Đèn ngủ vẫn sáng trong phòng trẻ một lát lâu sau khi ông bà Darling đi. Đó là những chiếc đèn con xinh xắn và giá mà chúng thức được để xem Peter nhỉ, thế nhưng chiếc đèn của Wendy nhấp nháy rồi ngáp dài đến nỗi hai chiếc đèn kia cũng ngáp theo, rồi chúng chưa kịp khép miệng thì cả ba đều tắt lịm.
Có một làn ánh sáng khác lấp lánh trong phòng trẻ con, ngàn lần sáng hơn các ngọn đèn ngủ và chỉ trong nháy mắt, đã lục hết các ngăn tủ, lục từ trên xuống dưới và lật tung các túi để tìm bóng của Peter. Đó cũng không hẳn là một cái đèn mà là một nguồn phát ra các tia sáng liên tục và trong một thoáng, cho ta thấy đó là một cô tiên, không lớn hơn bàn tay và vẫn còn trẻ con. Tên cô ta là Tinker Bell và cô mặc một chiếc váy bằng lá cây rất lộng lẫy, cổ vuông hở rộng làm nổi bật thân hình mũm mĩm xinh xắn của cô. Cô tiên vừa xuất hiện thì cửa sổ mở tung do các ngôi sao cùng thổi và Peter Pan nhảy vào phòng. Chú ta đã mang Tinker Bell suốt một đoạn đường và tay chú còn dính đầy bụi thần.
- Tinker Bell – Chú khẽ gọi sau khi tin chắc lũ trẻ đã ngủ - Tinker Bell, cậu đâu rồi ?
Cô tiên đã chui vào trong một cái côc to và tỏ ra rất thích ở trong đó; chưa bao giờ cô ta thám hiểm một cái cốc to.
- Nghe này, cậu ra khỏi cái cốc đi và trả lời tớ ngay! Cậu có biết họ đã làm gì cái bóng của tớ không.
Có tiếng chuông khẽ thánh thót đáp lại câu hỏi của Peter. Đó là tiếng nói của loài tiên. Các bạn trẻ con bình thường sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng đó nhưng nghe rồi thì các bạn sẽ nhận ra đã từng nghe đâu đó rồi.
Tinker Bell đáp rằng bóng nằm trong cái hộp lớn. Đó là cô ta định nói tới cái tủ và Peter nhảy bổ tới các ngăn tủ, thò hai tay lôi mọi thứ trong đó vứt tung xuống đất, cũng tựa như các ông vua vứt tiền vàng xuống cho thần dân vậy. Chú nhanh chóng tìm thấy lại bóng của mình và vui quá chú quên mất rằng mình đã nhốt Tinker Bell trong ngăn tủ. Vì chú vẫn nghĩ, giả sử là chú ta biết nghĩ – tôi chưa chắc lắm về điểm này, rằng chỉ cần đặt cạnh nhau, bóng và người chú sẽ gắn lại như hai giọt nước lăn vào nhau, thì nay chú hoảng sợ thực sự khi thấy bóng chẳng chịu gắn vào người. Chú thử lấy bọt xà phòng gắn mà không xong. Peter rùng mình, và ngồi xệp xuống đất, chú khóc.
Tiếng nức nở của Peter làm Wendy thức giấc và cô ngồi dậy. Việc có người lạ khóc trong phòng trẻ chẳng làm cô e sợ chút nào, cô chỉ thấy tò mò.
- Chú bé này - Wendy lịch sựhỏi - tại sao chú khóc?
Peter cũng chứng tỏ mình là người vô cùng lịch sự vì chú đã học cách cư xử thượng lưu qua các buổi tiệc của các cô tiên. Chú đứng dậy và nghiêng mình duyên dáng cúi chào Wendy.
Wendy rất thích thú và cũng đáp lễ lại Peter với phong thái thật thoải mái.
Wendy đã biết ngay rằng đó là Peter nhưng tên chú bé dường như có phần ngắn ngủi đối với cô.
- Thế thôi sao?
- Đúng vậy - Peter hơi lạnh lùng trả lời.
