Phá Quân Mệnh

Chương 1005



Nỗi nhục quá lớn!  

Bản thân đường đường là tiểu tông sư, nhưng lại một thằng ranh mới là ám kình đại thành từ đâu tới đánh cho tới hộc máu!  

Linh Hồ Tinh Phong tức điên người, hận một nỗi không thể tự thiêu bản thân được luôn!  

Hắn ta không hiểu, cơ thể Diệp Hạo tại sao lại đột nhiên phát ra nguồn công lực mạnh tới thế.  

Khách khứa lúc này ai nấy cũng đều vô cùng kinh hãi trước biểu hiện kỳ lạ của Diệp Hạo.  

Linh Hồ Uyển Nhi hai tay ôm chặt miệng, cô ta ngạc nhiên không biết tại sao Diệp Hạo lại có thể mạnh tới vậy, chuyện này quá phi khoa học...   

Diệp Hạo đứng trên khán đài mê mẩn cảm giác bản thân tràn đầy sức mạnh, vừa rồi nguồn nội lực do Linh Hồ Tinh Phong đưa vào trong cơ thể anh, đã vô tình kích hoạt nguồn công lực do Độc Cô Thiên Đao truyền cho anh.  

Cũng có nghĩa, cơ thể của Diệp Hạo giống như ngôi nhà chứa của nguồn công lực đó, còn nội lực do Linh Hồ Tinh Phong đánh vào, đã phá vỡ ngôi nhà.  

Nguồn công lực ẩn chứa này đương nhiên sẽ không đồng ý, nên dần lụi đi, khiến Diệp Hạo có phần lo lắng.  

Cũng tức là nói, anh không thể duy trì nó được lâu!  

“Mẹ nó chứ!”  

Diệp Hạo thầm chửi một tiếng, nhục quá mà, lại không thể cầm cự được lâu...  

Ngay lúc sau gương mặt Diệp Hạo trở nên tối sầm, anh tức tốc nhảy từ khán đài xuống rồi xông thẳng tới Linh Hồ Tinh Phong.  

Định ra tay giết chết Linh Hồ Tinh Phong sao?  

Diệp Hạo lại dám có hành động như vậy, chân anh nhắm thẳng vào đầu Linh Hồ Tinh Phong, nếu hắn ta bị anh đá trúng, sẽ không thể nào lường trước được hậu quả.  

“Soạt!”  

Đúng lúc này, một tách trà bay nhanh về phía Diệp Hạo, anh vội vàng quay người lại đấm vỡ tách trà.  

Bịch!  

Tách trà vỡ tan, còn anh lại bị đánh bay, cả người đập vào mặt bàn.  

Lúc này mu bàn tay Diệp Hạo bị rách một mảng do mảnh chén rạch vào khiến máu chảy thành dòng, ánh mắt anh trở nên hung hăng nhìn về phía chiếc chén trà bay ra.  

Ngồi bên cạnh ông cụ Linh Hồ là một người ông già râu tóc bạc phơ, cũng đang lạnh lùng nhìn lại anh.  

“Ông già chết tiệt...”, Diệp Hạo thầm chửi một tiếng, vì được mở rộng tầm mắt trước sức mạnh của Độc Cô Thiên Đao cho nên bây giờ anh cũng đã không cảm thấy quá trầm trồ trước những người mạnh như thế này.  

Người vừa ra tay chính là Linh Hồ Tư Không, bậc trưởng lão của nhà họ Linh Hồ.  

“Đại sư huynh, nhận lấy kiếm!”, đúng lúc này Linh Hồ Mộc Thanh quay lại, vứt thanh kiếm cho Linh Hồ Tinh Phong.  

“Diệp Hạo, chịu chết đi!”  

Đón lấy Tuyệt Ảnh Kiếm, Linh Hồ Tinh Phong liền hô lớn, thanh kiếm được rút ra loé lên một luồng sáng.  

Soạt soạt soạt...  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.