Nếu may mắn thì khi nhắm mắt, đôi khi các bạn có thể thấy một hình thù mờ ảo màu nhạt và hài hòa hiện ra lập lờ trong bóng tối; nếu các bạn lại nhắm nghiền mắt lại, các đường viền của hình này sẽ rõ nét hơn và màu sắc trở nên chói gắt đến nỗi nếu ép thêm một chút nữa lên mắt sẽ làm cho sắc màu bốc cháy; và đúng lúc mà chúng bắt lửa thì bạn sẽ nhìn thấy đầm nước. Khi còn ở trên lục địa, bạn chỉ có thể tiến sát lại đầm lầy vào đúng cái phút giây thoảng qua này thôi. Và thêm một tẹo tèo teo là bạn đã có thể nhìn sóng đập vào ghềnh đá và nghe tiên cá hát.
Mùa hè bọn trẻ bì bõm bơi lội suốt cả ngày trong đầm, chơi các trò của tiên cá dưới nước. Chớ nên tin rằng tiên cá thân với bọn trẻ, ngược lại đằng khác. Wendy tiếc nhất là từ khi cô lên đảo, cô chưa bao giờ được nói một lời tử tế với đám tiên cá. Khi khẽ khàng cẩn thận tiến bên bờ đầm, cô thấy hàng chục cô tiên cá, nhất là trên mỏm đá ngầm Đánh đắm, nơi cả bọn nằm ườn phơi nắng hoặc uể oải chải mớ tóc với vẻ ơ hờ đến lộn ruột. Wendy cũng có thể đến gần tiên cá bằng cách bơi rón rén, nếu ta có thể dùng từ như vậy, nhưng hễ tiên cá thoáng thấy Wendy là nhảy ùm xuống nước và còn cố tình vẫy đuôi cho bắn hết nước lên người cô bé.
Tiên cá đối xử với bọn con trai cũng chẳng hơn gì. Tất nhiên là trừ Peter. Peter có thể tán gẫu hàng giờ với tiên cá trên mỏm Đánh đắm và ngồi lên đuôi cô nào tỏ ra láo xược. Chú lại còn cho Wendy một cái lược của tiên cá nữa cơ đấy.
Giờ thích hợp nhất để xem tiên cá là giờ trăng lên khi tiên cá hú lên những tiếng kêu than kỳ quái. Đầm nước mặn lúc đó trở nên nguy hiểm đối với người trần mắt thịt chúng ta và cho tới tận buổi tối mà tôi sắp kể ra đây, Wendy chưa bao giờ nhìn thấy đầm lầy dưới ánh trăng "không phải vì sợ, Peter chắc sẽ sẵn lòng tháp tùng cô" mà là vì cô cho rằng việc lên giường lúc 7h là tối ư quan trọng đối với lũ trẻ. Tuy nhiên, cô hay ra đầm nước mặn khi mặt trời lấp lánh sau cơn mưa và đám tiên cá đông vô biên trên đầm để chơi với các quả bong bóng vô số sắc màu hái được từ cầu vồng. Bọn họ dùng đuôi tung bóng lên cao và cố giữ bóng lại trên cầu vồng cho tới khi các quả bong bóng vỡ tan. Hai đầu cầu vồng được tính là đầu gôn và chỉ có các nữ thủ thành là được dùng tay bắt bong bóng. Đôi khi có hàng trăm tiên cá cùng chơi trong đầm và cảnh tượng đó mê hoặc lòng người làm sao.
Nhưng hễ khi nào tụi trẻ định xuống chơi cùng là tiên cá biến ngay lập tức. Tuy nhiên chúng tôi có bằng chứng chắc chắn là các cô ấy vẫn bí mật quan sát bọn phá đám và học ngay các ý tưởng mới. John vừa nghĩ ra một cách đập bong bóng bằng đầu và thế là các cô tiên cá thủ môn cũng chẳng ngại ngần gì mà không bắt chước. Đó cũng là dấu ấn duy nhất John còn để lại xứ sở Neverland này.