Lần đầu tiên trong đời, chú nhận ra sự cụt lủn của tên mình.
- Xin lỗi cậu - Wendy Moira Angela chữa.
- Không sao - Peter nói mà họng như khô lại.
Wendy lại hỏi nhà cậu ở đâu.
- Ngã tư thứ hai rẽ phải, sau đó đi thẳng tới bình minh.
- Địa chỉ lạ nhỉ!
Peter cảm thấy hơi cú. Lần đầu tiên chú nhận thấy địa chỉ nhà mình kỳ quặc.
- Không, có gì lạ đâu – chú vặc lại.
- Tớ định nói là - Wendy chợt nhớ ra Peter là khách và nói với giọng mềm mỏng - có phải bác đưa thư bỏ thư ở đó cho cậu không?
Chẳng hiểu tại sao cô lại nói tới chuyện này.
- Tớ không nhận thư - Peter khinh khỉnh đáp.
- Nhưng mẹ cậu phải nhận thư chứ?
- Tớ không có mẹ.
Không những chú không có mẹ mà chú chẳng hề muốn có mẹ chút nào. Những người kiểu như mẹ đối với chú quả là không thích hợp. Wendy cảm nhận ngay lập tức một bi kịch ở đâu đây.
- Ô Peter, hóa ra vì thế mà cậu khóc phải không?
Và cô rời khỏi giường để chạy đến với Peter.
- Nếu tớ khóc, đó chẳng phải vì việc gì dính dáng đến mẹ cả - Peter tực nghẹn lên đáp - Tớ khóc bởi vì tớ không buộc lại được cái bóng của tớ… Với lại tớ có khóc đâu.
- Bóng của cậu bị tuột ra à?
- Ừ.
Lúc bấy giờ Wendy mới nhìn thấy cái bóng nằm trên sàn nhà trông thật tội nghiệp và cô cảm thấy thương Peter vô cùng.
- Thật kinh khủng – cô công nhận.
Nhưng cô không thể nín cười khi thấy Peter đã định dán lại bóng bằng bọt xà phòng. Bọn con trai có những thứ suy nghĩ buồn cười thật! May quá, cô nghĩ ngay ra cách giải quyết vấn đề.
- Phải khâu lại thôi – cô nói với giọng ra bề kẻ cả.
- Khâu lại á? Khâu lại là gì?
- Sao cậu chẳng biết gì hết thế nhỉ!
- Tớ ấy à? Làm gì có chuyện!
Nhưng cái sự dốt nát ấy lại càng khiến Wendy thích thú.
- Cậu bé ơi, tớ sẽ khâu lại cho cậu – Dù Peter cũng bằng lứa Wendy, cô cứ nói vậy.
Cô đi lấy đồ may và bắt đầu khâu cái bóng vào chân Peter.
- Có lẽ hơi đau một tí đấy - Wendy báo trước.
- Ồ, tớ chẳng khóc đâu - Peter giờ hoàn toàn tin chắc rằng cả đời mình chưa khóc bao giờ.
Chú nghiến răng lại, không khóc và chẳng bao lâu sau, bóng của chú đã lại di động được bình thường mặc dù nó còn hơi nhăn nhúm.
- Hay tớ là nó đi một tí - Wendy nghĩ ngợi rồi nói.
Nhưng Peter tỏ ra là đấng nam nhi không thèm đếm xỉa gì đến hình thức bên ngoài, bắt đầu nhảy múa mừng vui. Than ôi, chú đã quên mất rằng niềm vui của chú trở lại là nhờ có Wendy. Chú tưởng như tự chú đã gắn lại bóng cho mình.
- Tớ khéo chưa! – Chú hân hoan - Về mặt khéo tay, chẳng ai sánh kịp tớ!
Cũng khá là xấu hổ khi phải thừa nhận rằng sự huênh hoang mù quáng này lại là một trong những phẩm chất đáng kinh ngạc nhất của Peter. Nói thẳng tuột ra là trên đời này chưa có ai huênh hoang hơn chú.
Nhưng Wendy lại hết sức bất bình.
- Đồ khoác lác – cô giễu cợt nói - Thế ra tớ chẳng làm gì đấy chắc.
