Phá Quân Mệnh

Chương 1: Tôi Không Cần Sự Bù Đắp Của Bà!





"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?"
"Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không.."
"Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."
Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.
Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.
Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Từ cách ăn mặc cho đến đồ trang sức đều chứng tỏ đây là một quý bà sang trọng.
Quý bà này là mẹ ruột của anh, tên bà ta là Chu Tình.
Bên cạnh Chu Tình còn có một người đàn ông trung niên, ông ta cúi người rất thấp, vẻ mặt vô cùng cung kính.
"Tiểu Phàm, bây giờ chỉ có con mới giúp được em trai con thôi, chỉ cần con đồng ý trở về thì con sẽ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp, mọi thiệt thòi mà con phải chịu trong những năm qua."
“Đủ rồi!”
Không đợi Chu Tình nói hết câu, Diệp Phàm đã bực bội quát nhẹ.

Chu Tình đang chăm chú khuyên nhủ, bà ta giật nảy mình, lập tức ngậm miệng lại.
"Tim tôi mười hai năm? Bà có tin được câu nói này của mình không?"
"Từ nhỏ tôi đã không giống với những đứa trẻ khác, không khóc lóc, không quậy phá, mãi đến bốn tuổi mới biết đi, năm tuổi mới nói được một câu nguyên vẹn...!Các người cho rằng tôi là đồ quái thai, biết bao lần nói tôi là điểm xấu, làm nhà họ Diệp mất mặt, sẽ mang tới tai họa cho nhà họ Diệp.

Sự tồn tại của tôi chẳng hề quan trọng, thậm chí còn thua cả một con chó".
"Đứa em trai thân yêu của tôi được các người yêu thương chiều chuộng từ nhỏ, cả nhà họ Diệp vây quanh nó, còn tôi thì sao? Chẳng khác nào một đứa trẻ mồ côi, không ai hỏi thăm, không chết đói là được!".
"Nếu nhớ đến tôi thì cũng chỉ là bắt tôi chịu tội thay cho em trai, thậm chí còn không để tôi có cơ hội phản bác, bởi vì tôi là đồ quái thai, làm mất mặt nhà họ Diệp.


Mới mười tuổi tôi đã bị lừa khỏi gia tộc, thế nhưng các người chưa bao giờ đi tìm tôi, nếu không có thầy tôi thì e rằng Diệp Phàm này đã chết đói ngoài đường từ lâu rồi!"
"Bây giờ nó bị bệnh máu trắng, cần ghép tủy nên mới tới tim tôi, các người tưởng tôi không biết gì về thế lực nhà họ Diệp các người sao? Nếu muốn tìm thì mười hai năm trước các người đã chẳng để tôi lưu lạc ngoài đường giữa mùa đông giá lạnh như thế!".
Mỗi một câu nói của Diệp Phàm như một chiếc búa giáng mạnh vào người quý bà kia.
Nhưng điều nực cười là Chu Tình không hề tỏ ra áy náy, mà ngược lại còn lo rằng Diệp Phàm sẽ không quay về.
Nhìn thấy vẻ mặt ấy của bà ta, Diệp Phàm càng cảm thấy thất vọng hơn, vốn anh tưởng rằng Chu Tình sẽ cảm thấy ăn năn, thế nhưng anh đã nhầm.
"Tiểu Phàm, con biết hết rồi thì mẹ cũng không nói nhiều nữa.

Ba tháng sau em trai con cần ghép tủy, chỉ có con mới cứu được thằng bé, dù thế nào con cũng phải về nhà họ Diệp.

Con hãy tha thứ cho mẹ, mẹ sẽ bù đắp cho con..."
Chu Tình nói với vẻ đau đớn, sau đó bà ta nhìn sang người đàn ông trung niên bên cạnh và nói: "Diệp Trung, đừng làm Tiểu Phàm bị thương!"
Vừa dứt lời, người đàn ông trung niên đang đứng cung kính bên cạnh nhìn về phía Diệp Phàm, chắp tay nói xin lỗi: "Cậu Cả, A Trung phải đắc tội với cậu rồi".
"Ha ha, phải dùng đến vũ lực cơ à?"
Diệp Phàm cười nhạo, trên mặt chỉ toàn sự mỉa mai.

