Phá Quân Mệnh

Chương 1180



Sắc mặt cô ta vô cùng nhục nhã, trong lòng thì tức giận không thôi, nhưng không có cách nào khác.  

Sau khi Phương Dao nghe thấy thì quay người lại, nhìn thấy Hoắc Thanh Thanh quỳ xuống thì vẻ mặt vô cùng khó tin.  

Không ngờ Hoắc Thanh Thanh thực sự lại quỳ xuống.  

“Hahahaaa”.  

Phương Dao đắc ý cười không ngừng, vươn tay chỉ về phía Hoắc Thanh Thanh: "Hoắc Thanh Thanh, thật không ngờ, không ngờ, cô cũng có ngày quỳ xuống trước mặt tôi, hahaha..."  

“Phương Dao, tôi cầu xin chị, đừng nói cho ai biết địa chỉ của Diệp Phàm”, Hoắc Thanh Thanh đan hai tay vào nhau, nghiến răng nghiến lợi nói.  

Phương Dao cười hả hê, tâm trạng vô cùng sảng khoái.  

Rồi từ trên cao nhìn xuống Hoắc Thanh Thanh, nói một cách chế nhạo: “Còn phải xem biểu hiện của cô nữa, nếu tốt thì tôi sẽ không nói ra, nhưng nếu không tốt thì tôi lập tức nói cho tất cả mọi người biết”.  

“Vậy chị muốn biểu hiện như thế nào?”, Hoắc Thanh Thanh cắn răng hỏi.  

Phương Dao chế giễu: “Cái này tôi vẫn chưa nghĩ ra, đợi tôi nghĩ ra rồi thì lại nói, hahaha...”  

“Aaaa, đồ vô lại, đáng chết...”  

Phương Dao cười điên cuồng rời đi, Hoắc Thanh Thanh ở đằng sau tức giận mắng mỏ không ngừng.  

“Không được, như thế này quá nguy hiểm, mình phải mau nghĩ cách báo cho Diệp Phàm biết, để anh ấy rời khỏi thành phố Cảng, đến nơi khác tránh trận sóng gió này”.  

Hoắc Thanh Thanh lo lắng không thôi, ngay cả sự sỉ nhục vừa rồi cũng tạm thời bị cô ta bỏ lại, không có gì so sánh được với sự an toàn của Diệp Phàm.  

Hoắc Thanh Thanh muốn lén xuống núi, nhưng quá khó vì chỗ này cách thành phố quá xa.  

Hơn nữa, cô ta còn là đệ tử phải tham gia đại hội, mỗi ngày phải luyện tập võ công rồi báo cáo lại, không thể nào rời đi được.  

Điện thoại của cô ta cũng hỏng rồi, bị Phương Dao phá vỡ, ở nơi đây bình thường cũng không có tín hiệu.  

Gọi điện thoại di động rất phiền phức, chỉ có chỗ chính điện sẽ tốt hơn chút, nhưng nếu cô ta chạy tới nơi đó gọi điện thoại, thì không khác gì chủ động nói cho người khác biết vị trí của Diệp Phàm.  

“Sư phụ, chỉ có sư phụ mới có thể giúp mình...”, Hoắc Thanh Thanh nghĩ đến Hoa Vũ Dung, nhờ bà ta thông báo cho Diệp Phàm.  

Ngay lúc này, Hoa Vũ Dung từ xa chậm rãi đi đến, sắc mặt Hoắc Thanh Thanh vô cùng vui mừng, lập tức chạy qua đó.  

“Sư phụ, con muốn nhờ sư phụ giúp một chuyện, có được hay không?”, Hoắc Thanh Thanh ôm eo Hoa Vũ Dung nói.  

Hoa Vũ Dung cười nhạt, vô cùng nhẹ nhàng, xinh đẹp: “Đừng có gấp, con nói xem là chuyện gì trước đã”.  

“Con muốn nhờ sư phụ xuống núi thông báo cho Diệp Phàm biết, để anh ấy đừng ở thành phố Cảng nữa, tốt nhất là nên chạy xa một chút”.  

Nghe thấy liên quan đến Diệp Phàm là Hoa Vũ Dung đã nhíu mày lại.  

Bây giờ Diệp Phàm đã bị Liên Minh Võ Đạo ra lệnh truy sát, tất cả các thế lực chính đạo đều coi Diệp Phong là kẻ thù, thậm chí có một số đệ tử trẻ tuổi đã bắt đầu cược nhau để xem ai có thể lấy được đầu của Diệp Phàm trước.  

“Sao lại nói như thế?”, Hoa Vũ Dung nhíu mày nói.  

“Vừa rồi Phương Dao đến đấy, lúc đó chị ta và sư phụ cùng nhau đến đón con nên biết được chỗ ở của Diệp Phàm, con sợ chị ta sẽ để lộ ra ngoài”.  

Hoắc Thanh Thanh không nói đến chuyện bị cô ta uy hiếp phải quỳ xuống.  

Như thế sẽ khiến cho Hoa Vũ Dung tức giận, nói không chừng sẽ trừng phạt Phương Dao, khiến cho oán hận của cô ta với họ lại càng sâu sắc hơn.  

Chắc chắn cô ta sẽ không thèm cân nhắc nữa mà nói ra địa chỉ của Diệp Phàm luôn.  

Hoa Vũ Dung nhìn Hoắc Thanh Thanh một cách hoài nghi: “Có phải là nó nói gì với con không?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.