- Ồ, tí tẹo ấy mà - Peter vô tư đáp.
Và chú lại tiếp tục nhảy nhót.
- Cái gì, tí tẹo thôi sao - Wendy kiêu kỳ nói - Nếu tớ không giúp gì được cậu, tớ lại đi ngủ đây.
Với vẻ tự trọng bị tổn thương, cô quay về giường, trùm chăn kín đầu.
Để lôi Wendy ra khỏi chăn, Peter giả vờ bỏ đi rồi thấy chẳng ăn thua gì, chú bèn đến ngồi bên giường Wendy và lấy chân khẽ đá đá vào cô bé.
- Này Wendy, đừng bỏ đi. Tớ không thể kìm khỏi huyênh hoang khi tớ đang vui.
Dù Wendy đang lắng nghe rất chăm chú, cô chẳng cựa quậy tí nào.
- Này Wendy - Peter nói tiếp bằng cái giọng mà không người phụ nữ nào cưỡng lại nổi - Wendy này, một cô bé còn bằng hai chục lần bọn con trai đấy.
Đột nhiên Wendy tự cảm thấy mình là con gái từ đầu tới chân và cô he hé mắt qua một góc chăn.
- Peter, cậu có tin lời cậu vừa nói không đấy?
- Trăm phần trăm ấy chứ.
- Thế thì cậu thật dễ thương - Wendy tuyên bố - Và vì vậy, tớ dậy.
Và cô đến ngồi cạnh Peter. Cô cũng nói rằng cô có thể sẽ trao cho Peter một cái hôn nếu chú thích nhưng Peter không hiểu gì cả. Chú chìa tay ra.
- Thế ít nhất cậu cũng biết hôn là gì chứ? - Wendy ngạc nhiên hỏi.
- Tớ sẽ biết ngay khi nào cậu đưa nó cho tớ - Peter đáp giọng cộc lốc.
Để cậu ta khỏi bị hẫng, Wendy đưa cho Peter một cái đê khâu.
- Thế là bây giờ tớ sẽ trao cho cậu một cái hôn nhé - Peter bảo.
Wendy nhanh nhẹn đáp:
- Nếu cậu thích.
Và cô bé chìa má ra một cách trơ tráo nhưng Peter chỉ đặt một cái cúc hình bầu dục vào lòng bàn tay cô. Wendy hạ má xuống và nói rằng cô sẽ mang nụ hôn của chú ở sợi dây chuyền trên cổ. Điều đó thật may mắn vậy vì cái cúc này sau đây sẽ cứu tính mạng cô.
Khi những người thuộc cái giới chúng ta làm quen với nhau, họ thường hay hỏi tuổi nhau. Wendy vẫn quen phong tục, bèn đi hỏi tuổi Peter, nhưng câu hỏi tỏ ra không ổn. Không ổn y như kiểu bạn bị quay về môn ngữ pháp trong khi bạn cứ tưởng là thầy giáo sắp hỏi mình về lịch sử các triều đại nước nhà.
- Tớ không biết - Peter lúng túng trả lời - nhưng tớ còn rất trẻ.
Thật ra là chú chỉ hiểu biết lờ mờ về lĩnh vực này nên chú nói đại:
- Wendy à, tớ trốn khỏi nhà ngay khi tớ vừa mới đẻ.
Wendy vừa ngạc nhiên vừa tò mò và vén một bên chiếc áo ngủ một cách duyên dáng để cho Peter ngồi gần hơn.
- Ấy là vì tớ nghe bố mẹ tớ nói chuyện với nhau về việc tớ phải làm gì khi thành người lớn - Peter thì thầm giải thích.
Và chú đột nhiên xúc động:
- Tớ không muốn trở thành người lớn, không bao giờ - chú hùng hồn nói - Tớ muốn là trẻ con mãi để được chơi. Thế là tớ trốn khỏi Vườn trẻ Kenshington và sống với các cô tiên.
