Phá Quân Mệnh

Chương 1141



Lương Hồng do dự một lát, nét mặt trùng xuống nhưng rồi vẫn dứt khoát ném bức tượng cổ bằng vàng về phía trước, đạo cô trung niên mừng ra mặt, đưa tay ra đón lấy.  

Cũng đúng lúc này, một luồng sáng đột nhiên xuất hiện trong tay Âu Dương Lăng Vân, luồng sáng này đâm thẳng về phía đạo cô trung niên.  

“Ha ha ha...tôi biết các cậu không thành thực...”, đạo cô trung niên lạnh lùng cười, cây phất trần trên tay liền phật qua, đánh bật cây phi tiêu đang phóng về phía bà ta.  

Những thứ này đều là đồ tốt của nhà họ Mặc, Âu Dương Lăng Vân đương nhiên sẽ không giao tượng Phật cho đạo cô trung niên đó.  

Còn tượng Phật lúc này đã trở lại trong tay của Lương Hồng, bọn họ lấy được bức tượng liền lùi về phía sau, thế nhưng một bóng đen liền chặn đứng đường rút của bọn họ.  

“Bỏ cổ Phật xuống, tôi và sư phụ sẽ thả các người đi...”, bọn họ có chút kinh ngạc khi phát hiện ra bóng đen này là một cô gái, hơn nữa giọng nói lại vô cùng dễ nghe.  

“Đồ nhi, giết!”, đạo cô trung niên hô lên một tiếng, bà ta đang xông tới nhóm ba người Lương Hồng.  

Phất trần trong tay bà ta lại phất ra, một cương khí đánh mạnh ra, sắc mặt Lương Hồng biến sắc.  

Có thể sử dụng cương khí tới trình độ như vậy, chứng tỏ bà ta mạnh hơn gã ta rất nhiều, gã ta nhiều lắm cũng chỉ khiến cương khí thoát ra khỏi cơ thể mà thôi.  

“Giết!”  

Lương Hồng hét lên, sử dụng kiếm thuật Thất Tinh, chặt đứt cương khí của đạo cô đánh tới.  

Một bên khác, đệ tử của đạo cô trung niên vẫn cầm chặt kiếm mà vẫn chưa rút ra, nhẹ nhàng nói: “Các người mau bỏ cổ Phật xuống, các người không phải là đối thủ của sư phụ tôi, bằng không tôi chỉ đành ra tay với các người!”  

“Giết!”  

Âu Dương Lăng Vân chỉ đáp lại đúng một chữ!  

Cô gái mặc áo đen đó cùng hắn ta chiến đấu, bức tượng Phật được hắn ta giao lại cho cô gái trong nhóm, rồi lao vào chiến đấu.  

Thế nhưng trận chiến giữa bọn họ chỉ diễn ra trong khoảng thời gian rất ngắn, chưa tới một phút Lương Hồng đã ho ra máu, sau khi bị phất trần đánh trúng.  

Tiếp ngay đó đạo cô trung niên hướng về phía Âu Dương Lăng Vân, chỉ sau mấy chiêu Âu Dương Lăng Vân cũng bị đánh bay, chỉ còn lại mình cô gái đang ôm bức tượng cổ Phật bằng vàng, cô ta bị doạ sợ mà lùi bước về phía sau.  

“Khốn nạn, bà dám cướp cổ Phật của chúng tôi đi, Thất Tinh Tông chúng tôi sẽ truy sát bà tới chân trời góc bể”, Lương Hồng tức giận quát lên một tiếng.  

Thế nhưng gã ta không phải là đối thủ của đạo cô, cho dù có xông lên, cũng tự mình rước khổ vào thân.  

“Ha ha, còn nói thêm một câu, tôi sẽ lập tức cắt đứt luôn cái lưỡi của cậu cho chuột gặm, có tin không hả?”, đạo cô trung niên lạnh lùng cười nói.  

Lương Hồng nắm chặt nắm đấm, tức nghẹn họng.  

Là đệ tử của Thất Tinh Tông, ai dám đối xử với gã ta như vậy chứ?  

Không có, trước giờ chưa từng có ai làm như vậy!  

Thế nhưng đây là Bắc Tạng, chứ không phải địa bàn của Thất Tinh Tông!  

Chỉ thấy đạo cô trung niên phất cây phất trần trong tay, đánh về phía cô gái đang ôm cổ phật, cô gái đó bị doạ sợ hét lên một tiếng, rồi liền quăng cổ phật cho đạo cô.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.