Phá Quân Mệnh

Chương 1140



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người áo đen làm nổ tung kim thể của vua Viêng Chăn, một chết một bị thương, đúng là lót đường cho người khác.   

Những kẻ tiếp quản chức thủ lĩnh nhóm đạo mộ tất cả đều chết, những người khác cũng vô cùng thê thảm.  

Điều khiến bọn họ phẫn nộ chính là cổ phần vàng ròng không phải bị cướp mất bởi một cường giả siêu cấp, mà là nhóm người Lương Hồng, thực lực của vài kẻ trong số đó còn bằng mấy người trẻ tuổi bên này!  

“Đồ đệ ngoan, chúng ta đi theo thôi”, trong bóng tối, khóe miệng đạo cô kia vẽ lên nét cười, vung phất trần, cùng cô gái xinh đẹp đi theo sau nhóm người Lương Hồng.  

Một lúc sau, mấy người Lương Hồng cắt đuôi được truy binh, nhận lấy cổ phật vàng ròng từ tay Âu Dương Lăng Vân, nhìn lướt qua thì quả nhiên thấy có dấu khắc kinh văn.  

“Ha ha ha…”, Lương Hồng cười lớn, vẻ mặt kích động, hai người Âu Dương Lăng Vân cũng cười theo.  

“Ha ha, cười vui như vậy không sợ một hồi lại khóc sao?”, một giọng nói âm nhu truyền đến, tiếng cười của cả ba đột ngột dừng lạ.  

“Ai?”, Lương Hồng lập tức hét lên một tiếng,  

“Lập tức cút ra ngoài cho tôi”, Âu Dương Lăng Vân tức giận hét lên, vẻ mặt căng thẳng đến cực điểm, hắn đã lấy được cổ phật vàng ròng, thế nhưng không thể lật thuyền trong mương được.  

"Chậc chậc, tuổi không lớn, nhưng tính khí cũng không tốt lắm”.  

Đạo cô bước ra từ chỗ tối, vẫy phất trần trong tay, nhìn ba người với nụ cười lạnh trên môi.

Nhìn thấy đạo cô từ trong chỗ tối bước ra, ba người nhóm Lương Hồng liền tỏ ra lo lắng.  

Bởi vì bọn họ cảm nhận được một nguồn áp lực vô cùng lớn, dường như đạo cô này rất lợi hại.  

“Đạo trưởng, chúng ta không thù không oán, bà lại thừa nước đục thả câu như vậy xem ra không được thoả đáng cho lắm!”, Lương Hồng trầm giọng nói, đồng thời gã ta cũng bắt đầu hồi phục lại thể lực.  

Vừa rồi chủ yếu là gã ta ra tay, cho nên tiêu hao rất nhiều năng lượng.  

“Ha ha, cậu cũng nói tôi thừa nước đục thả câu rồi còn nói cái gì thoả đáng hay không thoả đáng?”, đạo cô châm chọc cười nói.  

“Hừ, nhìn trang phục của đạo trưởng có lẽ cũng là người trong giới võ lâm, chúng tôi đều là đệ tử của Thất Tinh Tông, đạo trưởng đánh lén như vậy, không sợ Thất Tinh Tông chúng tôi tới tìm bà sao?”, Lương Hồng lôi cả Thất Tinh Tông ra chống lưng cho mình.  

Đạo cô trung niên cười một tiếng: “Thất Tinh Tông cũng mạnh đấy, nhưng đây cũng không phải địa bàn của Thất Tinh Tông, đây là cao nguyên Bắc Tạng”.  

“Giao cổ Phật bằng vàng thật ra đây, tôi có thể đồng ý thả mấy cậu đi”.  

“Thật chứ?”, Âu Dương Lăng Vân đột nhiên nói.  

“Anh Lăng Vân...”, cô gái đứng bên cạnh hắn ta hét toáng lên, không ngờ Âu Dương Lăng Vân lại đầu hàng như vậy.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.