Phá Lãng Trùy

Chương 5: Nợ nàng một vết thương



Sở Thiên Nhai vừa quay đầu đi, trong lòng chấn động, ý loạn tình mê.

Lam quang giống như một lời nguyền bay ra giữa một cơn ác mộng, chớp mắt đã chỉ còn cách có vài thước.

Sở Thiên Nhai đột nhiên bừng tỉnh, mấy năm khổ luyện lúc này bắt đầu phát huy tác dụng, rút kiếm, vung tay, vận khí, phát lực.

Mũi kiếm khẽ khàng chạm vào Lam quang, coi như tránh được mũi ám khí độc ác tiềm ẩn bao lâu vừa rồi mới bạo phát.

Tuy nhiên, theo sát Lam quang còn có Cửu Hồ Tiên đã thành danh của Nguyệt Hồ, nhắm thẳng vào ngực hắn.

Phong Băng nhìn thấy điểm Lam quang đó còn sớm hơn cả Sở Thiên Nhai, không kịp chấn kinh, không kịp hô hoán, nàng lao vào lòng Sở Thiên Nhai, tay phải khẽ vung lên, một đạo ngân quang từ trong ống tay áo bắn thẳng về phía Nguyệt Hồ đang lăng không lao đến.

Huyết và quang trong phút chốc bắn tung tóe, giống như một bức tranh đỏ rực.

Tranh thủ lúc Nguyệt Ô xuất thủ, Nguyệt Hồ lặng lẽ ẩn bên dưới thi thể của Tật Phong Câu, chờ đợi cơ hội tốt nhất để ra tay. Tuy nhiên, y cũng không ngờ chỉ trong một chiêu, Nguyệt Ô đã chết dưới tay của Sở Thiên Nhai, thật phải đánh giá lại thực lực của kẻ này. Tiếp đó nhìn thấy Phong Băng dùng kế giết chết Nguyệt Lộc, càng cảm thấy hối hận về hành động đêm nay.

Làm một sát thủ, điều kiện quan trọng nhất chính là ẩn nhẫn.

Về mặt võ công, Nguyệt Hồ còn chưa bằng một phần mười của sư phụ y, Quỷ Thất Kinh. Nhưng đối với chữ Nhẫn, y đã nắm được tinh túy. Y bế khí ngưng tức, thậm chí không dám dùng ánh mắt tiếp xúc với Sở Thiên Nhai và Phong Băng. Đối với những cao thủ như thế này mà nói, thậm chí có thể dễ dàng phát hiện ra một ánh mắt từ phía sau.

Làm một sát thủ, điều quan trọng thứ hai là học cách ẩn tàng bản thân.

Cộng thêm với sự giãy giụa của Tật Phong Câu trước khi chết, Sở Thiên Nhai và Phong Băng nhất thời cũng không phát hiện được ra y.

Y cũng không dám mạo hiểm đào tẩu, bạo lộ hành tung sợ rằng chỉ có con đường chết.

Y cũng biết hai người nhất định sẽ lại gần để xem xét Tật Phong Câu, chỉ cần chờ đợi hai người không chuẩn bị để hạ sát thủ.

Làm một sát thủ, điều kiện quan trọng thứ ba chính là quyết đoán.

Nguyệt Hồ có lòng tin đối phó với một Phong Băng đang bị thương. Y sợ nhất là kiếm của Sở Thiên Nhai.

Nhìn thấy độc thương của Phong Băng bộc phát, Sở Thiên Nhai quay người nhắm mắt, y tự nhiên không bỏ qua cơ hội hiếm hoi này...

Nguyệt Hồ tả thủ phát xuất Lam tinh, hữu thủ vung cương tiên nhắm vào ngực của Sở Thiên Nhai.

Sở Thiên Nhai gặp kinh biến, vội vàng rút kiếm, khi Lam tinh rơi xuống đất, trường kiếm đã hết đà, để hở trước ngực.

Mắt nhìn thấy cương tiên sắp lao thẳng vào ngực hắn.

Nguyệt Hồ dường như đã nhìn thấy ngực Sở Thiên Nhai bị cương tiên của y xé toang như thế nào...

