*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai kẻ Tạ Vương thổ lộ với nhau một phen, đang lúc tình nồng ý mật, thêm vào
nháy dịu dàng vô hại vừa nãy, bây giờ vẫn còn có thể làm thêm
nháy nữa.
Tạ Trúc Tinh vừa đè ngã Vương Siêu trên giường, dự định đàng hoàng làm trọn bộ thì lại nghe thấy tiếng di động vang lên rè rè.
“Ai đáng ghét thế?” Vương Siêu vội la lên, “Hơn nửa đêm tìm em làm gì?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Không phải của em.”
Quần Vương Siêu ném một bên, tiếng rung phát ra từ trong đó.
Tạ Trúc Tinh đi lấy ra giúp hắn.
Là Vương Tề gọi tới.
Vương Siêu không dâm nổi nữa, vẻ mặt đưa đám.
Tạ Trúc Tinh hỏi hắn, “Bắt không?”
Vương Siêu đâu dám bắt, bắt rồi nói gì giờ? Nói gì cũng phải ăn đòn thôi.
Hắn đang do dự thì điện thoại đã cúp mất, vừa thở phào nhẹ nhõm Vương Tề liền gửi tin nhắn tới, “Tao chờ mày ở nhà.”
Mông hắn bị Tạ Trúc Tinh đánh một trận, bây giờ vẫn còn hơi đau, đọc được tin nhắn này xong càng đau hơn, tức giận nói, “Ổng không thể về nhà hưởng sinh hoạt tình dục của ổng hả, mình không qua nổi còn không cho anh qua theo, đúng là phiền ổng muốn chết.”
Tạ Trúc Tinh có chút không đành lòng thả hắn về, “Phải về hả?”
Mặt mày Vương Siêu ủ rũ, đặc biệt muốn
chịch phát này, nhìn đồng hồ hỏi một câu, “Năm phút em có thể bắn không?”
Tạ Trúc Tinh, “… Anh cho em là anh hả.”
Không còn cách nào,
nháy này không làm được, đành về thôi.
Triệu Chính Nghĩa nghe lén góc tường một trận không nghe được duyên cớ, sát vách đã yên tĩnh lại, đoán cũng không có gì cậu ta liền chuẩn bị đi tắm rửa ngủ.
Bạn cùng nhà lại đột nhiên qua gõ cửa, muốn mượn xe cậu ta dùng một chút.
“Muộn như vậy còn đi đâu?” Cậu ta nhỏ giọng hỏi, “Không đánh nhau chứ?”
Tạ Trúc Tinh cười nói, “Không có. Lúc đến đây anh ấy không lái xe, muộn rồi tôi đưa ảnh về, quay lại sẽ đổ đầy bình cho cậu.”
Triệu Chính Nghĩa đưa chìa khóa xe cho Tạ Trúc Tinh, đáp, “Không cần không cần, lần nào trả cũng đổ đầy cho tôi, cứ làm vậy tôi còn ngại không dám cho cậu mượn.”
Tạ Trúc Tinh liền cảm ơn cậu ta, cầm chìa khóa đi.
Triệu Chính Nghĩa nhìn ra ngoài, thấy Vương Siêu đang đứng chỗ huyền quan, vẫn mặc chiếc áo có mũ mỏng manh màu tím kia, Tạ Trúc Tinh quay về phòng lấy áo khoác của mình ra, hắn liền nhấc cánh tay lên, Tạ Trúc Tinh mặc vào giúp hắn, hai người cùng đi mất.
Triệu Chính Nghĩa đóng cửa lại, lắc đầu nghĩ, Tiểu Tạ đường đường là một thần tượng mà sao còn giống người hầu hơn cả trợ lý cậu đây nữa chứ.
Đưa Vương Siêu đến trước cửa nhà hắn, cách rào chắn có thể thấy được đèn đuốc trong nhà sáng trưng.
Tạ Trúc Tinh nói, “Anh vào một mình có được không?”
Vương Siêu giật mình nhìn cậu, “Không phải em muốn vào chung với anh chứ?”
Tạ Trúc Tinh ngẫm nghĩ, cũng phải, giờ mới vừa xác định quan hệ thôi mà, hấp tấp làm gì, thuận tiện nói, “Vậy anh mau vào đi thôi, nói không chừng còn bớt được một đạp.”