Xem bọn trẻ nghỉ ngơi trên mỏm đá chừng nửa tiếng đồng hồ sau khi ăn trưa cũng thật thú vị. Wendy khăng khăng bắt phải ngủ thực sự trong khi bữa ăn chỉ là giả tưởng. Thế là cả bọn nằm trên mỏm đá thân hình bóng nhẫy dưới ánh mặt trời trong khi Wendy trông nom bọn chúng với vẻ thật nghiêm túc.
Chuyện xảy ra vào một ngày đẹp trời lúc cả bọn đang nghỉ ngơi trên mỏm Đánh đắm. Mỏm đá chẳng lớn gì hơn chiếc giường to nhà chúng nhưng chúng đã quá quen với việc chỉ được nằm một chỗ bé xíu rồi. Cả bọn gà gật, hoặc ít ra là nằm nhắm mắt và thỉnh thoảng lại cấu chí nhau mỗi khi chúng biết là Wendy không nhìn chúng. Wendy đang rất bận khâu vá.
Trong lúc Wendy đang khâu, bỗng trên đầm có sự thay đổi. Có tiếng gió nhẹ lướt qua đầm, mặt trời mờ đi và bóng tối lan dần trên mặt nước, nước lạnh đi trông thấy. Wendy không còn nhìn rõ để xâu kim và khi cô ngẩng đầu lên, đầm nước lúc nãy còn tươi vui biết mấy đã trở nên hầm hè đáng sợ. Không phải là trời đã tối,Wendy biết thế, nhưng có cái gì đó tối tăm như trời đêm. Thậm chí còn tệ hơn thế. Cái gì đáng sợ đó chưa đến nhưng một cơn rùng mình lan tỏa khắp mặt nước báo hiệu rằng nó đang đến. Cái gì thế nhỉ?
Wendy nhớ lại tất cả những chuyện cô đã được nghe về mỏm Đánh đắm, có tên như vậy là vì nhiều thuyền trưởng độc ác đã bỏ các thủy thủ của mình trên mỏm, mặc cho họ chết đuối. Họ chết đuối là phải thôi vì khi thủy triều lên, mỏm đá này bị chìm dưới nước.
Tất nhiên là Wendy có thể đánh thức bọn trẻ dậy không phải là vì nỗi hiểm nguy gần kề, mà bởi vì ngủ trên đá lạnh không tốt cho sức khỏe. Tuy nhiên, cô vẫn còn là một bà mẹ trẻ không mấy cẩn thận. Cô chỉ nghĩ đơn giản tới nguyên tắc bất di bất dịch là phải ngủ đủ nửa tiếng đồng hồ sau bữa cơm trưa. Dù rất sợ và muốn được nghe tiếng bọn con trai đến mấy, cô vẫn cố không đánh thức chúng dậy. Và ngay cả khi cô nghe tiếng vây cá vỗ nước rất khẽ, cô cũng không nhúc nhích, quyết tâm để bọn con trai ngủ cho đẫy giấc. Quả là một cô bé can đảm phải không các bạn?
May cho bọn con trai là một người trong bọn chúng có khả năng cảm nhận hiểm nguy cả khi đang ngủ. Peter bật dậy nhanh như cắt và hú lên để báo động cho cả bọn. Rồi chú đứng im, bắc tay lên tai nghe ngóng.
- Cướp biển!
Bọn trẻ túm tụm lại quanh chú. Peter nở một nụ cười kỳ dị khiến Wendy lúc đó đang nhìn chú phải rùng mình. Khi chú cười như vậy, không ai dám nói với chú điều gì, cả bọn chỉ còn biết sẵn sàng tuân lệnh. Và mệnh lệnh tung ra rõ ràng, sắc bén:
- Xuống nước!
Các cẳng chân tung lên và chỉ trong chớp mắt, đầm nước trở nên hoang vắng. Mỏm Đánh đắm đứng sừng sững cô độc giữa vùng nước tăm tối tưởng chừng như nó cũng bị bỏ rơi.
