Phá Quân Mệnh

Chương 1189



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thật ra cho dù là võ đường hay Lăng Tiêu Sơn cũng đều có thực lực mạnh mẽ nhưng dùng để đối phó với Diệp Phàm thì không khỏi bị lên án vì lấy ít đánh nhiều.  

Điều này không có lợi cho danh tiếng của họ nhưng chỉ để đám đệ tử trẻ tuổi ra tay thì lại không phải đối thủ của đối phương, rất phiền phức.  

Lúc này, Lâm Phàm cười nói: “Cả giới võ đạo có nhiều người muốn giết hắn như vậy, chúng ta chỉ cần nói ra vị trí của hắn thì sẽ có người mạnh đến giết hắn”.  

Mượn đao giết người!  

Đám người liếc nhìn nhau, mượn đao giết người sao thoải mái bằng việc tự tay giết Diệp Phàm được.  

Nhưng với bọn chúng mà nói hiện tại không có cách nào tốt hơn.  

“Đi thôi, đưa hai sư huynh đến bệnh viện trước đã”.  

Bọn chúng đến nhanh mà đi cũng nhanh. Hôm nay vốn là muốn mở tiệc tẩy trần cho Trần Hùng và Uông Côn.  

Nhưng hiện tại một người bị trật khớp tay, một người bị đứt tai.  

Mà bọn chúng một câu cũng không dám thốt, mất hết mặt mũi.  

Trong phòng VIP, đám Diệp Phàm vui vẻ cười nói, ai cũng ăn ý không nhắc đến chuyện vừa rồi.  

Trở về khu biệt thự số một, vẻ mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lẽo.  

“Diệp Phàm, đám người đó nhất định sẽ không để yên…”, Hàn Tuyết lo lắng.  

“Lo lắng không có ích gì cả, trừ phi lập tức rời khỏi thành phố Cảng nếu không sớm muộn gì bọn chúng cũng tìm đến đây”, Linh Hồ Uyển Nhi tiếp lời.  

“Đúng thế, trốn cũng không trốn được, chỉ có thể đương đầu, lấy giết chóc ngăn chặn giết chóc!”  

Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh lẽo. Dù sao đây cũng là lệnh đuổi giết do Liên minh Võ Đạo đưa ra. Mặc dù anh luôn cười nhạo nhưng trong lòng lại vô cùng để ý.  

Nói không e dè là không thể nào!  

Liên minh Võ Đạo dù sao cũng là đầu tàu của các môn phái trong giới võ đạo, là thế lực liên minh mạnh nhất!  

“Uyển Nhi, tôi muốn học võ cùng cô có được không?”  

Hàn Tuyết nhìn Uyển Nhi, nói với vẻ kiên định.

Hàn Tuyết muốn học võ công?  

Nghe thấy cô nói vậy, hai người đều ngẩn ra, Diệp Phàm cười nói: “Tiểu Tuyết, thật ra thì không cần…”  

“Không!”  

Anh còn chưa nói hết câu, Hàn Tuyết đã ngắt lời.  

“Em có thể học võ công được, Đại Nhật Như Lai Vạn Phật Chưởng đó cũng không có ai dạy nhưng em cũng có thể tự lĩnh ngộ học hỏi nên em cũng có thể học loại võ công khác”.  

“Có điều em chỉ là một phụ nữ bình thường, cho dù có biết Đại Nhật Như Lai Vạn Phật Chưởng thì thực lực cũng rất thấp, nhiều lắm cũng chỉ đánh được người bình thường, không thể giúp gì cho anh được!”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.