố lên nào,” tôi bảo họ. “Chúng ta còn có việc phải làm mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.