Chiếc thuyền tiến lại gần. Đó là chiếc ca nô của bọn cướp biển với ba kẻ ngồi trên: Smee, Startkey và người thứ ba là một tù binh, chẳng phải ai khác ngoài Hoa Huệ Vằn. Cô bị trói cả tay lẫn chân và biết rõ số phận dành cho mình. Chúng sẽ để cho cô chết trên mỏm đá này và đối với một người mang dòng giống Da đỏ, điều này còn tệ hơn chết thiêu hay chết vì nhục hình. Quyển sách lớn của bộ lạc đã nói rằng chẳng con đường dưới nước nào lại có thể đưa ta đến vườn sân của các bậc thánh thần. Tuy vậy, Hoa Huệ Vằn vẫn tỏ ra kiên cường. Cô là con gái của thủ lĩnh và phải chết như con gái thủ lĩnh, thế là đủ.
Hoa Huệ Vằn bị bắt lúc đang ngậm dao leo lên boong tàu của bọn cướp biển. Tàu không có người gác. Hook cho rằng tên của hắn cũng đủ khiến kẻ thù lùi xa một dặm. Hôm nay, cái chết của Hoa Huệ Vằn sẽ làm cho niềm tin đó càng trở nên chắc chắn. Lại thêm một lời than tiếc sẽ được gió đem đi đêm nay. Trong bóng đêm, hai tên cướp chỉ nhìn thấy mỏm đá khi chúng chạm vào nó.
- Kìa bát chèo đi, đồ hậu đậu - Smee rít lên - Chúng mình đến mỏm đá rồi, chỉ còn việc thả cái con mọi da đỏ này lên để nó chết đuối thôi.
Khiêng người đẹp kiêu hãnh lên đảo chỉ thoáng cái là xong. Nữ thủ lĩnh chẳng thèm kháng cự vô ích làm gì.
Gần ngay mỏm đá nhưng không để nhìn thấy, có hai cái đầu nhấp nhô sát mặt nước, đó là Peter và Wendy. Wendy khóc vì đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến một chuyện buồn. Peter đã gặp nhiều chuyện nhưng chú đã quên hết. Chú không xúc động bằng Wendy về số phận của Hoa Huệ Vằn, điều khiến chú tức giận là vì bọn kia phải những hai nam nhi để hành hạ một phụ nữ, và chú quyết sẽ cứu Hoa Huệ Vằn. Đơn giản nhất lẽ ra là chờ cho bọn cướp biển bỏ đi, nhưng đã bao giờ Peter chọn giải pháp đơn giản nhất đâu.
Và vì chú có trăm nghìn mưu kế trong đầu, Peter bèn giả giọng Hook:
- Ê này, mấy thằng thầy tu nửa mùa trên thuyền kia!
Bắt chước mới tuyệt làm sao.
- Thuyền trưởng - cả hai tên cướp biển cùng ngạc nhiên thốt lên.
- Chắc ông ấy bơi đến đây - Startkey nói sau khi cả hai đứa nhìn quanh mặt nước.
- Chúng tôi đã mang đứa con gái Da đỏ lên mỏm đá - Startkey báo cáo.
- Cởi trói cho nó!
- Cởi trói cho nó à? - Hai tên cướp biển ngạc nhiên kêu lên.
- Cởi đi và thả nó ra.
- Nhưng thưa thuyền trưởng…
- Tuân lệnh ngay, rõ chưa? - Peter quát - Nếu không, ta sẽ lấy móc sắt moi ruột chúng bay.
Và hắn cắt dây trói cho Hoa Huệ Vằn. Ngay lập tức, Hoa Huệ Vằn lách qua chân Startkey và lao xuống nước nhanh như một con lươn.
