Phá Đảo Thương Khung: Phế Vật Nghịch Chuyển

Chương 98: Chương 98




Đông Phương Thiên Nguyệt phẫu thuật xong cho những đệ tử Tinh Anh của Hồng Phong học viện xong, liền là dặn dò mấy người đệ tử Hồng Phong còn lại mấy câu:
"Buổi tối bọn họ hẳn là sẽ có phát sốt, trong mấy ngày nay, cũng có thể sẽ phát sinh điều ngoài ý muốn là miệng vết khâu bị nhiễm trùng đãn đến viêm hoặc thối rữa, các ngươi vẫn là phải chăm sóc cẩn thận một chút"
Sau lại nói: "Đám người các ngươi, có dư ra lều trại không? nếu có thì đưa ta đi"
"Ta có dư hai cái, bất quá không lớn, cũng không có thoải mái lắm"Một nữ tử thực lực ở Ngự Thiên Cảnh hậu kì lên tiếng.

"Ta cũng không yêu cầu thoải mái, mấy ngày nay ta sẽ ở lại, nếu có gì ngoài ý muốn thì báo cho ta"Đông Phương Thiên Nguyệt nhàn nhạt nói.

"Ân, đi theo ta ra ngoài đi"
"Hảo"
Ra đến bên ngoài lều, nữ tử kia lấy từ bên trong càn khôn túi ra hai cái lều khác, Đông Phương Thiên Nguyệt liền gọi Phong Lam Thiên cùng Hàm Nhất đến lấy lều dựng lên.


Nữ tử kia ánh mắt đầy ngưởng mộ nhìn nàng, kéo kéo tay nàng nói:
"Ngươi y thuật như vậy suất sắc, thực lực cũng là thiên chi kiều nữ, thiên phú đúng là khiến người ta đỏ mắt a, lại còn có thâm tình như vậy một ý trung nhân, ánh mắt là chưa từng dời đi ngươi, nhìn cái ánh mắt kia đi, toàn là sủng nịnh ôn nhu, ai da, đúng là người so với người tức chết người mà"
Có lẽ do những người đệ tử kia đã không còn quá nhiều vấn đề trở ngại, tâm tình nàng ta có vẻ trở nên không tồi.

Nghe nàng ta đề cập đến Phong Lam Thiên, Đông Phương Thiên Nguyệt bất giác kéo lên khoé môi, khẽ cười.

Đôi mắt tựa như ngọc thạch màu lam, góc cạnh vô tình được làm nhẵn nhụi đi, lộ ra vài tia dịu dàng, đến chính Đông Phương Thiên Nguyệt cũng không nhận ra.

Khẽ ngẩn đầu, ánh mắt nàng liền chạm đến đôi mắt thâm tình kia, vành tai nàng bất giác đỏ lên, khẽ nghiên đầu nhìn đi nơi khác, nàng làm như không có việc gì, hỏi nữ tử kia:
"Ngươi gọi như nào?"
Thật ra, nàng biết rõ ràng nàng là bởi vì ngượng và né tránh ánh mắt của Phong Lam Thiên, mới là giả vờ không có gì mà hỏi nàng ta như thế, chứ là theo tính cách của nàng bình thường sẽ là không quan tâm những điều này.

"Ta gọi Mộ Dung Chiêu Chiêu, Chiêu trong Nhật Nguyệt Chiêu Chiêu, cũng là Chiêu trong khiến người khác sáng tỏ, còn ngươi, ngươi gọi là gì?"
"Ta gọi Đông Phương Thiên Nguyệt" Nàng lên tiếng nhàn nhạt tường thuật.

"Ta cùng ngươi kết làm bằng hữu đi!" Mộ Dung Chiêu Chiêu lôi kéo tay nàng nói.


"Hảo"Đông Phương Thiên Nguyệt cũng không từ chối, tính cách nàng ta nhìn không tồi, nàng vẫn luôn tin tưởng mắt nhìn người của mình, kết làm bằng hữu với nàng ta cũng được.

Với cả, sau lúc nàng vào Hồng Phong học viện, có người quen cũng là giảm đi một số phiền phức, tỉ như vấn đề đường đi, hoặc là mấy vấn đề về thông tin tình huống của học viện Hồng Phong, cũng là nên biết đôi chút.

"Mà sao lần này, không biết bao giờ gặp lại ngươi a"Mộ Dung Chiêu Chiêu lên tiếng than thở.

"Ta đoạn nữa thời gian liền là đến Hồng Phong học viện chiêu sinh, chúng ta liền có thể gặp lại"Nhìn vẻ mặt chán nản của nàng ta, Đông Phương Thiên Nguyệt liền nhàn nhạt lên tiếng.

"Thật?"
"Ân"
"Tốt quá rồi a, lúc ngươi đến đấy, ta liền có thể gặp nhau thường xuyên rồi, có một người bằng hữu thiên tư trác tuyệt, dung mạo như hoa là ngươi, ta có khi cũng ảnh hưởng xinh đẹp lên không ít" Nàng ta đùa giỡn mấy câu, cuối cùng mới là cùng nàng nói mấy câu tạm biệt, sau lại quay trở lại lều trại để thay phiên canh giữ chăm sóc đám người kia.

Sau,nàng cũng là đi đến lều trại mà Phong Lam Thiên cùng Hàm Nhất dựng, chỉ vào lều bên trái nói:

"Ta cùng Điệp Y và Điệp Lan ngủ lều này, ngươi cùng Hàm Nhất ngủ lều kia đi"
Tỉ muội họ Điệp cùng với Hàm Nhất cũng không có cái gì phải ứng, bọn họ cũng là tự nhiên hiểu, hai lều chắc chắn một sẽ là hai nam nhân, một sẽ là ba nữ tử.

Bất quá Phong Lam Thiên lại không nghĩ như thế:
"Nương tử, ta cùng nàng ngủ một lều, Điệp Y Điệp Lan ngủ một lều, Hàm Nhất để hắn ở bên ngoài tu luyện, sẵn tiện canh gác luôn đi"
Hàm Nhất nghe xong liền trăn trối nhìn chủ tử nhà mình, hắn khi nào thì thê thảm như vậy, đến cả lều cũng không có mà ngủ?
Đông Phương Thiên Nguyệt nghe thế liền đen mặt, thẳng thừng đưa tay đấm vào vai hắn một cái:
"Ngươi nghĩ hay thật, đi mà ngủ với Hàm Nhất đi"
"Nương tử, nàng lại mưu sát phu quân".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.