Diệp Phàm bình thản nói, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
Tất cả mọi người có mặt tại đây ai nấy đều vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
Những người có thể tới đây, ngoại trừ người nhà họ Hàn ra, còn có mấy người có quan hệ thân thiết với nhà bọn họ.
Tuy nhà họ Hàn suy bại, nhưng cũng không tới mức mất hết bạn bè.
Hàn Bách Hào đang cúi người cũng phải run người, lửa giận từ trong tận sâu trong trái tim gã ta thổi bùng lên.
Gã ta vì ai mà mới bị bắt vào tù chứ?
Chính là vì Diệp Phàm!
Nếu như không phải Hàn Húc Đông chạy vạy khắp nơi, thì chỉ riêng tội danh cố ý giết người thôi cũng đủ khiến gã ta mất mạng rồi.
Còn Diệp Phàm làm thế chẳng khác nào giết chết gã ta, bây giờ còn bắt gã ta phải quỳ trước mặt Diệp Phàm, chuyện này có thể chấp nhận được sao?
Hơn nữa cũng vì Diệp Phàm mà cả nhà họ Hàn phải tan đàn xẻ nghé, ngay cả tập đoàn Thiên Bảo cũng phải bán lại cho Công Nghệ Tuyết Phàm.
Cũng là vì lý do đặc biệt nên mới phải cúi đầu xin lỗi Hàn Tuyết, nhưng dựa vào đâu mà phải xin lỗi Diệp Phàm chứ?
Hàn Bách Hào không nói gì, Hàn Húc Đông đứng bên mặt biến sắc: “Tiểu Tuyết, chúng ta là người một nhà không phải nói nhiều với nhau làm gì, Bách Hào là anh họ của cháu, nó bây giờ cũng đã biết lỗi sai của mình rồi, cháu cho nó một cơ hội, để nó xin lỗi nhận sai là được rồi”.
“Đúng đấy Tiểu Tuyết, lãng tử quay đầu vàng chẳng đổi, chúng ta là người nhà với nhau, người một nhà...”, Hàn Minh Chung cũng vội chen ngang.
Cả hai người bọn họ không ai nhắc tới Diệp Phàm, dường như trong mắt bọn họ không có sự tồn tại của Diệp Phàm.
Nói xong, hai anh em ông ta quay sang liếc Hàn Tại Dần ra hiệu, để ông ta nói đỡ vài câu.
Hàn Tại Dần hiểu ngay ý của hai người bọn họ, nhưng thực tình ông ta không muốn can dự vào chuyện này, song có nhiều người lại đang nhìn như vậy, có mất mặt thì cũng là nhà họ Hàn mất mặt.
Hàn Tại Dần sắp xếp lại câu từ, rồi nói: “Tiểu Tuyết, hay là...”
“Bố không cần nói, ở đây không có việc của bố!”, Hàn Tuyết cắt ngang lời của ông ta.
Hàn Tại Dần há hốc miệng, cũng không nói gì thêm.
Bây giờ Lưu Tú Cầm đã chết, trong nhà, Hàn Tại Dần lại quay sang nghe lời con gái Hàn Tuyết.
“Tiểu Tuyết, anh nhớ ở gần đây có quán hoành thánh, chúng ta tới đấy ăn đi!”
Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng.
“Được, chúng ta đi ăn hoành thánh nóng”.
Hàn Tuyết liền cười, rồi đẩy xe lăn ra ngoài.
Hàn Húc Đông mặt biến sắc, bởi vì Hàn Tuyết không được đi, bây giờ nhà họ Hàn đã mất tất cả, cho nên vẫn phải dựa vào Hàn Tuyết để quật dậy.
Đương nhiên, quan trọng hơn là sợ Diệp Phàm sẽ trả thù lần nữa.
Bọn họ coi như cũng đã nhìn rõ, Diệp Phàm tuy là ở rể, nhưng Hàn Tuyết vẫn luôn nghe theo ý của anh.
“Tiểu Tuyết, đều là người một nhà với nhau, có chuyện gì thì cùng bàn bạc đã”.