Tất nhiên Wendy nhẹ cả người vì mánh khóe của Peter nhưng cô cũng biết rằng Peter cũng sướng và dễ để lộ bằng cách hú lên tiếng kêu chiến thắng theo kiểu của chú. Wendy giơ tay chực bịt mồm Peter, cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng Hook vọng trên mặt đầm: "Này thuyền kia". Lần này thì Peter chưa mở miệng.
Peter chắc hẳn sắp kêu vang chiến thắng nhưng chú đành nhăn mặt vì ngạc nhiên.
- Này thuyền kia! - Vẫn giọng Hook vang lên.
Bây giờ thì Wendy đã hiểu, thuyền trưởng Hook thật đang ở trên đầm.
Quả là hắn đang bơi về phía thuyền và vì bọn tay chân soi đèn cho hắn nên hắn nhanh chóng bám được lên thuyền. Trong ánh sáng đèn, Wendy thấy cái móc sắt ngoắc vào mạn thuyền, rồi cả gương mặt bất lương ròng ròng nước của Hook nhô lên. Wendy sởn cả gai ốc và muốn bơi trốn đi vô cùng, nhưng Peter vẫn im lìm. Trông chú đầy náo nức cũng như cao ngạo.
- Tớ có tuyệt không? Hơi bị được đấy nhỉ? - Peter thì thầm vào tai Wendy.
Wendy cũng nhất trí nhưng cô tự nhủ may là chỉ có mình cô nghe thấy Peter, nếu không thì hợm hĩnh như thế thì còn gì là danh tiếng.
Peter ra hiệu cho cô lắng tai nghe ngóng.
Hai tên cướp biển đang rất tò mò không hiểu vì sao thuyền trưởng lại mò ra thuyền. Còn Hook ngồi tì cằm lên móc sắt, nom thật rầu rĩ.
- Thuyền trưởng, ổn chứ? - Hai tên cướp rụt rè hỏi.
Chỉ có tiếng thở dài đáp lại.
- Ấy, ông ấy thở dài - Smee nhận xét.
- Ông ấy lại thở dài nữa kìa - Startkey thêm.
Lại nữa.
- Thưa thuyền trưởng, có chuyện gì không hay chăng?
Rốt cuộc, Hook cũng gầm gừ trả lời:
- Toi rồi, bọn trẻ con đã tìm ra được một bà mẹ rồi - hắn kể.
Dù đang sợ chết khiếp, Wendy cũng cảm thấy vô cùng tự hào.
- Ôi thật là bất hạnh - Startkey thốt lên.
- Mẹ là gì? - Smee ngu ngốc hỏi.
Wendy bất bình đến độ thốt lên "Thế mà cũng không biết" rồi cô nghĩ rằng nếu cô phải chọn một người nào cô thích trong đám cướp biển, đó có lẽ là Smee.
Peter vội lôi tuột cô xuống nước trong khi Hook đột nhiên tĩnh trí, quát lên:
- Cái gì thế?
- Tôi chẳng nghe thấy gì cả - Startkey vừa giơ đèn lên cao vừa nói.
Đúng lúc đó bọn cướp biển nhìn thấy một thứ kỳ dị: đó chính là cái tổ chim mà tôi vừa nói tới lúc nãy, đang dập dềnh trên mặt đầm, con chim Neverland đậu trên tổ.
- Nhìn kìa - Hook kêu lên thay câu trả lời cho Smee - Mẹ là thế kia kìa. Thật là một bài học rõ ràng! Tổ rơi xuống nước nhưng mẹ chim có bỏ trứng bay đi đâu? Nó vẫn bám theo tổ và trứng.
Hắn nghẹn giọng, dường như nhớ tới một thời thơ ấu vô tư, nhưng rồi nhanh chóng gạt phút giây mềm yếu sang bên và huơ huơ cái móc sắt.
Smee khâm phục nhìn con chim đang trôi qua theo dòng nước, nhưng Startkey không tin tưởng lắm bèn bảo:
- Nếu đây là một bà mẹ, có lẽ là bà ta đang quanh quẩn ở đây để giúp Peter chăng?
