Phá Băng Áp Bách

Chương 19: Làm phiền



"Cô ăn sáng đi."

"Ăn đồ chiên không tốt đâu!"

"Ăn trưa ngon nha! Con gái đừng có kiêng ăn nữa, mập tí mới đẹp."

"Cô không tính đi tắm hả?"

Vương Y Dạ bị làm phiền cả 3,4 ngày đến tối vẫn còn lải nhải bên tai đến nàng phát điên lên.

"Cô đủ rồi! Tôi là bác sĩ, tôi tự biết cái gì tốt cho tôi! Cô im! Im ngay cho tôi!"

Vương Y Dạ quát vào mặt Liễu Hạ Vũ lúc này vẫn ngồi chễm chệ trên sofa thưởng thức quýt thượng hàng của nhà thượng lưu. Nàng nguyên lai là đang hưởng thụ nhiệm vụ mà thôi, mà nhiệm vụ chính là để mắt tới Vương tiểu thư. Cho nên theo logic của Liễu cảnh quan là không có gì sai khi nhắc nhở nàng.

"Làm sao? Mặc như thế tính đi đâu?"

Liễu Hạ Vũ nhướn mày. Vương Y Dạ ơi Vương Y Dạ! Bây giờ là hơn 9 giờ đêm rồi. Cô còn tính đi đâu? Không lẽ tính câu dẫn tôi sao?

"Cô là bà nội tôi sao? Lão nương đây là muốn đi bar!"

Vương Y Dạ hùng hồn tuyên bố, không ngừng nghênh mặt khiêu khích về tên cảnh quan không biết lớn nhỏ mấy ngày nay làm phiền nàng.

"Nè, chỗ đó rất đông người. Giờ cô đang gặp nguy hiểm, đừng đi."

Mặc cho Liễu cảnh quan khuyên ngăn, Vương Y Dạ vẫn tiếu soái giẫm giày về phía cửa chính không nói lời thứ hai. Liễu Hạ Vũ trông thấy một màn mà bất lực khôn nguôi, nếu không ngăn được nàng, đành đi theo nàng thôi. Dù sao đi theo nàng mấy ngày cũng đã hiểu được tính nàng đôi ba phần. Phải nói là mạnh bạo, dữ tợn... Bất quá thường ngày mặc áo blouse trắng khiến nàng như thiên thần có cánh, nhưng đêm đến thì lại yêu nghiệt đến hồ ly tinh khó sánh bằng.

Liễu Hạ Vũ mặc một cái áo sơ mi thuần đen không họa tiết, dưới là quần jeans có phần cũ kỹ. Tuy khoác lên là bộ đồ vô cùng đơn giản nhưng khí chất của nàng lại có phần cường đại khó cưỡng khiến khi đi vào bar XX, không ít ánh mắt dồn về phía Liễu cảnh quan. Vương Y Dạ vô cùng bực bội. Những tưởng có thể thoát khỏi tên phiền phức này để vui chơi thoải mãn một đêm, ai dè cô ta lại cố chấp đi theo vào tận đây, lại còn làm mất hình tượng của mình bằng cái bộ đồ nhà quê này!

"Ây da, Vương tiểu thư hôm nay khẩu vị thật khác nha!"

Thoáng một cái, hai ba nữ nhân ăn mặc hở hang muốn nửa thân trên liền tiến đến sờ soạng người Liễu Hạ Vũ. Vương Y Dạ chợt nảy lên ý tưởng tà ác

"Tiểu Văn, tiểu Võ, nàng đêm nay các người cứ thỏa sức vui chơi ah~"

"Cô!..."

Liễu cảnh quan chưa kịp hoàn hồn thì Vương Y Dạ đã ha hả lẫn vào đám đông trên sàn nhảy bung xõa. Hai nữ nhân ngực tấn công mông phòng thủ đột nhiên có được hàng tốt vui đùa thì bổ nhào đến khi thì nhéo má, khi thì sàm sỡ khắp người Liễu cảnh quan. Lúc này đây, Liễu Hạ Vũ hận nhất chính là một nỗi... không thể nuốt luôn con yêu nghiệt chúa đáng hận để mặc nàng kia!!!!