Vương Siêu nhìn Tạ Trúc Tinh, rồi lại quay đầu nhìn trong nhà, một bên là thiên đường thoải mái, một bên là địa ngục thê thảm.
Hắn cởi dây an toàn, kề sát lại hôn Tạ Trúc Tinh một cái, sau đó mới lưu luyến không rời xuống xe.
Tạ Trúc Tinh về nhà, thấy phòng Triệu Chính Nghĩa đã tắt đèn liền đặt chìa khóa xe ở nơi dễ thấy trong phòng khách.
Giường phòng cậu hỗn loạn một đống, Tạ Trúc Tinh thay ga trải giường sạch, vừa thu dọn vừa không nhịn được cười.
Sưng mặt sưng mũi, mặc quần áo
gay như vậy, lăn lộn một thân đầy bùn chạy trốn đến đây thổ lộ, nói một hồi tự chọc mình phát khóc, thật muốn nói hắn ngây thơ, lại còn đòi
chịch chia tay, vừa bừa bãi vừa tùy ý như vậy đúng là chẳng còn ai khác.
Hắn hỏi Tạ Trúc Tinh thích hắn chỗ nào.
Thích hắn cái gì đây?
Thích hắn mặt mày hớn hở lúc vui sướng, hùng hùng hổ hổ lúc mất hứng, thỉnh thoảng lại gào to lên như chó Teddy*, thực ra chẳng hề có chút ý đồ xấu gì, luôn nhận biết mọi chuyện nhanh hơn bất kỳ ai, thích ai liền móc tim móc phổi đối xử tốt với người đó, ghét ai thì ngay cả nói cũng chẳng muốn nói với người ta. Thích hắn sướng vui đau buồn đơn thuần, liếc mắt một phát là đọc được nội tâm. Thích hắn mặc màu tím
gay, màu sắc này rất hợp với hắn, cực kỳ đẹp. Thích hắn mặc quần lót trắng nằm úp sấp ngủ, cái mông vểnh lên. Thích hắn vừa chửi bậy vừa gọi giường, thọc vào càng sâu hắn sẽ càng mắng thêm hung ác, cũng càng chọc ghẹo lòng người hơn.
Chó Teddy: con chó mà động dục mọi nơi nè =))
Tiểu ngu ngốc này đại khái vốn không biết rằng mình khiến người ta yêu thích chỗ nào, nếu biết được hẳn là đuôi lại vểnh lên đến trời, một chút cũng không nghe được khen.
Thu dọn xong Tạ Trúc Tinh nằm xuống giường, một lúc lâu cũng chưa ngủ, thỉnh thoảng lại cầm di động lên xem.
Còn chưa chịu đòn xong hả? Sẽ không bị thu mất di động chứ?
Vương Siêu không bị đánh, Vương Tề mua bữa ăn khuya chờ hắn ăn chung.
Ban đầu Vương Siêu còn lo rằng Vương Tề muốn tiên lễ hậu binh, nơm nớp lo sợ.
Vương Tề hỏi, “Áo khoác này mày mua lúc nào, chưa bao giờ thấy mặc.”
Áo Vương Siêu mặc chính là của Tạ Trúc Tinh, “Không phải của em.”
Vương Tề mở hộp đồ ăn ra, đẩy tới trước mặt hắn, “Ăn đi.”
Thận nướng, rau hẹ nướng.
Ngoại trừ tôm hùm đất cay, đây là đồ ăn khuya Vương Siêu thích nhất.
Hắn có chút cảm động, anh cả tuy đánh hắn mỗi ngày, thật ra vẫn đối xử với hắn rất tốt.
“Anh cả, anh yên tâm, sau này em không ra ngoài chơi bời nữa,” hắn trịnh trọng tuyên bố, “cũng không bao giờ quẹt thẻ anh mua túi.”
Vương Tề liếc mắt nhìn hắn.
Vương Siêu cam đoan, “Thật!”
Vương Tề, “Đừng ồn ào, Vương Cẩm ngủ sớm rồi.”
Vương Siêu nhỏ giọng lại, “Em nói thật, em sẽ ca hát đàng hoàng, không bao giờ để anh mất thể diện.”
Vương Tề hỏi, “Vừa nãy mày ra ngoài tìm ai?”
