Lâm Thanh Đế đi tới trước mặt môn chủ của Vạn Chung Môn, quỳ hai chân xuống, hai tay đưa cao hơn đầu!
Trong tay môn chủ của Vạn Chung Môn cầm một bảo đao sáng lấp lánh, bên trên còn đính thêm hai viên bảo ngọc xanh đỏ vô cùng tinh xảo, rồi ông ta đặt nó vào trong tay Lâm Thanh Đế.
Lâm Thanh Đế lúc này vô cùng kích động, việc giết chết Diệp Phàm đã sắp ngay trong tầm tay của hắn ta, sau khi trở thành Chuẩn Thánh tử, quyền lợi thân phận của hắn ta cũng sẽ lớn hơn.
Trước tiên cần chuẩn bị lôi kéo một nhóm người để đánh úp Diệp Phàm một lần, phán đoán tình hình hiện tại của anh!
Sau khi nhận lấy cây đao, còn phải bái lạy trước năm vị môn chủ Vạn Chung Môn, sau đó đứng dậy lại đi về phía vị trí trung tâm của đài cao.
Cây đao được rút ra khỏi vỏ kêu “cạch” một tiếng!
Lưỡi đao sắc bén trở nên lấp lánh dưới ánh mặt trời!
Lâm Thanh Đế nhìn nhóm người lúc nhúc đứng phía dưới, hô lớn: “Tôi Lâm Thanh Đế trở thành Chuẩn Thánh Tử, nhất định sẽ vì mục đích chung của môn phái, dẫn dắt Vạn Chung Môn đi ra ngoài vùng Miêu Cương, và trở nên lớn mạnh hơn nữa!”
“Phụt...”
Hắn ta vừa dứt lời, bên dưới chợt vang lên đủ mọi tiếng cười chế nhạo.
Những tưởng sẽ là màn hoan hô cùng với những tràng vỗ tay chúc mừng giòn giã, nhưng không ngờ lại thành ra thế này.
“Hừ, đến cả chúng tôi mà còn phải hạ độc mới đánh lại được, tôi không phục khi hắn ta làm Chuẩn Thánh Tử”, một người đàn ông tức giận nói, người này chính là A Lực suýt bị Lâm Thanh Đế hại chết hôm đó.
“Nói không sai, hắn ta không đủ tư cách, hắn ta thua xa sư huynh Dịch, hôm qua nếu không phải Thánh Nữ ra mặt cứu hắn ta, thì bây giờ hắn ta cũng đã đầu lìa khỏi cổ rồi”.
“Cho dù hắn ta có là cái thá gì đi nữa, món nợ ngày hôm qua tôi nhất định sẽ phải trả”, một người đàn ông hung hăng nói, hôm qua anh ta bị hạ độc co giật tới nửa ngày, đau đớn vô cùng.
“Anh ăn nói cẩn thận chút đi, dù sao người ta đã là Chuẩn Thánh Tử rồi, giờ cũng không thay đổi được”, một người đàn ông cười cười nhắc nhở.
Người đàn ông này thẳng thừng nói: “Thì đã sao chứ, chúng ta là người của sư huynh Dịch, sư huynh Dịch sẽ không để mặc cho hắn ta từ từ nâng cao sức mạnh của mình đâu”.
Cách chỗ bọn họ không xa, có hai người đang đứng, hai người này là Chuẩn Thánh Tử của Vạn Chung Môn, một trong số đó chính là Dịch Nham Xuyên.
Còn hai người kia không có mặt ở đây, Dịch Nham Xuyên nhìn về phía Lâm Thanh Đế đang đứng trên đài cao mà nở một nụ cười chế nhạo.
“Dịch Nham Xuyên, sức mạnh của anh cũng không ổn đâu đấy, đến một thứ rác rưởi như vậy mà anh cũng phải đánh tới mấy mươi chiêu, tôi thấy anh tốt nhất nên từ bỏ cái vị trí Chuẩn Thánh Tử này thì hơn”.
Đứng bên cạnh Dịch Nham Xuyên cũng là một người đàn ông ở vị trí chuẩn Thánh Tử, thấy vậy không vui mà nói.
Dịch Nham Xuyên lúc này vô cùng tức giận: “Phương Bình con mẹ cậu bớn bớt lại đi, có bản lĩnh thì bây giờ chúng ta đấu với nhau một trận?”
“A, không có hứng!”
Phương Bình bĩu môi, rồi nói tiếp: “Tôi rất tò mò thuật Chung Thuật của hắn ta mạnh tới thế nào, tuy phá lệ đưa hắn ta lên vị trí Chuẩn Thánh Tử, chuyện này không chỉ dựa vào quan hệ mà có được!”
Lam Thanh Đế không vượt qua phần thi võ, vậy chỉ có một khả năng đó chính là thuật chế tạo Thuật Chung của hắn ta rất cao, hơn nữa lại còn rất đặc biệt.