- Ờ, tao cũng đang sợ thế đây - hắn nhăn mặt đáp.
Tiếng Smee sôi nổi lôi hắn ra khỏi nỗi chán chường:
- Thuyền trưởng, hay bọn mình bắt cóc mẹ của bọn trẻ con để đem về làm mẹ chúng mình?
- Tuyệt vời! - Hook kêu lên.
Và gợi ý này tức thì nảy nở trong đầu óc gian xảo của hắn:
- Chúng mình sẽ bắt bọn trẻ con đem lên tàu, vứt chúng xuống nước và Wendy sẽ trở thành mẹ chúng mình.
Wendy lại quên và kêu lên:
- Không đời nào!
Rồi cô lủi luôn xuống nước.
- Cái gì thế nhỉ?
Nhưng bọn cướp chẳng nhìn thấy gì hết và cho rằng đó là tiếng lá rung trong gió.
- Này chúng mày, nhất trí chưa? - Hook hỏi.
- Bắt tay nào! - Cả bọn cùng kêu.
- Móc sắt của ta đây, thề đi.
Chúng cùng thề. Cả ba đều đứng trên mỏm đá ngầm. Hook chợt nhớ tới Hoa Huệ Vằn.
- Con bé Da đỏ đâu rồi? - Hắn đột ngột hỏi.
Hắn đôi khi cũng đùa và hai tên tay chân tưởng hắn đang giỡn:
- Ổn rồi thưa thuyền trưởng - Smee phấn khởi đáp - chúng tôi đã thả nó ra rồi.
- Thả ra là thế nào?
- Lúc nãy, thuyền trưởng bảo chúng tôi thả nó mà - Startkey nói rõ.
- Quái vật, chúng mày đùa đấy à?
Mặt hắn trắng bệch vì tức giận, nhưng khi thấy hai thằng đồng bọn tỏ ra rất thật thà, cơn tức giận biến thành kinh ngạc:
- Này hai đứa - giọng hắn run lên - ta chưa bao giờ ra lệnh như vậy.
- Thế thì quá kinh! - Smee thốt lên.
Chúng nhao nhác lên, lúng túng. Hook cao giọng nhưng giọng hắn vẫn không chắc chắn.
- Linh hồn đang lang thang đêm nay trên đầm nước, ngươi có nghe thấy ta không?
Rõ là Peter nên im lặng thì hơn nhưng chú chẳng làm vậy. Chú nhại đúng giọng của Hook và lên tiếng trả lời:
- Thề có một nghìn thằng cướp biển chết toi, ta có nghe thấy mi!
Trong phút giây kinh hoàng đó Hook không nao núng nhưng Smee và Startkey thì run lên vì sợ.
- Ngươi là ai?
- Ta là James Hook - giọng nói đáp - thuyền trưởng tàu Jolly Roger.
- Ngươi nói dối - Hook khàn giọng.
- Phù thủy và địa ngục!!! Ngươi dám nhắc lại xem và ta sẽ móc da ngươi ra!
Hook thử tìm cách khác:
- Ngươi mà là Hook thì ta là ai? - Hắn ra giọng nhún nhường.
- Một con cá mòi, chỉ là một con cá mòi mà thôi.
- Một con cá mòi! - Hook lặp lại.
Và chỉ khi đó lòng kiêu hãnh của hắn tan ra thành mây khói. Hắn thấy bọn tay chân hắn lùi lại.
- Hóa ra suốt thời gian qua chúng mình bị một con cá mòi cầm đầu à? Thật xấu hổ!
Tay chân của hắn đang gầm ghè với hắn nhưng Hook đang hoảng loạn nên chẳng hề để ý. Trước những bằng chứng quá hiển nhiên như vậy, hắn cần phải tin ở chính mình trước khi nghĩ đến việc khiến người khác tin mình, và hắn cảm thấy toàn bộ cơ thể hắn như đang tan ra.
- Thân ta ơi, đừng bỏ ta - Hook lẩm bẩm.