Đột nhiên, người trước mặt y biến thành Phong Băng.

Đột nhiên, y nhìn thấy một điểm ngân quang từ tay áo của Phong Băng vụt ra, nhắm thẳng vào mặt y.

Nguyệt Hồ kinh hoàng, muốn biến chiêu, nhưng lại phát hiện điểm ngân quang đó, dưới sự phát động của cơ quan, phá khí xuyên vào, giống như một mũi kim châm sắc bén xuyên qua màn kình lực do cương tiên tạo ra, từ tiểu biến đại, từ một đốm sáng nhỏ, đến trước mặt y trở thành một ngọn đuốc sáng rực.

Nguyệt Hồ rú lên một tiếng, trong đầu y như có một quầng sáng lóe lên, điểm ngân quang đó xuyên qua đầu y, tiếng rú thảm thiết và tư duy của y khựng lại.

Đồng thời, cương tiên cũng điểm vào ngực Phong Băng.

Khi Phong Băng tỉnh lại, nàng nhìn thấy ánh mắt của Sở Thiên Nhai.

Lo lắng, cuồng loạn, bất an, quan tâm, phiền muộn, chân thành, tuyệt vọng, ỷ lại, thương cảm...

Trước giờ nàng chưa hề nghĩ đến, từ trong ánh mắt của một người có thể đồng thời nhìn thấy được những thần tình phức tạp như thế. Tuy nhiên, ánh mắt đó lập tức biến mất, thay vào đó là một nỗi vui mừng không thể cưỡng lại được.

“Cuối cùng tỷ cũng tỉnh”

Trong lúc mơ hồ, nàng nghe thấy âm thanh của hắn, sau đó nàng nhìn thấy nét cười trên khuôn mặt hắn.

Nhất thời, nàng phát hiện hắn cười thật dễ thương.

“Tỷ hôn mê đã ba ngày rồi, đệ thật lo lắng...” Hắn không dám nói tiếp nữa.

Nàng cố gắng nở một nụ cười, nhưng không cười nổi.

Không phải vì đau đớn, mà là một nỗi áp ức khó nói lên lời.

Đây là lần đầu tiên mình bị thương, nàng thầm nghĩ. “Cảm giác được chân khí tán loạn trong cơ thể đang từ từ bình phục, tán nhập vào kinh mạch. Dường như biết được một phần huyết mạch của đối phương đang vận chuyển trong cơ thể của mình, sau đó ký ức dần dần trở lại, hắn đã vì cứu mình mà hao tổn không ít nguyên khí ư?”

“Đây là nơi nào?” Nàng phát hiện ra nơi này hoàn toàn xa lạ.

“Đây là nhà của đệ”.

Mái tóc dài của nàng xòa xuống khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, hắn muốn giúp nàng vén lên, nhưng chỉ dám nhúc nhích mấy ngón tay.

“Nhà?” Nàng đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, một khái niệm thật xa vời với nàng.

“Đúng, mỗi khi đến nơi nào đó, đệ đều dựng cho mình một ngôi nhà”.

Hắn nhớ lại cái đêm của ba hôm trước, hắn ôm lấy thân thể nhẹ bẫng của nàng, chạy điên cuồng giữa hoang nguyên.

“Một cái phòng dựng bằng đá và gỗ như thế này hả?” Nàng đưa mắt quan sát những vết kiếm hỗn loạn trên vách tường.

“Ha ha, sư phụ nói như thế này có thể luyện võ công”.

Mái tóc dài của nàng tung bay trong làn gió đêm, phấp phới. Cảm giác tê tê nhè nhẹ dường như lại xuất hiện trên mặt hắn.

“Giống như là một trò chơi trẻ con”. Nàng tưởng tượng ra cái cách mà hắn đào đá làm tường, cắt gỗ làm gạch, không kìm được nhoẻn miệng cười.

“A, tỷ nghĩ đó là trò chơi à. Đệ có rất nhiều đồ chơi, có cơ hội sẽ từ từ giới thiệu với tỷ”. Hắn cởi áo nàng, giúp nàng băng bó vết thương trước ngực, những ngón tay của hắn chạm vào làn da nàng, dấy lên cảm giác ấm áp nhẹ nhàng, và một chút cảm giác phạm tội.