Wendy khâm phục nhìn Peter. “Chắc có lẽ là vì mình trốn nhà”, Peter nghĩ chứ không đoán ra rằng việc thân cận với tiên mới là lý do khiến Wendy khâm phục. Ở nhà chẳng có nhiều chuyện khác thường nên chẳng có gì khiến Wendy mê bằng việc quen biết các cô tiên. Cô bèn ra sức hỏi Peter về tiên, điều này khiến chú ngạc nhiên vì chú thấy tiên tính cũng hơi chán vời cái kiểu họ cứ hay xen vào chuyện của người khác nên đôi khi chú cũng phải cho họ một bài học. Tuy vậy về tổng thể chú cũng vẫn yêu quý họ và chú kể cho Wendy biết họ từ đâu tới.
- Cậu biết không Wendy, khi nào đứa trẻ ra đời cười lần đầu tiên, các mảnh tiếng cười bay tứ tung thế là hình thành ra các cô tiên.
Thật là một lời nói vớ vẩn nhưng đối với Wendy cả đời ở nhà thì nó mới thú vị làm sao!
- Thế là – Peter hứng chí nói tiếp - Mỗi một cậu bé hoặc mỗi một cô bé lẽ ra đều có một cô tiên.
- Thế sao lại lẽ ra, phải có một cô tiên chứ?
- Vì là cậu có biết không, bây giờ trẻ con biết nhiều thứ quá nên chẳng mấy chốc mà chúng chẳng tin gì vào tiên nữa cả, mỗi khi có một đứa trẻ bảo: “Con không tin có tiên”, thế là một cô tiên ở đâu đó ngã lăn ra chết.
Đối với Peter, nói về tiên như vậy là quá đủ và đột nhiên chú tự hỏi sao Tinker Bell không thấy ồn ào như mọi khi.
- Cô ta đâu rồi nhỉ? – Chú vừa hỏi vừa đứng dậy.
Chú gọi tên Tinker Bell còn Wendy trống ngực đập thình thịch.
- Peter, chẳng lẽ lại có một cô tiên trong phòng này à? - Wendy túm cánh tay Peter hỏi dồn.
- Ban nãy cô ấy ở đây, thế cậu không nghe thấy cô ấy sao? - Peter sốt ruột đáp.
Cả hai đều vểnh tai nghe ngóng.
- Tớ chỉ nghe có tiếng chuông kêu đinh linh đinh linh.
- Tinker Bell đấy, cô ấy nói bằng ngôn ngữ của tiên mà, mà tớ cũng nghe thấy đây này.
Tiếng chuông vang lên từ phía tủ và Peter vui vẻ nhăn mặt. Chẳng ai tươi vui hơn chú và tiếng cười trẻ thơ của chú vang lên lanh lảnh.
- Ôi Wendy, hình như tớ nhốt cô ấy trong ngăn tủ rồi - Peter vui thích kêu lên.
Cậu mở tủ cho Tinker Bell và cô ta bắt đầu bay lượn trong phòng, vừa bay vừa mắng mỏ rầm rĩ.
- Tinker Bell, cậu không được nói như thế. Tớ rất ân hận nhưng làm sao tớ biết rằng cậu lại ở trong tủ kia chứ.
Wendy không nghe Peter nói.
- Ôi Peter, ước gì cô ấy dừng lại để tớ ngắm cô ấy một tí nhỉ.
- Các cô tiên ít khi đứng yên lắm, cậu biết đấy!
Nhưng Wendy thấy Tinker Bell dừng trong phút chốc trên chiếc đồng hồ treo tường.
- Ôi xinh quá – cô thốt lên ngây ngất mặc dù mặt Tinker Bell đang cau lại vì tức giận.
- Tinker Bell - Peter nhẹ nhàng nói – cô bé này rất mong cậu sẽ là tiên của cô ấy.
Tinker Bell hỗn xược vặc lại.
- Cô ta bảo gì Peter?
Buộc phải dịch, Peter đáp:
- Cô ta không lịch sự lắm, cô ta bảo rằng cậu là một con bé xấu xí to tướng và cô ta là tiên của tớ.
Nhưng Peter cũng cố thương lượng với Tinker Bell:
- Cậu biết rằng cậu không làm tiên của tớ được, tớ là con trai còn cậu là con gái cơ mà.