Mặc dù trông biểu cảm của bà ta rất đau đớn, nhưng chẳng có vẻ gì là hối lỗi, ngược lại người đàn ông trung niên kia lại cảm thấy có chút lúng túng.
"Cậu Cả, đắc tội rồi!"
Người đàn ông trung niên lại chắp tay vào nhau, sau đó bàn tay của ông ta vung ra nhanh như chớp, chộp lấy vai của Diệp Phàm.
"Chậm, chậm quá đấy."
Diệp Phàm khẽ lắc đầu nói.


Anh không né tránh gì cả, bàn tay anh đụng thằng vào tay của người đàn ông trung niên, trông thì chậm như thực tế lại rất nhanh.
Nguy hiểm!
Người đàn ông trung niên kinh hãi, ông ta cảm nhận được một mối nguy hiểm to lớn.

Chưởng này của Diệp Phàm trông thì có vẻ như không có mấy sức lực, nhưng lại phát ra âm thanh xé gió.
Đang định thay đổi chiêu thức thì ông ta bỗng cảm nhận được cơn đau đớn kịch liệt truyền tới từ bàn tay, như vừa bị búa sắt đập trúng.
Cơn đau thầu xương này khiến ông ta toát mồ hôi lạnh.

Bàn tay của ông ta bị Diệp Phàm đánh gãy xương ngón tay nhô lên một cách đáng sợ.

Nếu không có sức nhẫn nhịn hơn hẳn người bình thường vì đã tập võ lâu năm thì ông ta đã gào lên một cách đau đớn rồi.
Diệp Phàm không rút tay về, bàn tay anh lại đánh vào vai người đàn ông trung niên.

“Bịch” một tiếng, người đàn ông trung niên kia quỳ phịch xuống mặt đất, trên mặt chỉ toàn sự kinh hãi.
Đã ở nhà họ Diệp mấy chục năm nay, tất nhiên là ông ta biết rõ về chuyện của Diệp Phàm, chỉ có điều ông ta không ngờ cậu Cả từng bị coi là quái thai và bị mọi người vứt bỏ lại đáng sợ đến mức này.
Nhìn thấy cảnh này, Chu Tình cũng không ngồi yên được nữa.

Diệp Trung đã theo nhà họ Diệp rất lâu rồi, được ban cho mang họ Diệp.
Mấy người bộ đội đặc chủng bình thường cũng không làm gì được ông ta, bây giờ lại thua Diệp Phàm chỉ sau một đòn đánh, khiến trong lòng bà ta không ngừng dậy sóng.
"Còn ai nữa không? Mau gọi tới đây luôn đi, lát nữa tôi còn phải đi đón vợ tôi tan ca", Diệp Phàm nhìn Chu Tình, nói bằng giọng điệu hờ hững.

Trong lòng anh, không có chuyện gì quan trọng hơn vợ mình cả.
"Tiểu Phàm, mẹ lại sai rồi, con tha thứ cho mẹ được không, vừa rồi mẹ buộc lòng phải làm vậy".
"Mẹ rất mừng vì con giỏi võ như thế.

Những năm qua con vất vả lắm đúng không? Con hãy cho mẹ một cơ hội để bù đắp cho con, Tiểu Phàm, mẹ sai rồi."
Chu Tình bỗng kích động chạy tới bắt lấy cánh tay Diệp Phàm, bà ta vừa nói vừa khóc, quả thực là rất đáng thương.
Diệp Phàm lắc đầu, anh cười lạnh nói: “Bù đắp ấy hả? Tôi không cần! Nếu em trai thân yêu của tôi không bị bệnh máu trắng thì liệu các người có tới tìm tôi không?"
"Nếu không vì chỉ có tủy của tôi là phù hợp, liệu bà có nhớ rằng trên thế gian này còn một người tên là Diệp Phàm không? Có nhớ mình còn một đứa con trai lớn không?"
"Tôi không cần bù đắp gì hết, bà không bù đắp nổi đầu, bà cũng không xứng làm mẹ tôi"
Chu Tình ôm mặt khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Bà ta biết mình và nhà họ Diệp nợ Diệp
Phàm quá nhiều, quyết định vừa rồi của bà ta cũng khiến Diệp Phàm càng thêm thất vọng.