“Từ nhỏ đến giờ, tỷ không có đồ chơi”. Nàng nhớ lại thời thơ ấu của mình, chỉ có luyện công, chỉ có cừu hận.

“Đệ cũng vậy, à à, do đó hiện giờ mới để cho mình vui vẻ một chút...” Máu của nàng đỏ một cách kỳ lạ, khiến hắn nhớ lại giấc mộng đẫm máu của mình.

....

Nàng chỉ im lặng, nàng phát hiện ra bản thân vô cùng thấu hiểu nỗi tịch mịch của hắn.

...

Hắn cũng không biết phải nói gì. Chỉ ngơ ngẩn nhớ lại lúc đang ôm nàng vào lòng, không ngờ lúc đó hắn không có cảm giác nào khác, trong lòng hắn lúc đó chỉ có một tâm niệm, tuyệt đối không để nàng chết đi trong tay hắn.

Nàng muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân vô lực.

Hắn đỡ nàng dậy: “May mà một tiên của của Nguyệt Hồ không đủ lực, tỷ chỉ mất máu quá nhiều, cộng với độc trên Lam tinh, chỉ cần nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa là hồi phục”.

“Nhưng mà ta còn phải tìm Công tử...” Nàng khựng lại.

“Đệ đi tìm chút đồ ăn, tỷ cứ an tâm dưỡng thương, khi nào khỏi đệ sẽ cùng tỷ tìm Ngụy công tử”.

Hắn quay người đi, không muốn để nàng thấy nỗi buồn vừa thoáng qua trong mắt hắn, trong tình cảnh này, nàng vẫn còn không quên được Ngụy công tử sao?

“Đệ nướng thỏ rất ngon, thuốc của đệ đắng quá”.

“Vậy sau này tỷ chịu khó ăn nhiều thỏ nướng và uống thuốc của đệ là được”.

“Ha ha, sao trước giờ ta lại không biết đệ là người thú vị như thế nhỉ?”

“Tỷ căn bản là không biết, chúng ta chỉ mới gặp nhau được có vài ngày”.

“Không, ta biết. Ta đã sớm biết ta có một tiểu sư đệ, nhưng mà trước giờ chưa có cơ hội để gặp”.

“Không giống như trong tưởng tượng của tỷ phải không?”

“Ít nhất là ta không biết đệ nướng đồ ngon như vậy, cũng không biết là đệ còn biết cả y thuật”.

“Lúc còn nhỏ, đệ thường ở một mình trong rừng vài tháng liền, đói thì tự mình tìm đồ ăn, bệnh thì dựa vào y thư của sư phụ vào núi hái thuốc, dần dần cũng hiểu được ít nhiều”.

Nàng hiểu được nỗi tịch mịch của hắn, không có thương hại, chỉ là muốn nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, tiếc là nàng không làm được.

“Ta biết Thiên Hồ lão nhân đối xử với đệ thật không tốt”.

Kỳ thực Phong Băng biết căn bản mình không nên nói như vậy, bởi vì nàng biết nguyên nhân có liên quan đến nàng, nhưng vẫn không kìm được buột miệng thốt lên.

“Đệ không nghĩ thế. Nếu như không có sư phụ, đệ đã chết lâu rồi”. Sở Thiên Nhai từ tốn nói. Sau đó quan tâm hỏi han: “Đó có phải nguyên nhân tỷ rời khỏi sư phụ không?”

Phong Băng khẽ thở dài một tiếng, những lời dặn dò của Thiên Hồ lão nhân và khuôn mặt của Công tử đan xen vào nhau, hiện lên trong óc nàng.

Những ngày này, Sở Thiên Nhai quan tâm chăm sóc Phong Băng rất cẩn thận.

Nàng chưa từng nghĩ đến hắn lại là một người như thế, trong ấn tượng của nàng, hắn đáng nhẽ phải là một người cô độc lãnh ngạo, khó gần. Nhưng sự thật hoàn toàn không phải như thế, hắn dễ dàng dùng niềm vui cảm nhiễm nàng, cũng dễ dàng vui mừng như một đứa trẻ vì một câu nói của nàng.

