*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy nhiên, cũng có người không nhằm vào cổ phật, chính là Đức Tán thượng sư, đối với ông ta mà nói phật tâm quả càng quan trọng hơn so với cổ phật vàng ròng.
Lúc bóng đen làm nổ tượng phật vừa rồi, quả phật tâm trực tiếp bay ra và rơi xuống một nơi sau tượng Phật.
Đôi mắt của ông ta vẫn luôn chú ý tới, nên khi trận hỗn chiến vừa bắt đầu, ông ta đã từ bên cạnh chạy thẳng tới muốn lấy đi quả phật tâm.
Ngay cả Hắc Thiên cũng không phát hiện ra, bởi hắn ta cũng đang bận rộn tranh giành cổ phật vàng ròng.
Nhưng ông ta không biết rằng Diệp Hạo cũng có cùng suy nghĩ đó, vừa rồi mắt anh vẫn luôn dõi theo đồ vật trên tay tượng phật, hình thù xấu xí giống với những tóc xoắn thành vòng trên đầu phật tổ.
Diệp Hạo lặng lẽ chạy từ bên hông ra sau gốc cây to cạnh tượng Phật, quả nhiên có một quả hình dáng khó coi màu vàng nằm ở đó, nhưng điều khiến anh khó chịu là đã có một kẻ bước tới, đang cúi người muốn nhặt lên.
Diệp Hạo không chút do dự, trực tiếp nhào tới tung ra một quyền vào lạt ma trước mặt anh.
Đức Tán thượng sư vừa chuẩn bị nhặt lên thì cảm giác được nguy cơ, vung tay trái đánh về hướng Diệp Hạo- người đang lao tới.
Pằng!
Hai lòng bàn tay va chạm vào nhau, dưới đòn tấn công ập tới bất ngờ, Đức Tán bị bức phải lùi lại hai bước.
Trong mắt Diệp Hạo xẹt qua một tia ngưng trọng, đây là một cao thủ, anh chỉ giành được lợi thế vì đã tập kích bất ngờ.
Đối phương có thể nhanh chóng phản ứng lại, còn vội vàng đáp lại anh một chưởng mà chỉ lùi về phía sau hai bước, điều này cho thấy thực lực của vị lạt ma trước mặt phải cao hơn anh.
“Hòa thượng, đưa thứ đồ đó cho tôi, tôi có thể giúp ông cướp đoạt tượng phật vàng ròng”, Diệp Hạo thấp giọng gầm lên, anh không muốn gây tiếng động lớn, để tránh việc hấp dẫn những người tranh giành cổ phật về phía này.
“Nhóc con, người xuất gia có tấm lòng từ bi, tôi khuyên cậu mau rời đi đi!”, Đức Tán nhướng mày giận dữ quát nạt, không đến bước đường cùng ông ta cũng không muốn tạo sát nghiệp.
“Hừ, vậy thì không còn gì để nói nữa!”
Dứt lời, Diệp Hạo trực tiếp bạo phát, đôi chân gập cong lại, một quyền
“Phật tổ nhân từ, nhóc con cuồng vọng khuất phục cho tôi!”
Đức Tán hét lên một tiếng, một tay nhanh chóng chớp động với tốc độ như trong tưởng tượng.
“Thủ ấn phật Bàn Nhược Ba La, đền tội đi!”
Đức Tán thượng sư sử dụng bí điển của giáo phái Tây Tạng, có thể thấy ông ta muốn tốc chiến tốc thắng, trực tiếp đè bẹp Diệp Hạo bằng một phong thái vô cùng mạnh mẽ.
Ngay khi phật thủ ấn vừa ra, xung quanh có hàng chục hư ảnh đồng thời công kích về phía Diệp Hạo với tốc độ khó có thể phân biệt bằng mắt thường.