Pha Lê Trắng Tinh Khôi

Chương 10: Chương 10. Điều Bí Ẩn Trong Căn Phòng Đá





Trên lớp học.
Bây giờ là tiết học Hóa. Thầy giáo trả lại bài kiểm tra ngày hôm trước.
" Lớp mình có một bạn được điểm tuyệt đối. Là học sinh mới Hoàng Khải Minh "
" Ồ "
Cả lớp vang tràng vỗ tay lớn . Mọi người hướng mắt về Khải Minh, như một phần thưởng đáng giá dành cho người giỏi nhất. Số người còn lại quay sang tôi chế nhạo
" Ngu ngốc "
Thật bất ngờ. Tôi vốn là học sinh xuất sắc nhất. Đặc biệt là môn Hóa. Từ khi vào lớp đến giờ. Chưa có một ai đạt thành tích vượt trội hơn tôi cả. Vậy mà học sinh mới vào đã nhảy lên con số 1. Còn chưa kể, bài kiểm tra đợt này là đề nâng cao đòi hỏi tư duy cao. Tôi dám chắc cậu ta không phải người nữa rồi.
Lên bục giảng lấy bài kiểm tra. Thầy giáo khẽ lên tiếng nhắc nhở
" Lần sau cố gằng hơn. Đợt này, điểm em xếp thứ 3 lớp "
Ôm đau thương trở lại bàn học. Khải Minh bên kia khẽ nháy mắt cười duyên
" Lần sau cố hơn nhé "
Nhìn đối thủ nặng kí của mình mà tôi không khỏi rớt nước mắt
" Tại sao lại có người vừa giỏi vừa đẹp trai thế chứ "
...

Chuông trường vang lên. Kết thúc một buổi học đầy căng thẳng và mệt mỏi. Mới đi đến cổng trường. An Yên từ đâu bay tới kéo tôi đi
" Đi ra đây cùng mình "
Trên đường đến điểm hẹn bí mật. AN Yên hỏi rất nhiều chuyện
" Nghe nói lớp cậu có vụ cháy, cậu không bị sao chứ ??? "
Tôi khẽ cười : " Mình không sao "
An Yên gương mặt như mếu máo , đôi mắt ngấn nước như sắp khóc " Tố Vân mà có việc gì thì tớ biết sống làm sao "
Nhìn cô bé tội nghiệp. Tôi không khỏi đau nhói trong lòng. Một ngày không xa khi không còn tôi nữa. CÔ ấy sẽ phải sống như thế nào đây, sẽ còn ai bảo vệ trong những lần gặp bọn nguy hiểm nữa. Tôi không biết, không chắc, và cũng không thể làm được gì.
Chúng tôi đi với nhau hết quãng đường còn lại. Tiếp đến là ngã ba lớn. An Yên loay hoay tờ giấy trong cặp
" Rõ ràng mẹ bảo đi hết đoạn này là tới mà "
Tôi hỏi " Chúng ta tìm gì vậy "
" LÀ căn nhà đá xanh 2 tầng "
Nhìn xung quanh. Phía bên trái cạnh hồ nước có một biệt thự tối tăm che phủ bởi cỏ hoang. Đặc biệt căn nhà đó được làm bằng đá ngọc bích xanh lá. Thoáng ẩn vẻ huyền bí kì lạ. Tôi kéo tay An Yên, chỉ về hướng đó
" Là nó sao "
" Ồ, đúng rồi "
...

Hiện tại tôi đang đứng trước căn nhà mà An Yên đã đề cập tới.
" Chúng ta vào thôi "
CÔ gái nhỏ kéo tay tôi đẩy cửa bước vào.
Khác hẳn với vẻ lạ lẫm và tối tăm phía bên ngoài. Đi vào trong nắng chói qua khung cửa sổ, truyền cho căn phòng một màu sáng tinh khôi. Một bà cụ từ đâu xuất hiện
" Là Tiểu An sao "
An Yên lao chồm về phía trước kia. Tay ôm chặt lấy cổ bà lão
" Con nhớ Ngoại chết đi được "
" Bỏ ta ra nhột quá đi con bé này "
Nhìn sang tôi, AN Yên giới thiệu
" Đây là bà ngoại của mình, là thầy bói giỏi nhất khu này "
Tôi cúi đầu chào
" Cháu chào bà "
Ngoại hướng lên nhìn tôi, chợt gương mặt thay đổi xanh xao. Đôi mắt bà trở nên trong veo và sáng. Cứ vậy nhìn tôi lâu thật lâu
An Yên nãy giờ ôm lấy bà, khẽ nũng nịu.
" Đây là bạn con, Ngoại coi thử cho bạn con nhé "
Bà lão không nói gì, nhìn tôi thở dài
" Cơ thể đó phát ra một luồng âm khí nặng nề, đôi mắt kia có một vật cản lớn. đây là lần đầu tiên ta được gặp người như vậy"
Rồi Ngoại bất chợt cầm lấy tay tôi, bắt đầu nhắm mắt suy nghĩ. Một lát sau mới hé mắt cắn môi :
" Con nên cẩn thận khi đưa ra quyết định sẽ sống hoặc chết. Nếu phải chọn giữa chàng trai mang lại cho con hạnh phúc và một chàng trai có khả năng che chở cho con. Đừng suy nghĩ nhiều. Hãy yêu người sẽ bảo vệ cho con suốt cuộc đời "



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.