Tinker Bell bật lại:
- Đồ ngốc!
Và cô ta biến mất trong phòng tắm.
- Tiên này rất bình thường thôi - Peter ra điều xin lỗi – Người ta đặt tên cho cô ta là Tinker Bell vì cô ta mạ kẽm cho các nồi niêu siêu chảo ấm đun nước.
Cả hai nay đã ngồi gọn trong chiếc ghế bành to và Wendy không ngừng đặt câu hỏi.
- Thế là bây giờ cậu không còn ở Vườn trẻ Kenshington nữa…
- Đôi khi như vậy đấy.
- Thế bình thường thì cậu sống ở đâu?
- Tớ sống với bọn trẻ lạc.
- Trẻ lạc là như thế nào?
- Đó là bọn trẻ con bị rơi ra khỏi xe đẩy vì các cô bảo mẫu mải nhìn chỗ khác. Nếu không ai xin lại chúng trong vòng bảy ngày thì chúng được gửi đến xứ Neverland để tiết kiệm chi phí. Tớ là chỉ huy của bọn đó.
- Ô vui quá nhỉ!
- Đúng vậy, nhưng chúng tớ cũng hơi cô đơn, chỗ chúng tớ chẳng có bọn con gái.
- Thế không có con gái trong đoàn à?
- Không, cậu hiểu không, bọn con gái khôn lắm nên không rơi khỏi xe được.
Wendy thấy rất tự hào:
- Tớ thấy cậu kể rất hay về bọn con gái đấy, thằng John nhà tớ toàn coi thường bọn con gái thôi, nó kia kìa.
Thay vì trả lời, Peter đứng dậy và chỉ bằng một cú đá đã tống luôn John và cả đống chăn ra khỏi giường. Wendy thấy cách cư xử như vậy có hơi quá đáng trong lần gặp đầu tiên và cáu kỉnh nhắc nhở Peter rằng trong nhà Wendy, Peter không phải là người chỉ huy. Tuy nhiên, John vẫn tiếp tục ngủ say sưa trên sàn nhà và Wendy cũng không muốn làm phiền em trai.
- Tớ biết cậu làm vậy vì tử tế nên tớ cho phép cậu trao cho tớ một cái hôn - Wendy nói, đã dịu lại.
Wendy quên mất nỗi dốt nát của Peter về mặt hôn hít.
- Biết ngay là cậu lại đòi hôn mà - Peter chua chát nói.
Và giơ cái đê khâu ra giả lại Wendy.
- Ái chà - Wendy độ lượng nói - tớ quên, tớ không định bảo là cái hôn mà là cái đê khâu.
- Nó là cái gì?
- Là thế này này.
Và cô ôm hôn Peter.
- Ngộ nhỉ - Peter nghiêm trang nói - thế bây giờ tớ lại cho cậu một cái đê khâu được không?
- Nếu cậu thích - Wendy ngẩng đầu nói.
Peter ôm hôn Wendy còn cô bé thì hét lên chói lói.
- Sao vậy, Wendy?
- Tớ thấy có ai rứt tóc tớ.
- Chắc là Tinker Bell, tớ không ngờ cô ta lại xấu tính thế.
Đúng là Tinker Bell thật, cô tiên đang bay dích dắc và nguyền rủa lung tung.
- Cô ấy bảo là cứ khi nào tớ cho cậu một cái đê khâu cô ấy lại sẽ rứt tóc cậu đấy.
- Tại sao vậy nhỉ?
- Ừ, tại sao hả Tinker Bell?
Tinker Bell lại rủa “Đồ ngốc!”. Peter chẳng hiểu rõ lắm về nghĩa của câu này nhưng Wendy hiểu ngay. Tuy nhiên cô còn đang thất vọng vì nghe Peter tuyên bố rằng chú bé đến cửa sổ phòng trẻ không phải để gặp cô mà chính là để nghe kể chuyện.
- Tớ không biết chuyện nào hết cậu hiểu không? Ở chỗ chúng tớ, chẳng ai biết câu chuyện nào cả.