Vương Siêu không dám nhìn thẳng vào anh, liền nhìn chằm chằm đĩa thận, “Tìm đồng đội của em.”
Vương Tề, “Đồng đội hay đối tượng?”
Vương Siêu giật nảy cả mình, “… Cái gì?”
Vương Tề không nhắc lại, chỉ nói, “Ăn xong nhớ đánh răng, ngày mai về công ty đi.”
Vương Siêu vui vẻ, nhìn Vương Tề như vậy chắc câu vừa rồi cũng không có ý gì khác, lập tức ném nó ra sau đầu.
Hắn biết Vương Tề cực kỳ bao che khuyết điểm, sợ Vương Tề không nhìn lọt Tiểu Tạ, vậy hắn đừng hòng tranh thủ tài nguyên và cơ hội giúp cậu, không cẩn thận Vương Tề còn ngáng chân Tiểu Tạ nữa. Cho nên hắn liền che che giấu giấu, không muốn để cho Vương Tề biết được.
Mãi cho đến rất lâu sau đó, Vương Siêu mới biết thật ra lúc này Vương Tề đã biết chuyện rồi, là do Lương Tỉ không cẩn thận lỡ miệng nửa câu, đầu óc Vương Tề lại hoạt động quá nhạy, nhanh chóng đoán được Vương Siêu cấu kết với đồng đội họ Tạ.
Vương Tề chưa nói là vì không biết nên nói thế nào, cũng không biết nên quản làm sao.
Đang yên đang lành thằng em ngựa giống nói
cong là
cong, đây cũng đâu phải chuyện đánh vài trận sẽ sửa được.
Vương Siêu ăn xong vô cùng phấn khởi lên lầu đánh răng, soi gương mới phát hiện bộ dạng hiện giờ của mình thiệt khó coi vô cùng, đã thế mà Tiểu Tạ còn hôn còn
xoạc đến hăng say như vậy, chắc đúng là thích hắn thật rồi.
Khà khà khà.
Vương Siêu nhào lên giường, nhắn WeChat cho Tạ Trúc Tinh, “Em đang làm gì thế?”
Tạ Trúc Tinh trả lời hắn trong giây lát, “Chờ anh.”
Vương Siêu vui sướng lăn hai vòng trên giường, lập tức gọi điện thoại qua.
Gọi điện thoại thì không phải cái gì Tạ Trúc Tinh cũng nói ra được, hỏi hắn, “Anh của anh đánh anh xong rồi?”
Vương Siêu kể hết chuyện anh hắn không chỉ không đánh hắn mà còn mua đồ nướng cho hắn, cả chuyện này mai cho hắn về công ty nữa, cảm khái nói, “Mấy ngày trước nhất định là ổng không vui trong lòng nên mới lấy anh ra xả, hôm nay lương tâm sống lại liền tới dỗ anh.”
Tạ Trúc Tinh, “Ừm.”
Vương Siêu không hài lòng, “Ừm cái gì mà ừm? Em không có gì nói với anh hả?”
Lời Tạ Trúc Tinh muốn nói nhiều lắm, có điều không phải cái gì cũng nói khỏi miệng trong điện thoại được, dù sao ngày mai sẽ gặp nhau, nhân tiện nói, “Đi ngủ sớm chút đi.”
Vương Siêu càng bất mãn thêm, “Em bị sao vậy? Có thể nói vài câu êm tai không?”
Tạ Trúc Tinh cười hỏi, “Nói sao mới coi là êm tai?”
Vương Siêu cũng không biết, hắn chưa từng quen ai, càng chưa từng nói lời âu yếm, bèn đáp, “Vậy trước đây em gọi cho bạn gái cũ thì nói gì?”
Tạ Trúc Tinh suy nghĩ một chút, “Uống nhiều nước ấm, xài tiết kiệm chút.”
Vương Siêu, “… Vậy cổ đáp lại em thế nào?”
Tạ Trúc Tinh, “Em nói xong cô ấy cúp luôn.”
Vương Siêu ung dung đáp, “Suy nghĩ cả nửa ngày, em đúng là không ra sao, còn không bằng anh tặng túi xách nữa.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Còn mặt mũi nhắc tới chuyện tặng túi.
Vương Siêu khó hiểu hỏi, “Anh thấy người ta quen nhau sến súa ghê lắm, hai chúng ta có sến chút nào không?”
