Phá Quân Mệnh

Chương 1043



Ông cụ này có thể nhìn ra được vết thương do kiếm, anh cũng không có gì phải giấu, dù sao ông ấy cũng đã cứu bọn họ.  

Nghe đến vây giết, sắc mặt ông cụ đột nhiên thay đổi, Diệp Hạo vội nói: “Ông không cần lo lắng, mấy người đó đều đã bị chúng tôi tiêu diệt rồi, bọn họ sẽ không đến tìm trả thù đâu”.  

Diệp Hạo tin rằng, Linh Hồ Mộc Thanh quay về sẽ kể lại mọi chuyện đã xảy ra tối qua cho Linh Hồ Tinh Phong, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không phái người đuổi giết.  

Quan trọng hơn là Linh Hồ Uyển Nhi bị Linh Hồ Ngọc Nhu đâm một kiếm, đối với anh thì rắc rối này khó giải quyết hơn, mà Linh Hồ Ngọc Nhu bỏ trốn, cũng không tìm được.  

Ông cụ nhẹ nhõm trong lòng, nhưng lại thẳng thắn thừa nhận bọn họ đã giết người như vậy cũng khiến trong lòng ông kinh sợ nhưng cũng không nói gì thêm.  

“Cậu trai à, vết thương của hai người, nhất là vết thương của cậu thực sự thì quá nhiều, tôi chỉ có thể dùng một ít thảo dược đắp lên cho cậu. Tuy là hiệu quả cũng không tệ nhưng muốn phục hồi nhanh hơn thì phải đến bệnh viện lớn, nhất là vết thương ở vai cậu, đâm xuyên từ trước ra sau, khá là phiền phức”.  

“Cô gái này cũng có phần nghiêm trọng. Vết thương sau lưng bị kiếm đâm vào rất sâu, lại bị mất máu quá nhiều, cơ thể suy nhược, tôi đề nghị là trong vòng ba ngày tới cậu phải nhanh chóng đến bệnh viện đi!”  

Ông cụ nghiêm túc nói, ở đây chỉ là một thôn nhỏ miền núi, nhà dân không nhiều, đa phần toàn là người già, phụ nữ, trẻ em, đến cả tín hiệu điện thoại cũng không có. Thuốc ở đây rất ít, ông cụ cũng chỉ có thể giúp được như vậy.  

Diệp Hạo hiểu ý ông cụ, nơi này quá hẻo lánh, ông cụ này biết chút y thuật, đã rất giỏi rồi.  

Có lẽ đã từng là bác sĩ, sau khi nghỉ hưu thì về dưỡng lão ở vùng núi này, hoặc đơn giản chính là bác sĩ ở đây.  

Tất nhiên, hai người họ cả người đều là máu xuất hiện ở đây, dù có nói không bị người khác tìm đến báo thù nhưng ông cụ vẫn có chút cảnh giác.  

“Ông à, chỗ này cách thành phố bao xa?”, Diệp Hạo hỏi.  

"Bốn mươi cây số, các cậu cứ dưỡng sức hai ngày đã, rồi sau đó tới cổng thôn sẽ có một con đường nhỏ. Đi về phía bắc không đến mười cây số, có ngã ba đường. Đi bên tay phải rồi đi thẳng về phía trước sẽ đến đường cao tốc. Ở đó có những chuyến xe buýt chạy ngang qua có thể vào thành phố”.  

Diệp Hạo tặc lưỡi sau khi nghe xong, thật sự quá hẻo lánh, đi một đoạn đường dài phải mất một hai giờ như thế mà chỉ đến được đường cao tốc.   

“Ông à, phòng khám của ông sao lại ở đây, ở một nơi hẻo lánh như vậy thì có thể kiếm tiền được không?”, Diệp Hạo không nhịn được mà hỏi.  

“Hahaha”.  

Ông lão lắc đầu cười: "Không kiếm tiền, những người ở đây cũng trạc tuổi tôi. Thanh niên đều đi làm ăn hoặc chuyển ra ngoài ở cả rồi, những người già ở đây đến chữa bệnh thì làm gì có tiền trả chứ”.  

“Vậy ông...”  

"Tôi sao, chỉ là một thầy lang mà thôi. Tôi không có học thức, chỉ là trước đây từng hành nghề y với sư phụ của mình, nhưng sau này sư phụ mất rồi, chỉ còn mình tôi. Tôi làm theo di nguyện của ông ấy, tiếp tục làm một thầy lang". 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.