Phá Quân Mệnh

Chương 1234



“Chị Điệp, bây giờ chị không thể qua được, mấy người kia đã lên rồi, mặc áo bào dài rộng còn cầm theo đao kiếm…”. Người phụ nữ này vội vàng giữ lấy tay cô ta.  

“Cô không cần lo lắng, tôi cứ đi xem thử sao…”  

Tần Tiểu Điệp đẩy tay cô ta ra, sau đó chạy lên hướng lầu năm bệnh viện, bên trong túi cô ta có một khẩu súng.  

Tần Tiểu Điệp chạy đến chỗ rẽ thì dừng lại, lấy súng ra, lên đạn, nghiến chặt răng rồi bỏ lại khẩu súng vào trong túi áo để có thể thuận tay lấy dùng ngay.  

Cô ta vẫn luôn muốn trả ơn, lần này vừa may có dịp, cô ta muốn giúp Diệp Phàm một lần.  

Cô ta có súng trong tay, mấy tên cầm đao kiếm đó chắc chắn sẽ sợ. Theo như Tần Tiểu Điệp nhận định, người có lợi hại cỡ nào thì cũng không thể bằng súng đạn được.  

Hành lang lầu năm, Diệp Phàm há miệng cười lớn, một nụ cười vừa vui sướng lại vừa hung tợn.  

Hai cánh tay Uông Côn đã bị anh dùng Bá Binh Hoàng Tuyền chém đứt, bên vai trái Lương Hồng cũng bị trúng một đao, nửa người đều đã nhuộm đỏ, đang được cô ả dùng roi chín khúc đỡ lấy.  

Còn có một đệ tử Võ đường khác suýt bị anh chém ngang eo, mùi máu tươi nồng nặc đến ghê người xộc thẳng vào mũi.  

Trên hành lang máu chảy lênh láng, Đường Thánh Thủ lúc này đã bị kinh sợ đến không nói nên lời.  

Đã là phẫu thuật mấy chục năm nay, thầy Đường cũng thấy không ít người chết nhưng cảnh tượng thê thảm như chiến trường lúc này vẫn là lần đầu tiên ông gặp được.  

“Diệp Phàm, mày đáng chết!”. Đỗ Trạch rống giận, hai tay đỡ lấy Uông Côn đã bị chém đứt hai tay, cả đời về sau coi như phế bỏ.  

“Sư đệ, giết chết hắn! Không cần lo cho tôi, mau giết hắn…”, Uông Côn cố gắng để không bị ngất đi, tức giận gầm lớn.  

Tình trạng Diệp Phàm lúc này đã rất không ổn rồi, anh chống Bá Binh Hoàng Tuyền để bản thân không bị ngã xuống.  

“Đến đi, xem thử tôi còn có thể tiễn được mấy người nữa…”  

Diệp Phàm rống lên, anh bây giờ là đánh không cần mạng nữa, nhưng ngược lại mấy người Lương Hồng lại ném chuột sợ vỡ bình.  

Điều này càng khiến Lương Hồng căm phẫn nhưng cho dù là gã ta hay là Lăng Tiêu Sơn, thậm chí cả người Võ đường, ai đều muốn để đối phương lên trước.  

Nhất là người Võ đường, bọn đã chết mất một đệ tử, người gần như đã bị chém ngang bụng cũng là đệ tử của Võ đường bọn họ.  

Vì vậy, lúc này ánh mắt Lâm Phàm đỏ rực nhưng hắn vẫn phải nhịn xuống, không dẫn đầu xông về phía Diệp Phàm.  

Mặt khác, Linh Hồ Uyển Nhi lại chịu áp lực rất lớn nhưng cô ta vẫn luôn cố chặn lại người đàn ông áo đen, cả hai lâm vào thế giằng co, đành xem ai có thể kiên trì lâu hơn.  

“Thế nào, không dám giết? Một đám tạp chủng…”. Diệp Phàm giơ thanh đao Bá Binh lên, chỉ vào bọn họ hét lớn.  

Đột nhiên, khoé mắt anh nhìn thấy một người phụ nữ từ hành lang bên kia đang xông qua đây.  

Tần Tiểu Điệp cũng nhìn thấy Diệp Phàm, thấy cả người anh toàn máu lập tức cảm thấy đau lòng.  

“Anh Phàm…”  

Tần Tiểu Điệp la lớn, tay đưa vào trong túi muốn lấy khẩu súng ra giúp Diệp Phàm. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.