Trước khi chưa gặp hắn, nàng cứ nghĩ rằng nàng sẽ cảm thấy hắn rất quen thuộc. Khi vừa mới diện kiến, nàng phát hiện hắn với nàng hoàn toàn xa lạ, nhưng mà chỉ sau vài ngày, nàng lại phát hiện hai người giống như là đã biết nhau từ lâu lắm...

Không ngờ hắn có thể mạo hiểm sinh mệnh trèo lên vách đá dựng đứng trên trăm trượng hái dược thảo trị thương cho nàng, nhưng lại nói với nàng là mua ở hiệu thuốc, nhưng nàng phát hiện mùi bùn đất còn mới nguyên vương trên thảo dược. Không ngờ hắn có thể hao tổn chân nguyên di chuyển vài thời thần, quay lại chôn cất Tật Phong Câu và tìm lại thứ ám khí độc nhất vô nhị cho nàng, nhưng khi hắn nói với nàng nơi đây cách đó không xa, hắn lại quên lau mồ hôi trên trán. Không ngờ hắn có thể dùng cái giọng ngang phè của hắn tha thiết ca cho nàng nghe một khúc ca mà lúc nhỏ hắn nghe được trong núi, chỗ nào quên mất lời hắn liền tự biên, nhưng lại không biết nàng cũng biết khúc ca đó. Không ngờ trong lúc nàng nghỉ ngơi, hắn đứng canh ngoài tiểu ốc đến tận sáng, mặc cho sương đêm ướt đẫm người, bởi vì tôn trọng nàng, hắn nói thác rằng đã quen luyện công bên ngoài buổi sớm. Không ngờ hắn có thể vụng về sử dụng kim xương cá vá lại trang phục cho nàng, lại không chịu để cho nàng nhìn thấy những vết châm lỗ chỗ trên đầu ngón tay hắn. Không ngờ hắn có thể nói hắn thích nhất là ăn thịt thỏ nướng cháy, chỉ bởi vì...

Nàng không hi vọng mọi thứ như thế, nàng thà trước giờ không quen biết hắn, nàng đã nhiều lần tự cảnh cáo mình không được cảm động vì hắn, nhưng nàng lại không cách nào không cảm động được. Mặc dù nàng nhìn ra được từng việc một, không phải là hắn cố ý làm, mọi thứ đều diễn ra một cách tự nhiên, dưới những tình huống tự nhiên. Nàng hận vết thương của mình không bình phục sớm, sau đó dứt áo ra đi, nhưng lại biết rõ ràng, lúc phải ra đi, nàng hoàn toàn không tình nguyện...

Trên thực tế, có rất nhiều người đối với nàng còn tốt hơn hắn, nhưng thực sự trước giờ nàng chưa bao giờ quan tâm.

Nàng còn biết cuối cùng nàng nhất định sẽ làm thương hại đến hắn.

Khi Phong Băng đã có thể cử động được, chính là một đêm trăng lạnh tỏ ngời.

Khi Sở Thiên Nhai cùng nàng bước ra ngoài, Phong Băng không kìm được ồ lên một tiếng.

“Đẹp quá, làm sao đệ tìm được chỗ này?”

“Nhà” của Sở Thiên Nhai nằm trong một sơn cốc u tĩnh, cạnh một dòng suối. Bên cạnh nhà có rất nhiều loài hoa dại không tên, ngoài ra còn có nhiều loài cây có thể ăn được, có chút phong vị của thế ngoại đào viên.

“Đệ cũng chỉ vô tình phát hiện ra, có lẽ đợi đến lúc đệ hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, đánh bại Ngụy công tử, đệ sẽ về đây dưỡng lão”.

Hắn đột nhiên hối hận bản thân làm sao tự dưng lại nghĩ đến Ngụy công tử, nhưng sao đó hắn chợt nhận ra sự biến hóa của mình. Trước đây, mỗi khi hắn luyện kiếm, đều coi Ngụy công tử là kẻ địch giả tưởng lớn nhất.