Nhưng trong tâm hồn đen như bồ hóng của hắn cũng như của nhiều tên cướp biển tên tuổi khác, vẫn có một nét trực giác như của giống cái. Và hắn thử trò đố.
- Hook, mi có một giọng khác không?
Peter chẳng bao giờ bỏ được tính thích được đùa, vui tươi trả lời bằng giọng thật:
- Có chứ.
- Có tên khác không?
- Có.
- Là cây à?
- Không.
- Là đá à?
- Không.
- Là súc vật à?
- Không.
- Là người lớn à?
- Không!
Có chút gì khinh miệt trong lời phủ định của Peter.
- Là con trai à?
- Đúng rồi.
- Con trai bình thường à?
- Không.
- Có phép thần à?
Wendy vô cùng ngạc nhiên khi nghe Peter trả lời.
- Đúng.
- Mi ở nước Anh à?
- Không.
- Mi ở đây à?
- Đúng.
Hook hoàn toàn mất phương hướng.
- Chúng mày đặt câu hỏi cho nó đi - hắn vừa sai vừa lau trán.
Smee suy nghĩ rồi tiếc rẻ nói:
- Tôi không có gì để hỏi.
- Nó không nghĩ ra gì để hỏi! - Peter khoái chí la to - Chúng bay chịu thua rồi.
Vì quá tự kiêu nên chú hơi quá đà và bọn cướp cảm thấy rằng phải tranh thủ thời cơ này.
- Đúng thế! Chúng tôi chịu - lũ cướp trả lời.
- Thế à? Thế thì ta là Peter Pan!
Chỉ giây lát, Hook lấy lại bình tĩnh còn bọn tay chân lại trở nên trung thành.
- Chúng ta bắt được nó rồi! Smee, nhảy xuống nước đi, Startkey, giữ lấy thuyền, bắt nó cho ta dù sống hay đã chết.
Vừa ra lệnh, Hook vừa lao xuống đầm nước. Đồng thời giọng nói tươi vui của Peter vang lên.
- Các cậu sẵn sàng chưa?
Có tiếng "Xong rồi, được rồi" vang lên từ bốn phía đầm.
- Nào, đuổi theo bọn cướp biển!
Cuộc chiến bùng ra dữ dội trong một khoảng thời gian rất ngắn. Người đầu tiên đổ máu là John đã rất dũng cảm leo lên thuyền đánh nhau với Startkey. Chúng vật nhau và con dao quắm của tên cướp biển bị giằng mất. Hắn nhảy qua mạn thuyền và John lao theo. Chiếc thuyền trôi lềnh bềnh không có người lái. Những cái đầu nhô lên chỗ này chỗ khác trên đầm và ta có thể thấy lóe lên một ánh lưỡi dao, nghe thấy một tiếng kêu của kẻ hấp hối hoặc tiếng gào chiến thắng. Trong cơn hăng máu lộn xộn, có đứa còn đánh lộn cả người cùng phe. Mũi khoan của Smee chạm vào Nibs chỗ xương sườn thứ tư nhưng Smee lại cũng bị Curly đánh. Bơi cách xa mỏm đá, Startkey đang tấn công Slightly và hai đứa sinh đôi một cách dữ dội.
Peter đâu? Chú đang tìm con mồi to nhất.
Bọn con trai đều là các chiến binh dũng cảm và cũng không nên trách cứ chúng nếu chúng lùi bước trước tên thủ lĩnh bọn cướp biển. Cái móc sắt của hắn vung lên một đường chết chóc quanh người và các địch thủ đành chạy trốn như bầy cá hoảng loạn.
Nhưng có một người không sợ hắn. Một người sẵn sàng nhảy vào vòng móc sắt đó.
