Phá Quân Mệnh

Chương 1221



Nhưng Thất Tinh Tông mạnh hơn Lăng Tiêu Sơn bọn họ rất nhiều, vậy nên bọn họ mới khách sáo vậy.  

Đỗ Trạch đưa tay chỉ vào Trần Hùng và Uông Côn: “Đây là hai sư huynh của Lăng Tiêu Sơn tôi, chúng tôi đi đuổi giết Diệp Phàm, bên cạnh hắn có một người phụ nữ thực lực vô cùng mạnh. Theo chúng tôi đánh giá thì tầm chừng tiểu tông sư, năng lực cũng không phải dạng vừa!”  

“Có phải người phụ nữ rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức tưởng chừng như yêu tinh không?”, Lương Hồng lập tức hỏi.  

Đỗ Trạch gật đầu, Lương Hồng cười lạnh, ánh mắt có chút khinh thường: “Tôi đã gặp người phụ nữ đó, không phải cô ta quá mạnh mà do các người quá tệ, như rác rưởi thôi!”  

Bọn họ như rác rưởi?  

Lương Hồng vừa nói một câu, sắc mặt mấy người Đỗ Trạch lập tức u ám, nhất là Trần Hồng đã bị Linh Hồ Uyển Nhi cắt đứt tai, sắc mặt tên này còn khó coi hơn.  

“Hừ, đã gặp mà lại không giết được cô ta, không biết ai mới là rác rưởi!”, Trần Hùng lúc này mới châm chọc khiêu khích.  

“Ha ha ha…”  

Lương Hồng cười lớn, nhìn qua Trần Hùng: “Rác rưởi đúng là rác rưởi, chỉ biết vặn vẹo lời nói, tôi có nói là tôi đã đánh với cô ta sao?”  

“Nhưng tôi đã thấy thực lực của cô ta, cũng chỉ là một người phụ nữ nấp sau lưng đàn ông thôi, thế mà đã có thể đánh các người đến tơi bời tan nát rồi. Các người còn có mặt mũi chế nhạo ai?”  

“Khốn nạn, các người cũng đừng có quá càn rỡ. Thất Tinh Tông đúng là mạnh nhưng không có nghĩa là người khác yếu. Hơn nữa, nếu không phải nhờ chúng tôi, căn bản các người cũng không biết Diệp Phàm đang ở thành phố Cảng. Bây giờ các người còn chưa cảm ơn chúng tôi nữa đấy!”, Trần Hùng tức giận mắng chửi Lương Hồng.  

Sắc mặt Lương Hồng có chút khó coi, Trần Hùng này vậy mà dám mắng gã ta là khốn nạn?  

“Ha ha…”  

Lương Hồng cười lạnh, một tay giơ lên chỉ vào Trần Hùng: “Tôi nhường anh một tay, chỉ cần có thể đánh với tôi trong vòng một phút thì xem như anh thắng!”  

“Láo xược! Tuy rằng Lăng Tiêu Sơn chúng tôi không bằng Thất Tinh Tông mấy người nhưng đệ tử chúng tôi chưa chắc kém hơn các người bao nhiêu!”, Trần Hùng rống lớn, bừng bừng lửa giận.  

Mấy người Đỗ Trạch cùng với Uông Côn đều đệ tử Lăng Tiêu Sơn, ai ai cũng nổi giận đùng đùng.  

Lúc này, một tiếng thét chói tai từ phía sau truyền đến, họ chỉ thấy Lâm Vân chạy vội qua.  

“Sư huynh Thất Tinh Tông, sư huynh Trần Hùng tính tình nóng nảy chút thôi, anh bỏ qua cho…”. Vẻ mặt Lâm Vân tươi cười, dáng vẻ giống như chó đang nịnh chủ vậy.  

Lúc nãy ả ở bên trong sửa soạn bản thân, bởi vì nghe nói có đệ tử của Thất Tông Tinh đến nên ả muốn thể hiện bản thân mình tốt nhất.  

Nếu như mấy sư huynh Thất Tinh Tông đó có thể xem trọng ả, trở thành đạo lữ thì sau này Lâm Vân ả sẽ có thể đến Thất Tinh Tông luyện võ. Dù sao Thất Tinh Tông cũng mạnh hơn Lăng Tiêu Sơn không biết bao nhiêu.  

“Lâm Vân, em tránh ra, anh muốn xem xem người Thất Tinh Tông mạnh thế nào!”, Trần Hùng rống giận.  

“Trần Hùng, anh mất não à, Thất Tinh Tông mạnh như thế nào, là anh, là em, Lăng Tiêu Sơn có thể so sánh được sao?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.