“Đệ có tự tin đánh bại được Công tử không?”

“Có những người trước giờ không làm những việc mình không chắc chắn. Đệ thì ngược lại, sống cần phải có mục tiêu, nếu như dễ dàng đạt được thì chẳng có gì là thú vị. Tuy Ngụy công tử danh mãn thiên hạ, còn đệ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Nhưng chỉ có vươn đến những đỉnh cao dường như không thể, mới có thể trở thành người làm đại sự, hơn nữa mục tiêu luyện kiếm từ nhỏ của đệ chính là đánh bại Ngụy công tử”.

“Vậy trước đây đệ coi ta là địch nhân đúng không?”

Sở Thiên Nhai nghĩ ngợi một lúc: “Đúng vậy. Mặc dù sư phụ có nói là không được giao thủ với tỷ, nhưng trước đệ đích xác coi tỷ là địch nhân”

Phong Băng ngẩng đầu nhìn Sở Thiên Nhai: “Sau đó thì sao?”

Hắn nhìn bộ dạng mím môi nghiêm nghị của nàng, dưới ánh trắng, nhìn giống như một hài tử đang hờn dỗi, không kìm được cười vang lên: “Xuất thủ vô ngân, tuyệt tình Phong Băng. Trên giang hồ kẻ nào không biết đến đại danh của Phong Băng nữ hiệp, nhẽ nào lại sợ một địch nhân như đệ sao?”

“A, Sở đại hiệp chỉ trong một chiêu đã giết chết Thương Tình Phong, làm gì còn kẻ nào dám đánh giá thấp đệ”.

“Tiếc là hiện giờ tỷ là ân nhân cứu mạng của đệ, nếu không đệ đã sớm bỏ mình dưới Cửu Hồ tiên của Nguyệt Hồ. Sở Thiên Nhai làm sao dám lấy oán báo ân...”

“Đệ cũng đã cứu tỷ, nếu không tỷ đã chết dưới mũi Lam tinh đó trước”.

“Nhưng mà tỷ mất bao nhiêu là máu, còn đệ lại không bị chút tổn thương nào...”

Phong Băng chăm chú nhìn vào mắt của Sở Thiên Nhai.

Hắn rất muốn cười, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Phong Băng, lại không cười được nữa.

Trái tim hắn không kìm được đập rộn lên, nhất thời không dám ngẩng đầu nên nhìn nàng.

Rất lâu sau...

Đột nhiên nàng lại gần hắn, nhanh chóng hôn nhẹ lên má hắn, dùng âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe được, thì thào bên tay hắn, như than thở, lại vừa như hạ quyết tâm gì đó: “Đệ hãy nhớ, đệ nợ ta một vết thương...”

Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy nàng đã đứng ở xa, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao.

Lúc này, vẻ đẹp của Phong Băng bột phát, ánh mắt như gần như xa, phiêu du vô định. Khuôn mặt trọng thương vừa hồi phục trắng bệch, lạnh lùng kiêu ngạo như một khối băng, giống như là một khối hóa thạch được ánh trăng đẽo tạc tỉ mỉ. Đôi môi nàng giống như được phủ một lớp phấn hồng nhạt, ôn nhuận như ngọc, lẽ nào vừa chạm vào khuôn mặt hắn chính là đôi môi hồng kia hay sao?

Hắn đột nhiên hoài nghi bản thân không biết có phải đang ở trong một giấc mộng ngọt ngào, biết là cuối cùng cũng phải tỉnh giấc, nhưng lại hy vọng nó kéo dài mãi mãi.

Mái tóc dài đen nhánh của nàng phấp phơ trong gió đêm, giống như đêm đó, mái tóc nàng cũng tung bay, khi hắn ôm nàng chạy điên cuồng trên hoang nguyên.

Sở Thiên Nhai nhất thời ngẩn người ra.

Chỉ ngơ ngẩn nhớ lại lời nàng.

Ta nợ nàng một vết thương?

Sau đó hắn biết!

Hắn biết, bản thân hắn vĩnh viễn không quên được hình ảnh nàng trong khoảnh khắc đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.