Phá Quân Mệnh

Chương 1124



Đao Ma Độc Cô Thiên Đao cũng trở thành một đại ma đầu ghê sợ trong giới võ đạo, thậm chí tên của ông ta cũng trở thành điều kiêng kỵ.  

Không ngờ được, ngày hôm nay lại nhìn thấy Thập tam đao Phong Ma, lại nhìn đến thanh đao lớn trong tay Diệp Hạo, lưỡi đao màu vàng, bên trên có khắc chữ đỏ như máu, lộ ra sự tà ác của nó.  

Thanh đao Bá Binh Hoàng Tuyền!  

Lương Hồng sợ hãi kêu lên, cùng lúc đó đạo cô trốn ở chỗ tối cũng thay đổi sắc mặt.  

Cả người bà ta như dâng lên sát ý, cô gái xinh đẹp bên cạnh bỗng nhiên cũng kinh sợ. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy sư phụ mình tràn ngập sát ý như vậy.  

Nhưng đạo cô cũng không định manh động, người đời đều đồn đại rằng Đao Ma đã chết rồi, trước giờ ba ta vẫn không tin, Đao Ma uy danh thiên hạ như vậy sao có thể chết được?  

Bây giờ Diệp Hạo xuất hiện càng củng cố suy nghĩ của bà ta là đúng, trong mắt hiện rõ một chút tham lam.  

Trong giới võ đạo, có lời đồn rằng Bá Binh Hoàng Tuyền không chỉ là vũ khí đánh ra sét, mà là một chiếc chìa khoá, một chiếc chìa khoá vô cùng đặc biệt!  

Đạo cô nhìn sang cô gái xinh đẹp bên cạnh: “Uẩn Nhi, người đàn ông đó có khả năng là truyền nhân của Đao Ma Độc Cô Thiên Đao, phải nhớ rõ đây là truyền nhân của đại ma đầu, sau này con phải giết hắn ta, vì chính nghĩa của tông môn chính đạo chúng ta!”  

“Sư phụ, Đao Ma rất xấu sao?”, cô gái xinh đẹp hỏi.  

“Ha ha, không chỉ là người xấu, hắn vì để luyện ma lực mà giết người không chớp mắt. Tên nhóc này đang dùng Thập tam đao Phong Ma, nghe nói là khi Đao Ma giết người thì đã lĩnh hội được, con nói xem hắn có phải là đại ma đầu không?”. Đạo cô cười lạnh nói.

“Nhưng mà…”  

Cô gái xinh đẹp mím môi nói: “Đó cũng là lời đồn thôi, lúc trước con có nghe nói tiền bối Đao Ma là một anh hùng…”  

“Hỗn xược!”  

Sắc mặt đạo cô liền tối sầm xuống: “Bây giờ con to gan nhỉ, lời của sư phụ mà cũng dám bắt bẻ?”  

“Một người đến chị dâu mình cũng cưỡng hiếp được mà con nói ông ta là anh hùng?”, đạo cô cười khẩy.  

Cô gái lập tức há hốc mồm kinh ngạc, giống như không tin, nhưng trước giờ đạo cô chưa từng lừa cô ta.  

“Có phải rất ngạc nhiên không?”  

Đạo cô hỏi, vỗ vỗ bàn tay cô ta, nghiêm nghị nói: “Đừng nói là con, năm đó trong giới võ đạo cũng dậy sóng lớn, phải biết khi đó anh trai của Đao Ma, Độc Cô Diên Khánh đang là Minh chủ của Liên minh Võ đạo”.  

“Thế mà Đao Ma dám làm ra loại chuyện trái luân thường đạo đức như thế, đó không chỉ là vả vào mặt anh trai ông ta, mà còn là sỉ nhục cả Liên minh Võ đạo, sỉ nhục tất cả những người chính nghĩa trong võ lâm, thằng nhóc đó là truyền nhân của Đao Ma, con có thể chắc chắn nó là người tốt sao?”  

“Không thể, ma đầu chỉ có thể dạy ra ma đầu!”, cô gái xinh đẹp vội nói.  

“Vậy là đúng rồi”, đạo cô cười cười, hiển nhiên là rất vừa ý, bà ta nói tiếp: “Cho nên sư phụ cần con giế t chết tên ma đầu đó, để tránh sau này gây họa cho võ lâm, con cần đứng về chính nghĩa, trừ gian diệt ác, biết chưa?”  

Cô gái nặng nề gật đầu, nhưng lại ngượng ngùng nói: “Sư phụ, nhưng thực lực của hắn không kém gì con, con còn chưa luyện thành thạo kiếm pháp Ngọc Long, bây giờ muốn giết hắn thì hơi khó nhằn…”  

“Ha ha ha… đồ đệ ngoan, giết người không nhất định phải dùng dao, cũng có thể dùng cái khác, sư phụ sẽ nghĩ cách cho con…”, đạo cô cười nhẹ, gương mặt đầy vẻ hài lòng.  

“Sư phụ trực tiếp giết hắn không phải là xong rồi sao? Chắc chắn hắn ta không phải đối thủ của người đâu!”, cô gái ngờ vực hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.