Pha Lê Trắng Tinh Khôi

Chương 2: Chương 2. Vô Hình




Sáng hôm sau
Tôi thức dậy trong một căn phòng chật hẹp, xung quanh chỉ đơn độc bốn bức tường đen trỗng rỗng. Chiếc giường đá tôi đang nằm, bỗng chảy ra một dòng máu đen bí hiểm.
Lại một đêm đáng sợ trôi qua.
Tôi bước xuống nhà trong cơn đau thể xác. Vội lấy trong tủ lạnh ra hộp thủy tinh màu đỏ dẫm. Uống hết thật nhanh. Cơ thể bỗng trở nên nhẹ nhõm đến khó tin
Tôi là một ma cà rồng lai chủng tộc. Dù mang một nửa dòng máu con người nhưng tôi vẫn mang nhưng cơn đau xé thịt, vào thời điểm đó. Tôi trở thành một con thú hoang khát máu.
Mỗi tháng, cứ vào ngày rằm, khi trăng tròn xuất hiện. Bản chất tôi được phơi bày. Đôi mắt tôi tạo lên một nguồn sáng tia laze, biến mọi thứ tôi nhìn thấy trở lên bốc cháy. Đó cũng chính là lý do căn phòng này chỉ trơ trọi một chiếc giường đá lạnh căm.
Tôi cũng mang một biểu trưng đặc biệt của ma cà rồng. Đó là khả năng tự điều tiết máu. Có những khi bản thân điên cuồng, dòng máu trên cơ thể bị lấy đi quá lớn. Thì tôi vẫn không thể chết
Biét rằng, ma cà rồng có tuổi thọ từ 200-> 300 năm. Một điều kì diệu mà khoa học không bao giờ có thể chứng minh.
...
Tôi mặc quần áo cẩn thận rồi bước xuống nhà. Mọi người đang có mặt trong bữa ăn sáng đầy vui vẻ. Sự hiện diện của tôi làm mọi thứ trở lên âm u chán ghét.
" Tố Vân cùng ngồi xuống ăn đi " Chú Đình Văn lên tiếng
Nói là vậy, nhưng khuôn mắt kia vẫn không che dấu được nét đăm chiêu khó chịu.

" Cháu không đói, cháu đến trường trước " Tôi đi giày rồi bước ra ngoài.
Người được nói đến là em trai của bố. Chú ấy là một kẻ tham vọng và luôn khoa khát có tất cả. Trước khi ra đi, bố tôi để lại giấy chuyển nhượng tài sản và di chúc cầu xin chú ấy nuôi tôi khôn lớn
Nhưng suốt quãng thời gian có mặt trong cái gia đình ấy. Tôi bị coi như một thứ rác rởi và đáng kinh tởm. Chịu sự coi thường của cả cô chú lẫn các em.
---
Đến lớp học. Mọi thứ vẫn diễn ra như thường ngày. Vẫn cái cách họ coi tôi như một hầu gái
" Mua đồ ăn sáng cho tao "
Khả Vy đập chút tiền lẻ lên bàn.
Theo sau đó, là một đống tiền lẻ được ném đến trước mặt.
" Mua cho tao một sữa bò không đường "
" Mua tao một chai sting "
" còn tao là bánh mì nhân mật ong "
...

Cầm tiền chạy xuống căn tin. Nhưng nhận được thông báo đóng cửa. Lại chạy xuống dưới cổng trường. Một lát sau trở về trong tình trạng mệt lừ.
Tôi ngồi bệt xuống cầu thang để nghỉ. Bỗng hộp sữa trong bịch lăn xuống dưới. Chưa kịp nhặt lại thì...
" Bẹp "
Tôi ngơ ngác nhìn từ chiếc giày đen cho đến khuôn mặt.
Là một chàng trai có mái tóc đen óng ánh, dáng người lớn lao và đặc biệt khuôn mặt có nhiều góc cạnh.
Nhìn một hồi lâu. Cậu ta không có ý nói gì. Tiếng chuông trường reo lên. Tôi toan tính bỏ đi thì bất chợt bị kéo lại
" Cô chưa bao giờ được học cách xin lỗi sao "
Cuối cùng. Âm thanh mong đợi được thốt ra. Nhưng từ ngữ không như những gì đã nghĩ
" Tôi xin lỗi " Đối với một người đàn ông xa lạ. Việc hạ thấp bản thân mình là cần thiết hơn cả.
" Còn giày " Chàng trai hướng mắt xuống phía dưới
Hóa ra lúc nãy sữa bị vỡ, văng lên đôi giày đen cao cấp kia. Bản thân tôi nghĩ đó là một sai lầm. Nhưng... chẳng lẽ cậu ta bắt tôi làm việc đó
Đứng đơ như tượng chờ sự khoan hồng. Nhưng bên kia không có dấu hiệu. Đành rằng, tôi là người thua cuộc
TÔi rút trong túi ra một chiếc khăn tay rồi cặm cụi lau sạch. Không quá khó khăn với một đôi giày da hàng hiệu. Chỉ vài phút. Chiếc giày sáng bóng trở lại
Cậu ta buông tha tôi và lặng lẽ bước đi. Bóng dáng xa xăm ấy đi về phía Ban A. Tôi nhặt đồ phủi bụi rồi bước về.
Nhưng... nãy giờ đã vào lớp được 10p. Tôi lao như bay lên lớp học. Đã quá trễ. Tiết học của ông thầy sát thủ được diễn ra. Tôi không mong mỏi được tha thứ nữa rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.