- Eo ơi, chán thế - Wendy nhận xét.
- Thế cậu có biết tại sao chim én lại làm tổ ở dưới mái nhà chỗ ống máng không? Không phải để thoát nước đâu, để nghe kể chuyện đấy. Mà Wendy này, mẹ cậu có kể cho cậu nghe một chuyện rất hay.
- Chuyện nào?
- Chuyện chàng hoàng tử không tìm được cô thiếu nữ ng đôi giày da hươu ấy.
- Peter, đấy là chuyện Lọ Lem mà, cuối cùng hoàng tử đã tìm thấy nàng và cả hai người sống rất hạnh phúc.
Peter cũng cảm thấy hạnh phúc đến nỗi chú bay lên khỏi mặt đất nơi cả hai đang ngồi và bay đến ngang cửa sổ.
- Cậu đi đâu đấy? - Wendy lo lắng gọi.
- Tớ đi kể chuyện cho bọn con trai đây.
- Ở đây đã Peter - Wendy khẩn khoản - tớ còn biết nhiều chuyện nữa cơ mà.
Wendy đã nói vậy. Cho nên sau này chúng ta cũng chẳng thể chối rằng cô là người gây ra mọi chuyện trước tiên. Peter quay trở lại, nhìn Wendy với ánh mắt tham lam mà lẽ ra Wendy phải nhận thấy ngay nhưng cô lại không để ý.
- Ô, tớ có ối chuyện để kể cho bọn con trai - Wendy nói và Peter bèn nắm tay cô lôi ra phía cửa sổ.
- Thả tớ ra chứ! - Wendy ra lệnh.
- Wendy, đi cùng tớ về để kể chuyện cho bọn kia đi.
Được cầu cạnh như vậy kể ra cũng thích nhưng Wendy đáp:
- Chúa ơi, tớ không thể! Cậu nghĩ sao, còn mẹ nữa chứ, với lại tớ không biết bay.
- Tớ dạy cậu bay.
- Ôi, bay được thì thích quá!
- Nào, tớ sẽ dạy cậu nhảy lên lưng gió rồi chúng mình cùng bay.
- Ôi, ôi, ôi - Wendy ngây ngất.
- Này Wendy, thay vì ngủ trong cái giường dở hơi này, cậu lẽ ra có thể bay cùng với tớ và nói chuyện với lũ sao.
- Thật à?
- Cậu biết không, còn bọn tiên cá nữa chứ.
- Tiên cá à, có đuôi không?
- Có đuôi dài như thế này này.
- Ôi thích quá, tớ muốn xem tiên cá!
Peter ngày càng mưu đồ:
- Wendy, chúng tớ sẽ kính trọng cậu ghê lắm.
Wendy bứt rứt khổ sở như thể cô đang cố gắng để không bay khỏi mặt sàn nhà. Peter chẳng tha:
- Wendy, cậu cũng có thể dém chăn cho chúng tớ tối nay.
- Ôi!
- Bọn tớ chưa đứa nào được ai dém chăn cho bao giờ.
- Ôi, ôi, ôi - Wendy giơ tay về phía Peter.
- Cậu cũng có thể vá lại quần áo cho chúng tớ, y thêm túi, chúng tớ chưa bao giờ có túi cả.
Làm sao mà cưỡng lại được cơ chứ!
- Thôi được, tuyệt quá đi mất! Peter, cậu có thể dạy cả cho John và Michael bay được không?
- Nếu cậu thích thế cũng được! - Peter thản nhiên đáp.
Wendy chạy tới lay John và Michael dậy.
- Dậy nào các em ơi! Peter Pan đang ở đây và cậu ấy sẽ dạy chúng mình bay!
John dụi mắt:
- Thế thì em dậy đây – các bạn chớ quên là John đang nằm dưới đất – em dậy rồi này.
Michael cũng dậy, mặt đã tươi tỉnh ngay được nhưng Peter gạt tay yêu cầu im lặng. Chúng có cái vẻ chăm chú như của lũ trẻ con đang rình nghe chuyện người lớn. Trong phòng im lặng đến ruồi bay cũng nghe thấy tiếng. Mọi việc đều ổn. Không, các bạn nhầm, chẳng ổn tí nào, Nana vốn không ngừng sủa một cách lo lắng, nay cũng im bặt. Chính là chúng nghe thấy sự im tiếng của Nana.