Lạ là cả hai không đánh nhau dưới nước. Hook đang leo lên mỏm đá để lấy hơi còn Peter cùng lúc cũng trèo lên ở phía đối diện. Mỏm đá trơn trượt như xà phòng và hai kẻ thù gần như phải bò rạp chứ không phải là trèo lên. Cả hai đều không biết rằng chúng sắp gặp nhau. Trong khi mò tìm chỗ bám, chúng bám vào tay nhau và cùng ngạc nhiên ngẩng đầu lên: mặt chúng gần như chạm nhau. Một số những anh hùng nổi tiếng nhất trong lịch sử đã thừa nhận rằng trước khi lao vào hành động thường họ cũng có những phút giây ngần ngại. Peter lúc này có như thế không? Tôi sẵn lòng cho rằng có. Dù sao thì Peter cũng đang phải đương đầu với người duy nhất trên đời mà Sea-Cook e sợ. Ấy vậy mà Peter chẳng hề do dự, chú chỉ cảm thấy vui mừng tột độ, đến mức nghiến cả răng lại. Nhanh như chớp, chú giằng ngay lấy con dao đeo ở thắt lưng Hook và lúc chuẩn bị băm nhỏ kẻ thù thì chú chợt nhận ra mình đang đứng cao hơn hắn trên vách đá. Đánh nhau như vậy là không công bằng và chú cao thượng chìa tay ra cho tên cướp biển để giúp hắn trèo lên.
Đúng lúc đó, Hook cắn Peter.
Sự phản phúc của Hook chứ không phải là vết đau làm Peter ngây ra, không phản ứng gì. Nó khiến chú bất lực, chỉ đứng nhìn, vô cùng kinh tởm. Đứa trẻ nào cũng nghệt ra như vậy khi lần đầu bị người ta đối xử bất công. Khi đến với bạn, ấy là nó cho rằng nó có quyền hơn ai hết yêu cầu công lý. Nếu bạn lại tỏ ra không công bằng với nó, nó vẫn yêu bạn nhưng đó không phải là đứa trẻ vô tư như trước nữa. Chẳng ai quên được nỗi bất công đầu tiên, chẳng ai, trừ Peter. Chú rất hay bị đối xử bất công nhưng lại quên ngay. Tôi cho rằng sự khác biệt chính giữa Peter và mọi đứa trẻ khác là ở chỗ đó.
Vậy là lúc Peter đang là nạn nhân của sự bất công cuộc đời trên chóp mỏm đá ngầm, chú cứ ngẩn người ra, mắt trợn tròn vì tức tối. Móc sắt đã quệt vào chú hai lần.
Nhưng vài phút sau, bọn con trai lại thấy Hook đang bơi cuồng loạn về phía tàu của hắn, nét mặt đầy vẻ kinh hoàng vì con cá sấu ngoan cố lao theo. Bình thường thì bọn trẻ con đã bơi cùng cả hai, vừa bơi vừa cổ vũ; nhưng lúc này chúng lạc mất Peter với Wendy và đang bơi tìm cả hai loạn xị trong đầm. Chúng tìm thấy ca nô và vừa đưa ca nô vào bờ vừa gọi Peter với Wendy. Nhưng chỉ có tiếng cười chế giễu của các tiên cá đáp lời. "Chắc họ vào bờ hoặc bay về rồi", bọn trẻ kết luận. Chúng không phải lo lắng quá nhiều vì chúng rất tin tưởng Peter. Và chúng lại còn cười thầm vì đã muộn mất giờ lên giường, và đó là lỗi của mẹ Wendy!
Khi tiếng vọng của bọn trẻ con vừa lắng bớt trên mặt đầm, trong không gian vừa yên tĩnh trở lại có tiếng kêu yếu ớt dội lên:
- Cứu với, cứu với!
Hai cái bóng bé nhỏ bị sóng nhồi lên dội vào mỏm đá. Wendy đã ngất đi còn Peter đang đỡ cô trong tay. Trong một cố gắng tuyệt vọng, chú đẩy được cô bé lên mỏm đá rồi ngã phịch ngay xuống cạnh Wendy. Chú vừa ngất đi vừa cảm nhận rằng nước đang lên dần và cả hai sẽ chết đuối, nhưng chú không làm gì được nữa rồi.