Tạ Trúc Tinh nghĩ thầm, còn muốn sến làm sao nữa? Chỉ thiếu điều lấy keo 502 dán hai người lại với nhau thôi.
Vương Siêu ngáp một cái rồi hỏi, “Em buồn ngủ chưa?”
Tạ Trúc Tinh, “Vẫn ổn, anh buồn ngủ thì ngủ đi.”
Vương Siêu, “Mặt mũi anh thế này, ngày mai đến công ty có nên đeo khẩu trang không?”
Tạ Trúc Tinh, “Đeo đi, bị chụp được lại viết linh tinh cũng phiền phức.”
Vương Siêu không lên tiếng, ngủ mất.
Tạ Trúc Tinh đợi một lát, nghe được tiếng hắn ngáy ngủ khe khẽ mới cúp điện thoại.
Cúp rồi liền hối hận, nên nghe tiếp chút nữa mới đúng, thỉnh thoảng hắn sẽ nghiến răng, lâu lâu còn nói mớ.
Thật sự hơi muốn lấy keo 502 dán hắn vào người mình, đi đâu cũng mang theo, làm gì cũng cùng nhau.
Cuối cùng trưởng nhóm coi như đã về, các thành viên khác của IceDream đều thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng trưởng nhóm đáng ghét thật, có điều ở chung lâu như vậy, mọi người còn cùng nhau phấn đấu nỗ lực, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm đồng đội. Hơn nữa mới vừa nổi lên đã có người muốn rút khỏi nhóm, đối với nhóm nhạc này quả thật sẽ là đả kích không nhỏ, huống chi trưởng nhóm còn dựa vào sức một người mà mang đến cho bọn họ không ít cơ hội biểu diễn tốt.
Về công về tư, không ai hi vọng Vương Siêu thật sự rời nhóm.
Đương nhiên Đoạn Nhất Khôn cũng vậy, còn gọi một mình Vương Siêu đến nói chuyện một lát.
Ngày 29 tháng 11.
Fan meeting của nhóm nhạc IceDream ở trạm Thượng Hải, tại Mercedes-Benz Arena Shanghai.
Leo Vương hôm trước đã tuyên bố vì nguyên nhân sức khỏe nên không thể có mặt ở hoạt động lần này, chương trình diễn ra được một phần ba thì đột ngột xuất hiện, khiến cho fan ở hiện trường cực kỳ bất ngờ, ước chừng vì sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn nên khuôn mặt Leo Vương có chút tiều tụy, sau đó tham gia trò chơi và biểu diễn đều có chút quá sức, nhưng vì đáp lại người hâm mộ nên hắn vẫn kiên trì tự đàn tự hát một bài hát trữ tình trong album của IceDream, còn tương tác vài lần với fan tại hiện trường.
Sau khi hoạt động kết thúc, mấy người tẩy trang ở sau sân khấu.
Vương Siêu tẩy cả nửa ngày, oán giận nói, “Đều tại anh tôi, hại mặt tôi bị thương phải đánh phấn dày như vậy, có thể có tinh thần nổi hả? Dầu tẩy trang còn phải dùng nhiều hơn mấy người nửa bình.”
Trình Diệu đáp, “Trang điểm dày cũng vừa khéo, khớp với việc công ty công bố anh bị bệnh trước đó, nếu anh quá có sức sống thì lại lộ ngay.”
Cao Tư Viễn còn hơi ước ao, “Vừa nãy tôi lướt weibo, trưởng nhóm lên hot search một lượt kìa.”
Quý Kiệt trực tiếp mỉa trưởng nhóm, “Không phải tôi nói chứ, cậu nên tự nhìn lại chính mình đi, nếu như cậu không hề có chút tật xấu nào thì anh của cậu ăn no rửng mỡ mà đánh cậu hả?”
Vương Siêu khinh thường nhìn cậu ta qua gương, định đáp trả.
Tạ Trúc Tinh đưa chai nước qua, “Uống nước.”
Hắn vừa nhìn thì thấy là chai nước Tạ Trúc Tinh uống còn một nửa, không thèm so đo với Quý Kiệt nữa, vặn nắp ra kề miệng chai uống một hớp, còn lại thì đưa trả cho Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh cũng uống một ngụm.
Hai người trao đổi ánh mặt, đều nở nụ cười.