Phá Quân Mệnh

Chương 1103



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Qua một lúc lâu, sau khi Diệp Hạo liên tục cầu xin, Linh Hồ Uyển Nhi mới dừng lại, lúc này hai mắt Diệp Hạo thâm đen, giống như một con gấu trúc.  

Chỉ là Linh Hồ Uyển Nhi vẫn vô cùng tức giận, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, ánh mắt như là có thể giế t chết Diệp Hạo ngàn vạn lần.  

“Nữ bạo chúa...”, Diệp Hạo rất tức giận nhưng cũng không dám nói ra, bây giờ Linh Hồ Uyển Nhi như là một ngọn núi lửa, chỉ đụng vào sẽ nổ tung.  

“Tôi nói cho anh biết, chuyện vừa rồi anh phải quên đi cho tôi, còn nữa, tối nay anh ngủ bên ngoài, một mình tôi ngủ trong lều”, tức giận và xấu hổ nói hết câu, cô ta lập tức đeo túi lên rồi đi nhanh ra ngoài.  

...  

Bên kia đám người Âu Dương Ngọc Quân cũng dậy sớm, tối hôm qua cực kỳ nguy hiểm, dù sao bầy sói cũng rút lui, nhưng những rắc rối mới vẫn chưa được giải quyết.  

Zado bị sốt, ban ngày cậu ta rơi xuống hố băng, tối đến lại bị sói cắn, thân nhiệt của Zado lúc này giống như một chiếc ấm đun nước vậy.  

Bây giờ bọn họ không đi tiếp được nữa, Zado bị sốt thì đầu tiên phải hạ sốt, sau đó cần nghỉ ngơi, thứ ba là không thể để dính gió, tốt nhất là nên tìm một cái hang động.  

Cái bếp nhỏ họ mang theo đã gần hết dầu nên phải để lại một ít để dùng trong trường hợp khẩn cấp.  

“Long Linh, tôi thử đi xem có tìm được chút củi nào không, mọi người trốn ở đây trước đi”, Âu Dương Ngọc Quân tìm một ít củi, đun ít nước nóng, rồi nướng chút thịt sói.  

“Được, nhớ đừng đi xa, nếu không lạc đường thì sẽ phiền phức lắm”, Long Linh dặn dò.  

“Đừng lo lắng, tôi còn mang theo thứ này”, Âu Dương Ngọc Quân lấy trong ba lô ra một hộp giấy, mở ra thì bên trong chính là những chiếc bánh vừng thơm phức.  

“Mỗi khi đi được một đoạn thì tôi sẽ làm một đụn tuyết, sau đó rắc cái này lên để đánh dấu, tránh bị lạc đường”.

Âu Dương Ngọc Quân đã lên kế hoạch từ lâu, bánh vừng có màu sẫm hơn, có thể rắc trực tiếp lên tuyết, nhưng có thể bị gió thổi bay.  

Tốt nhất là nên gom lại thành một đụn tuyết rồi đặt một miếng bánh vừng lên trên, sao cho thật bắt mắt và không bị bay.  

“Vậy được, anh nhớ chú ý an toàn...”  

Không có cách nào nữa, bây giờ Zado đã ở trong trạng thái hôn mê rồi, họ cũng chỉ mang theo một chút thuốc thường dùng.  

May thay, ở vị trí mà họ đang đứng, có một số tảng đá có thể cản gió, hơn nữa vị trí này cũng được ẩn nấp khá kĩ.  

“Cũng không biết Hàn Tuyết thế nào rồi...”, Long Linh ngồi xuống rồi bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh, nếu mà Hàn Tuyết thực sự xảy ra chuyện gì thì nếu như họ có thể bình an rời khỏi đây, cô thề nhất định sẽ san phẳng chùa Đạt Mẫu.  

Hai người Kham Bố Phổ Đà và Đức Tán Thượng Sư cũng phải chết với cô ta, cô ta chắc chắn sẽ không tha cho họ, là cháu gái của Hắc Long, ai dám đối xử với cô ta như thế này?  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.