Tạ Trúc Tinh sao có thể không biết ngại mà thảo luận phim heo, Vương Siêu vô cùng phấn khởi tán nhảm về vóc người và cái ấy của hai nhân vật chính trong phim làm sao làm sao, cậu không nói lời nào mà chỉ lắng nghe.
Vương Siêu đá đá cái chân mình đang kẹp giữa hai chân Tạ Trúc Tinh, cà khịa, “Không phải anh nói em rồi sao Tiểu Tạ, em đúng là giả vờ đứng đắn, xem cũng xem rồi, thảo luận tí thì có sao?”
Tạ Trúc Tinh liếc hắn một cái, “Sau này đừng gọi Tiểu Tạ nữa, em lớn hơn anh nửa năm đó.”
Vương Siêu bảo, “Vậy anh gọi em là gì?”
Tạ Trúc Tinh, “Gọi anh.”
Vương Siêu không ưng làm em cậu, hỏi, “Ba mẹ em gọi em là gì?”
Tạ Trúc Tinh, “… Gọi nhũ danh của em.”
Vương Siêu, “Nhũ danh của em là gì?”
Tạ Trúc Tinh lại không chịu nói.
Lòng hiếu kỳ của Vương Siêu trỗi dậy, đá cậu, “Nghe không? Rốt cuộc gọi là gì?”
Tạ Trúc Tinh, “… Bảo Bảo.”
Vương Siêu sững sờ, lập tức tưởng tượng ra cảnh Tạ Trúc Tinh về nhà liền bị ba mẹ và người lớn đuổi theo gọi “Bảo Bảo”, bắt đầu cười ha hả.
Tạ Trúc Tinh nhịn một chút cũng hết nhịn nổi, bật cười theo, liếc mắt nhìn Vương Siêu một cái hỏi, “Người nhà anh gọi anh thế nào?”
Vương Siêu vừa cười vừa đáp, “Có lúc gọi lão tam, có lúc gọi Tiểu Siêu, không cố định.”
Tạ Trúc Tinh hết cười.
Vương Siêu nhớ ra chuyện gì, cũng ngừng cười.
Giọng điệu Tạ Trúc Tinh bình thường, “Hơn hai giờ rồi, tắm rửa ngủ.”
Cậu vươn mình định xuống giường, Vương Siêu vội bò dậy, ôm chặt lấy eo cậu từ phía sau, dính như kẹo kéo hỏi, “Tức giận?”
Tạ Trúc Tinh, “Em tức cái gì?”
Vương Siêu, “Em được rồi đó, không phải tức vụ thằng kia gọi nhũ danh của anh sao?”
Tạ Trúc Tinh cũng không lên tiếng.
Vương Siêu tung ra toàn bộ chiêu thức, “Anh thật sự không nhớ rõ anh có kêu nó gọi anh như vậy không nữa, hồi đó còn chơi chung rất tốt, anh từng dẫn nó tới nhà ăn cơm, lúc ấy vốn chưa nhận ra nó chẳng phải thứ tốt đẹp gì, sau đó biết được lập tức tuyệt giao.”
Tạ Trúc Tinh dừng một chút, nói, “Em thấy anh ta giờ cũng không phải thứ tốt đẹp gì.”