Vương Y Dạ là thập phần vui sướng tiến về sàn nhảy để thể hiện. Đã hơn một tuần nàng không dạo bar rồi. Mặc dù là bác sĩ nhưng Vương ngang ngược chưa bao giờ coi trọng sự nghiệp. Mà nghề cũng không phải do nàng chọn, chính gia đình đã đeo gông xiềng cho nàng. Lên 5 tuổi ba mẹ Vương Y Dạ bị tai nạn máy bay chết mất xác, Vương lão gia chỉ còn mình nàng là cháu đức tôn, liền ra sức bồi dưỡng cho nàng trở thành người kế thừa bệnh viện Tân An. Nhưng xui xẻo hơn nữa nàng lại chính là thiên tài trên bàn mổ. Năm 14 tuổi thì nàng được mổ thực nghiệm cho một bệnh nhân sỏi thận, ca mổ thành công ngoài sức mong đợi khiến danh tiếng Vương Y Dạ gắn liền với cái mác bàn tay hồi dương từ đó.

Đêm nay nàng cũng như mọi khi, bộ váy màu lam đến có phần sexy bó sát thân thể uốn éo trên sàn không khỏi nóng lên dưới tác dụng của cồn. Đột nhiên từ đâu, hai tên nam nhân hùng hổ có phần thô bỉ tiến lại bắt đầu sờ mó Vương tiểu thư. Liễu Hạ Vũ mặc dù bị vây hãm nhưng ánh mắt thủy chung là không rời Vương Y Dạ một tấc, khi trông thấy lông mày nàng nhíu chặt, Liễu Hạ Vũ như cái tên lửa bắn ra khỏi sofa tiến đến bên Vương Y Dạ.

"Làm gì đấy?"

Liễu Hạ Vũ lãnh mạc hất tay hai tên nam nhân kia ra, lạnh lùng trừng mắt đe dọa. Thân mình chắn trước người Vương Y Dạ lẫm liệt bảo vệ.

"Ah ha! Bạn "trai" mới hả? Sớm biết cô tốt số, vẫn chưa bị dọa chết à?"

Một trong hai tên nam nhân có phần cao lớn hơn lên tiếng. Thanh âm còn không giấu được sự phấn khích đến kinh tởm. Liễu Hạ Vũ có phần kinh hồn, tay bắt đầu thò ra sau mở bộ đàm liên lạc với Sở cảnh sát gọi đồng nghiệp. Nguyên lai chuyện của bữa tiệc Vương Y Dạ và sau đó là chưa được tiết lộ ra ngoài, làm sao tên này có thể biết được. Chỉ có một khả năng mà thôi.

"Cô đó, cả "bạn trai" cô, tốt nhất là biết điều đi. Tối nay mua vui cho tụi tao!"

"Khinh! Tôi thật không muốn nghe chó sủa."

Vương Y Dạ ôm lấy hai tay mình mà khinh bỉ hướng hai tên nam nhân thô bỉ ổi. Không nói hai lời liền kéo tay Liễu cảnh quan xoay người đi.

"Mày dám khinh thường tụi tao?"

Tên nam nhân lùn hơn lao đến túm lấy tay Vương Y Dạ khiến nàng có phần đau đớn. Nhưng cái nhíu mày chưa kịp thành hình, Liễu Hạ Vũ đã hất tay tên kia ra, một cước đạp hắn ngã lăn trên sàn. Vừa hay đầu hắn đập vào thành bàn, máu bắt đầu chảy xuống khắp mặt.

"Mày dám đánh lão tam? Con mẹ nó!"

Tên cao hơn rút dao lao tới đâm loạn xạ vào Liễu Hạ Vũ với thái độ muốn lấy mạng. Liễu Hạ Vũ nhẹ nhàng tránh được vài nhát lụi, cuối cùng nàng dùng một tay khống chế tay cầm dao, một tay giật lấy con dao ném ra xa. Nguyên lai được huấn luyện tại trường quân đội nàng luôn là giải nhất huy chương, mấy cái này làm sao làm khó được nàng.