- Tắt đèn đi! Nhanh, trốn đi – John nắm ngay quyền chỉ huy trong tay.
Vậy là khi Liza bước vào phòng cùng Nana, phòng trẻ tối tăm lại ng dáng vẻ bình thường quen thuộc,dường như có thể nghe thấy tiếng thở yên bình của ba đứa trẻ đang say giấc. Chúng đang giả vờ thở một cách tài tình, tuy đang nấp sau riđô.
Liza đang bực mình vì trong khi cô đang chuẩn bị món bánh pút đinh cho lễ Noel trong bếp, mặt còn dính nho khô, cô ta đã bị nỗi nghi ngờ của Nana lôi ra khỏi công việc. Muốn được yên thân chỉ có cách đi cùng với Nana vào phòng ngủ nhưng vẫn phải giữ dây buộc Nana.
- Thấy chưa, đồ ngốc nghếch – Liza mừng thầm vì thấy Nana nhầm - mọi việc bình thường mà. Bọn trẻ đang ngủ say. Nghe mà xem chúng thở có đều không kìa.
Nghe thấy vậy, Michael sung sướng quá thở mạnh đến nỗi suýt nữa cả bọn bị lộ. Vì Nana không hề bị lừa bởi cái kiểu thở như vậy, cố giằng tay Liza nhưng cô này cương quyết:
- Đủ rồi Nana – Liza nghiêm khắc nói và kéo con chó ra khỏi phòng – Tao báo trước cho mày biết là nếu mày còn sủa nữa, tao sẽ đi gọi ông bà chủ đang dự cơm tối gần đây, tao sẽ gọi họ về và mày thể nào cũng sẽ bị đòn cho mà xem.
Cô bèn lôi Nana đi, nhưng các bạn cho rằng con chó tội nghiệp chịu ngưng sủa hay sao? Gọi ông bà chủ về chính là điều nó muốn. Nó đâu có cần biết sẽ bị đòn hay không, miễn là bọn trẻ được bình yên. Không y thay, Liza lại quay về với bánh pút đinh và Nana thấy cô ta chẳng giúp được gì, bèn kéo mạnh đến mức dây trói bị đứt. Vài phút sau đó, nó chạy bổ vào phòng ăn nhà số 27, đứng dựng lên, hai chân trước vươn lên trời, đó là cách biểu đạt tình huống hùng hồn nhất của nó.
Ông bà Darling hiểu ngay có chuyện đang xảy ra tại phòng trẻ và chẳng kịp chào gia chủ, họ chạy lao về. Nhưng mười phút đã trôi qua từ khi bọn nhóc chơi trò giả ngủ và trong mười phút, Peter Pan đã làm được nhiều chuyện!…
Ta hãy quay trở lại phòng trẻ.
- Ổn rồi – John vừa nói vừa chui ra khỏi chỗ nấp – này Peter, cậu biết bay thật đấy à?
Chẳng thèm trả lời, Peter nâng mình trên không và bay quanh phòng, sượt qua bệ lò sưởi.
- Hết ý! – John và Michael cùng kêu lên.
- Tuyệt! - Wendy thán phục.
- Đúng, tớ là tuyệt! Tuyệt! - Peter cũng kêu to vì chú lại quên là phải ứng xử ra sao.
Bay nom có vẻ như trò trẻ và lũ trẻ thử tập từ dưới đất trước, rồi từ trên giường. Nhưng lần nào chúng cũng rơi bịch xuống chứ không nâng người trên không được.
- Này, cậu làm như thế nào ấy nhỉ? – John vừa hỏi vừa cọ cọ đầu gối - Cậu quả là một chàng trai có đầu óc thực tiễn.
- Chỉ cần nghĩ tới những điều kỳ diệu và thế là các cậu sẽ bay bổng lên thôi - Peter giải thích.
Chú lại trình diễn thêm lần nữa.
