“Đương nhiên, nhưng mà em phải nghe lời mới được…”, Lương Hồng nói xong, đột nhiên đưa tay vén lên một lọn tóc buông thả của Lâm Vân vén ra sau tai cho ả.
Đây rõ ràng là động tác vô cùng thân thiết, khuôn mặt Lâm Vân lập tức ửng đỏ, dáng vẻ thẹn thùng.
Lương Hồng nhìn thấy thì mở miệng cười lớn.
Trần Hùng nằm dưới đất tức giận bừng bừng, hắn không thể ở đây nữa. Trần Hùng đứng dậy, chạy thẳng ra khỏi võ đường.
Dù sao tiếp tục ở lại đây cũng chỉ bị chế giễu thêm mà thôi.
Sắc mặt Uông Côn rất khó coi, nhất là dáng vẻ của Lâm Vân khiến hắn rất xấu hổ.
“Được rồi, nói cho chúng tôi Diệp Phàm đang ở đâu, tránh đêm dài lắm mộng, để hắn chạy mất!”, Lương Hồng nhìn bọn họ nói.
“Ở bệnh viện Nhân dân số một!”, Lâm Vân tiến lên trước một bước, mở miệng nói.