Phá Quân Mệnh

Chương 1115



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chết tiệt, người lúc nãy bị bắn chết chắc chắn là người của chúng ta, chấn chỉnh tinh thần lại cho tôi…”. Tên cầm đầu thét lớn, chỉ là mới vừa bắt đầu mà thôi, xem như tên thuộc hạ này mở đầu không xuôi rồi.  

“Anh Âu Dương, chúng ta phải làm sao?”. Nhóm người này nâng cao cảnh giác nên bây giờ bọn họ muốn theo dõi sát sao cũng không thể nữa.  

Nhỡ đâu bị phát hiện mà đối phương có súng, hơn nữa đằng sau còn có người truy đuổi, nếu mà bị người phía sau phát hiện thì cũng hỏng hết.  

Âu Dương Ngọc Quân cân nhắc suy tính một chốc: “Chúng ta tìm một nơi để trốn trước, đối phương có súng, chúng ta không phải đối thủ của họ. Nếu như không có gì bất ngờ thì đợi bọn họ giao đấu, hai bên suy yếu thì chúng ta lại xuất hiện!”  

Ba người lặng lẽ biến mất. Hang động này rất lớn, như kiểu một pháo đài nhỏ dưới đất với đủ loại thạch nhũ, che giấu ba người cũng không có gì khó.  

Ba người vừa trốn được không lâu thì có tiếng bước chân truyền đến, nhưng những người này không hề phát hiện ra bọn họ mà ngay lập tức đi sâu vào bên trong.  

Mãi đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, ba người bọn họ mới từ phía sau tảng đá đi ra.  

“Bịch bịch bịch…”  

Ngay lúc đó, sâu bên trong hang động vang lên tiếng súng.  

Rốt cuộc hai bên cũng đấu nhau. Bên trong hang động mờ mịt không một tia sáng, tia lửa b ắn ra khắp nơi, trận chiến rất ác liệt.  

Một bên khác, nhóm người Hàn Tuyết, Đức Tán Thượng Sư đang đi nhanh trong tuyết thì nghe thấy tiếng súng liên tục, tất cả đều dừng lại.  

“Đức Tán Thượng Sư, đó là tiếng súng sao?”, Hàn Tuyết cau mày hỏi, cô không nghe nhầm.  

“Không sai, là tiếng súng, chúng ta phải đi nhanh lên!”. Vẻ mặt Đức Tán Thượng Sư nghiêm trọng hơn.  

Ông ấy khó hiểu trong lòng, sao ở đây lại có trận chiến lớn như vậy được, chẳng lẽ có người khác cũng phát hiện được chỗ này sao?  

Trong lòng ông ấy khẽ giật thót, thậm chí sắc mặt còn trở nên nặng nề hơn nữa.  

Tính toán dùng đủ các loại mưu kế mới khiến Hàn Tuyết ở lại nghiên cứu Khổng Tước Minh Vương Kinh để chỉ đường cho bọn họ, ngay cả Âu Dương Ngọc Quân bị kẹt trong núi tuyết, thậm chí ông ấy còn lập lời thề độc với Phật.  

Hao tốn sức lực như vậy, nếu như quả Phật Tâm bị người khác nhanh chân cuỗm mất, bản thân Đức Tán Thượng Sư sẽ tức nghẹn chết mất.  

Ức hiếp người khác cũng không cần làm vậy chứ.  

Nhưng mà có Hàn Tuyết dẫn đường, tốc độ của bọn họ càng nhanh hơn, hơn nữa tuyến đường của bọn họ cũng khác hoàn toàn.  

Tiếng súng trong hang động từ từ giảm dần, hai bên đầu có thương vong, người đứng đầu hai bên bắt đầu kêu gọi đầu hàng.  

Còn chưa được nửa đường, nếu hai bên đều chết hết thì mộ này còn trộm gì nữa.  

Một lát sau, hai nhóm trộm mộ đã đạt được thỏa thuận, hai bên cùng nhau đào mộ.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.