- Cậu làm nhanh quá – John phê phán - cậu thử làm chậm chậm hơn xem nào.
Peter làm theo, một lần nhanh, một lần chậm.
- Xong rồi, Wendy, em hiểu rồi.
Nhưng rồi nó hiểu ngay là nó nhầm. Không ai trong số ba chị em lại có thể bay lên được dù chỉ một centimet.
Cố nhiên là Peter chế giễu chúng vì chẳng ai có thể tự nhiên bay được nếu không rắc phấn thần lên người trước đã. May mắn thay, như chúng tôi đã nói, một tay Peter vẫn còn đầy vệt phấn và chú ta bắt đầu thổi lên tay, hướng về phía bọn trẻ. Kết quả thật phi thường.
- Bây giờ, lắc vai như thế này và bay nào.
Cả ba đều đang đứng trên giường và Michael bay đầu tiên. Nó không quả quyết lắm nhưng vừa phềnh lên được trong không khí là nó bay ngay quanh phòng.
- Em bay, em bay đây này – nó kêu tướng lên từ góc trần.
John cũng bay được lên và đụng phải Wendy gần phòng tắm.
- Tuyệt chưa!
- Quá siêu!
- Nhìn này!
- Nhìn này!
- Nhìn này!
Chúng không nhẹ nhàng như Peter và vẫn còn đâm sầm vào nhau, đầu chạm vào trần. Nhưng còn niềm vui nào hơn thế? Peter mới đầu còn cầm tay hướng dẫn cho Wendy nhưng sau đành thôi vì Tinker Bell giận điên lên. Cả bọn bay lên, lượn xuống, xoay tròn, quay giật lùi.
- Hết ý! Thật là hết ý!
- Này, hay là chúng mình ra khỉo đây đi? – John rủ.
Tất nhiên đó là điều Peter muốn.
Michael đã sẵn sàng: nó muốn biết phải mất bao nhiêu lâu mới đi hết qua một tỉ km, nhưng Wendy còn do dự.
- Này, có cả tiên cá đấy! - Peter nhắc nhở.
- Ái chà…
- Có cả bọn cướp biển nữa.
- Cướp biển à? – John vừa la vừa nhặt chiếc mũ đội ngày chủ nhật – Đi ngay đi thôi!
Đúng lúc ấy, ông bà Darling chạy ra khỏi số nhà 27 cùng với Nana. Họ chạy bổ ra giữa đường để nhìn lên cửa sổ phòng trẻ. Cửa sổ vẫn đóng nhưng có ánh sáng chói lọi trong phòng và kinh hãi thay, họ nhìn thấy in trên ri đô cửa sổ là ba hình bóng bé nhỏ mặc đồ ngủ bay lượn trong phòng.
Mà không, không phải ba mà là bốn!
Run lên vì sợ, họ mở cửa ra vào. Ông Darling muốn lao lên tầng trên luôn nhưng bà Darling ra hiệu để ông đi chậm lại. Và cũng cố gắng giữ cho trống ngực khỏi đập mạnh quá.
Liệu họ có đến kịp phòng trẻ không? Nếu kịp thì thật là hạnh phúc vô bờ đối với họ và cả chúng ta nữa. Chắc các bạn sẽ như tôi, thở hắt ra nhẹ nhõm. Nhưng nếu thế thì còn chuyện gì nữa. Mặt khác, nếu họ về muộn quá, tôi xin trịnh trọng hứa rằng mọi việc vẫn sẽ diễn ra tốt đẹp.
Lẽ ra họ cũng đã kịp lên đến phòng trẻ nếu như các ngôi sao không nhìn thấy họ trước. Lại một lần nữa, bọn sao này lại phồng hơi thổi, mở tung cửa sổ và ngôi sao nhỏ nhất kêu lên :
- Peter, cẩn thận kìa!
Thế là Peter biết không thể chần chừ gì được nữa.
- Đi thôi! – Chú ra lệnh.
Chú lao lên bầu trời đêm, theo sau là John, Michael và Wendy.
Ông bà Darling cùng Nana vào phòng trẻ muộn mất rồi. Đàn chim đã bay đi.