Nhưng nếu không có tủy của Diệp Phàm thì con trai út của bà ta sẽ không qua khỏi mất.
"Tiểu Phàm, mẹ quỳ xuống van xin con, chỉ cần con trở về.
"Tiểu Phàm, mẹ lại sai rồi, con tha thứ cho mẹ được không, vừa rồi mẹ buộc lòng phải làm vậy".
"Mẹ rất mừng vì con giỏi võ như thế.

Những năm qua con vất vả lắm đúng không? Con hãy cho mẹ một cơ hội để bù đắp cho con, Tiểu Phàm, mẹ sai rồi."
Chu Tình bỗng kích động chạy tới bắt lấy cánh tay Diệp Phàm, bà ta vừa nói vừa khóc, quả thực là rất đáng thương.
Diệp Phàm lắc đầu, anh cười lạnh nói: “Bù đắp ấy hả? Tôi không cần! Nếu em trai thân yêu của tôi không bị bệnh máu trắng thì liệu các người có tới tìm tôi không?"
"Nếu không vì chỉ có tủy của tôi là phù hợp, liệu bà có nhớ rằng trên thế gian này còn một người tên là Diệp Phàm không? Có nhớ mình còn một đứa con trai lớn không?"
"Tôi không cần bù đắp gì hết, bà không bù đắp nổi đầu, bà cũng không xứng làm mẹ tôi"

Chu Tình ôm mặt khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Bà ta biết mình và nhà họ Diệp nợ Diệp
Phàm quá nhiều, quyết định vừa rồi của bà ta cũng khiến Diệp Phàm càng thêm thất vọng.

Nhưng nếu không có tủy của Diệp Phàm thì con trai út của bà ta sẽ không qua khỏi mất.
"Tiểu Phàm, mẹ quỳ xuống van xin con, chỉ cần con trở về."
Vừa nói, Chu Tình vừa khuy gối định quỳ xuống.

Người đàn ông trung niên đang quỳ bên cạnh ngạc nhiên tột độ.

Bà ta là Chu Tình cơ mà, là bà chủ nắm quyền trong nhà họ Diệp, vậy mà lại quỳ xuống trước mặt người khác, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì người khác sẽ sợ chết khiếp mất, huống chi người mà bà ta quỳ còn là con trai mình.
Ông ta mấp máy bờ môi, muốn can ngăn nhưng đến cuối cùng vẫn không nói được thành lời.
Diệp Phàm nhíu chặt mày, vào lúc Chu Tình sắp quỳ xuống thì anh cũng đưa tay ra.
Suy cho cùng anh vẫn mềm lòng, dù thế nào thì đây cũng là mẹ ruột của anh, sao anh có thể để bà ta quỳ xuống trước mặt mình được?
Bàn tay tràn trề sức lực giữ chặt lấy bả vai Chu Tinh, khiến bà ta không thể quỳ xuống được.

Chu Tình mừng thầm trong lòng, bà ta không quỳ xuống nữa, mà thuận thế ôm lấy eo Diệp Phàm, không ngừng xin lỗi anh.
Diệp Phàm nhíu mày, anh đầy vài lần nhưng không đầy ra được.
Rất lâu sau, Diệp Phàm mới hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Dừng màn kịch của bà lại đi, tìm một người nào đó mà tôi có thể liên lạc được, ba tháng sau tôi sẽ đi hiến tủy, nhưng từ giờ trở đi nhà họ Diệp sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với tôi nữa!”
Chu Tình vui mừng khôn xiết, bà ta đứng thằng người lên, nhìn Diệp Phàm và nói trong sự kich động: “Tiểu Phàm, cám ơn con, mẹ đã nói là sẽ bù đắp cho con rồi mà, con sẽ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp.

Mẹ sẽ bào Diệp Trung ở lại đây, tất cả sản nghiệp của nhà họ Diệp ở thành phố Cảng đều sẽ nghe theo sự sắp xếp của con....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.