Hai đứa trẻ đang nằm cạnh nhau thì một cô tiên cá túm lấy chân Wendy và bắt đầu kéo dần cô bé xuống nước. Peter cảm thấy Wendy đang từ từ trượt xuống bên cạnh mình, giật mình tỉnh dậy và kịp túm lấy cô. Wendy mở mắt ra và Peter quyết định nói rõ cho cô bé biết sự thật.
- Wendy, chúng mình đang ở trên mỏm đá ngầm. Phần nổi đang ngày càng bé lại, chẳng mấy lúc nữa là nó bị nước biển ngập tràn thôi.
Wendy nghe mà chẳng hiểu gì.
- Vậy chúng mình đi thôi - cô giục.
- Ừ - Peter yếu ớt đáp.
- Bơi vào bờ hay bay, Peter?
- Wendy, cậu nghĩ là cậu có thể bơi hoặc bay mà không cần tớ giúp được không?
Wendy nhận ra rằng cô cũng kiệt sức.
Peter rên lên.
- Có chuyện gì không ổn chăng? - Wendy đột nhiên lo lắng.
- Tớ không thể giúp cậu được Wendy. Hook đánh tớ bị thương rồi. Tớ không thể bơi hay bay được.
- Cậu định bảo là cả hai chúng mình sắp chết đuối à?
- Cậu nhìn xem nước lên nhanh thế nào.
Chúng đưa tay che mắt để khỏi nhìn thấy nước. "Rồi chúng mình sẽ chết", chúng nghĩ. Trong khi hai đứa trẻ đờ đẫn chờ đợi, ai đó vuốt nhẹ trên má Peter tựa như một cái hôn và khẽ cọ cọ vào da chú như muốn hỏi "Tớgiúp gì cho cậu bây giờ?"
Đó là đuôi một con diều Michael làm vài ngày trước đó. Diều đứt dây và bay theo chiều gió.
- Diều của Michael - Peter thờ ơ nói.
Nhưng giây lát sau, chú túm lấy đuôi diều và kéo về phía mình.
- Nó đã nhấc được cả Michael, sao nó lại không nhấc được chúng mình nhỉ? - Peter kêu lên.
- Cả hai đứa chúng mình ấy à?
- Nó không nhấc được cả hai đứa đâu, Michael và Curly đã thử rồi.
- Thế thì chúng mình rút thăm đi - Wendy dũng cảm đề nghị.
- Tớ không thể làm thế với một phụ nữ được.
Peter đã buộc đuôi diều quanh người Wendy. Còn Wendy bám chặt vào người cậu bé, quyết không chịu đi một mình. Nhưng Peter chỉ nói "Tạm biệt nhé" rồi đẩy Wendy ra khỏi vách đá. Vài phút sau, cô bé lượn lờ trong không trung và biến dần khỏi tầm nhìn của Peter. Chỉ còn lại mình chú bé trên đầm lầy. Mỏm đá thu lại còn bé tí. Chẳng mấy chốc, nước sẽ ngập lên chú. Có những vệt sáng nhợt nhạt phảng phất trên mặt nước, như những bước chân sói. Thỉnh thoảng rơi rớt vài tiếng hát êm ái và u buồn: đó là tiên cá đang gọi trăng lên.
Peter dĩ nhiên là không giống những cậu bé khác nhưng nỗi sợ hãi cũng ngấm dần lên chú. Toàn thân chú run lên như một gợn gió lan trên mặt biển tuy rằng trên mặt biển thì các làn gió nối tiếp nhau hàng ngàn hàng vạn trong khi đó thì Peter chỉ cảm thấy có một đợt rùng mình duy nhất. Một giây sau, chú đứng thẳng người trên ngọn đá, mỉm cười rạng rỡ và trống ngực đập thình thịch. Tiếng trống ấy nói rằng: "Cái chết sẽ là một cuộc phiêu lưu lớn đây."