"Ahhhhh"

Vương Y Dạ hét lên kinh hoàng khiến toàn lực chú ý của Liễu Hạ Vũ liền đổ về phía nàng. Tên nam nhân xưng lão tam trên tay chính là con dao mới bị đạp đi xa đang lảo đảo điên loạn đâm tới chỗ Vương Y Dạ.

Liễu Hạ Vũ đẩy ngã tên trong tay để lao đến bên Vương Y Dạ với tốc độ ánh sáng. Không kịp suy nghĩ gì, Liễu cảnh quan lao cả thân người đến chắn trước Vương Y Dạ!

"Con mẹ mày! Chết đi"

Tên nam nhân đâm tới, sau mấy tiếng hét kinh hoàng xung quanh thì Vương Y Dạ mới hoàn hồn lại. Trước ngực này chính là một mảng đỏ rực có mùi tanh quen thuộc.

Nàng không thấy đau, thậm chí còn không hề có cảm giác gì. Nhưng ngay sau đó là tiếng thở dốc của người đang cố vịn vào vai nàng để đứng vững.

"Liễu Hạ Vũ!"

Vương Y Dạ đột nhiên ý thức được máu dính trên người nàng chính là của Liễu cảnh quan! Nàng hoảng loạn ôm lấy cơ thể muốn đổ sập xuống kia mà không nói được câu nào. Cán dao còn cắm ở vị trí vô cùng nguy hiểm bên ngực trái, máu từ đó không ngừng tuôn ra thành dòng.

"Cảnh sát đây! Đứng yên!"

Không biết từ đâu 6 người mặc cảnh phục lao ra khỏi đám đông rút súng khống chế hai nam nhân xuống đất.

"Liễu tỷ! Tỷ sao rồi?"

Sắc mặt Liễu Hạ Vũ trắng bệch không một tí huyết sắc vịn tay lên người mặc cảnh phục mà thì thào

"Bắt hắn...đem về đồn... Hắn là... manh mối..."

Câu nói không trọn vẹn được thốt ra, không gian trước mặt Liễu cảnh quan đột nhiên trở thành hư không, mờ ảo và quay cuồng đến đáng sợ. Nàng chỉ còn loáng thoáng nghe thấy người gọi nàng.

"Cô điên rồi! Ai kêu cô đỡ dùm tôi?"

"Bảo vệ cô... là... trách nhiệm...ah..."

Liễu cảnh quan mê man đáp lại.

Vương Y Dạ lập tức lôi từ trong túi ra một vỉ thuốc, nàng hét lên

"Mang một li nước lọc lại đây!"

Hai giây sau liền có, nàng run rẩy tách hai viên thuốc nhét vào miệng Liễu Hạ Vũ, sau đó đỡ đầu nàng dậy cho thuốc trôi xuống.

"Uống đi Liễu Hạ Vũ! Đây là thuốc cầm máu!"

Vương Y Dạ tự cảm thấy may mắn vì thường ngày nàng luôn không quên mang theo mấy vỉ thuốc này bên người phòng trường hợp xấu xảy ra. Nước mắt nàng không hiểu sao bắt đầu túa ra không ngừng!

"Nè... tôi... không sao... chưa chết đâu... đừng có mà... khóc nha~"

Liễu Hạ Vũ thều thào với Vương Y Dạ.

"Đi bệnh viện, cô sẽ không có chuyện gì đâu! Giúp tôi, đỡ nàng đi!"

"Không đi bệnh...viện...không...đi!!!!"

"Cô! Đến nước này còn lảm nhảm gì đó!"

"Tôi...không đi!!!!"

Thoáng thấy không thể khuyên nhủ được ở tình huống cấp bách này, nàng liền bất đắc dĩ chấp nhận.

Vương Y Dạ đứng dậy chạy nhanh về phía xe nàng, một tay mở khóa, vị cảnh quan hỗ trợ đặt Liễu Hạ Vũ lên ghế sau thì cũng bị gọi đi thi hành công vụ. Vương Y Dạ khẩn trương lái xe rất nhanh về biệt thự, trên đường nối máy về nhà chuẩn bị sẵn sàng phòng cấp cứu tại gia.

P/s: cớ gì lượt view ngày càng thấp :(

Không ai thèm cmt gì luôn chứ!!!! Ta hận :(((( ta dropppp bây giờ!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.